Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh vừa đi vừa nói chuyện phiếm cho nên không để ý đằng sau mình bị người khác nhìn bằng ánh mắt ác ý.

"Được rồi, Tôn Uy, mày tránh sang một bên đi, người làm anh như tao đây còn chưa có lên tiếng đâu." Phạm Vĩ nói chuyện dáng vẻ lưu manh, trên người không mặc đồng phục, lại hỏi em gái: "Hiểu Đan, ai khiến em tức giận, nói cho anh biết, Lâm Thành này có ai mà dám động vào Phạm gia chúng ta chứ."

Tóm lại kẻ bó thạch cao ở tay chính là tên mập mạp ngày đó bị Lý Thiệu Quân đánh gãy tay mất mặt, Tôn Uy.

"Hừ, còn ai vào đây ngoài cái thằng mọt sách Điền Chính Quốc với cả tên Kim Thái Hanh vừa mới chuyển đến kia, hại em ở trước mặt cả lớp bị xấu mặt, anh, nhất định phải giúp em giáo huấn bọn họ." Phạm Hiểu Đan bĩu môi, nói vô cùng ủy khuất.

Tôn Uy đứng bên cạnh cũng lập tức châm ngòi thổi gió, nói: "Đúng vậy, đúng vậy, cái tên mới chuyển trường kia thật cao ngạo, không coi ai ra gì, ai cũng không để vào mắt, căn bản không coi đại ca ra gì mới dám khi dễ Hiểu Đan, còn tên Điền Chính Quốc kia dám ỷ vào Kim Thái Hanh mà bắt nạt Hiểu Đan, thật sự là khinh người quá đáng."

Tôn Uy đã sớm muốn trả thù Kim Thái Hanh cùng Điền Chính Quốc, đáng tiếc lại đánh không lại Kim Thái Hanh, nhưng mà hắn sẽ không bỏ qua dễ dàng, Phạm Vĩ nhiều thủ hạ như vậy, gia thế lại vững chắc, nghe được Phạm Hiểu Đan lên án, hắn càng cố tình kích động Phạm Vĩ đi giáo huấn hai người kia.

Phạm Vĩ nghe được có người không để mình vào mắt liền để bụng, hắc bạch lưỡng đạo ở Lâm Thành này còn ai dám không cho hắn mặt mũi chứ, hắn quyết định sẽ giáo huấn tên Kim Thái Hanh kia một phen, cho hắn biết chữ trời cao đất rộng viết như thế nào, cũng cho tên đấy biết nơi này ai mới là đại ca.

Vỗ vỗ vai Phạm Hiểu Đan, Phạm Vĩ an ủi nói: "Hiểu Đan yên tâm, anh nhất định lấy lại công bằng cho em."

Phạm Hiểu Đan tuy rằng tức giận Kim Thái Hanh, bất quá cô vẫn muốn giáo huấn Điền Chính Quốc hơn, đánh cậu ta một trận thì lại coi như quá nhẹ nhàng, phải đánh cho cậu ta thừa sống thiếu chết, để cậu ta nếm mùi đau khổ tuyệt vọng mới tốt.

Ánh mắt vừa chuyển, nghĩ tới một biện pháp tuyệt vời, khóe môi gợi lên "Anh hai, em nghĩ ra một biện pháp hay."

Trở lại lớp học, Kim Thái Hanh liền đem đề thi làm tối qua ra đưa cho Điền Chính Quốc xem, bình tĩnh nhìn Điền Chính Quốc, trên mặt thật trấn định nhưng kì thật nội tâm bên trong chính là bộ dáng 'nhanh tới khen ngợi tôi đi'.

Điền Chính Quốc cẩn thận nhìn bài làm, vừa lòng gật đầu nói:

"Cậu cả đêm làm nhiều như vậy, thật lợi hại." Cậu từ đầu còn có chút lo lắng kế hoạch ôn tập này Kim Thái Hanh làm không được, nhưng Kim Thái Hanh cư nhiên làm rất tốt.

Lại nhìn Kim Thái Hanh, đôi mắt hẹp dài xung quanh đều có quầng thâm, bất quá vẫn rất đẹp trai.

Điền Chính Quốc trong lòng vui mừng, kì thật Kim Thái Hanh cũng không giống như biểu hiện bên ngoài không thèm học tập, nếu có người đốc thúc thì cũng rất cố gắng, nhất thời cảm thấy trách nhiệm trên người tăng lên.

Được Điền Chính Quốc khích lệ, Kim Thái Hanh đương nhiên vô cùng vui vẻ, bất quá muốn duy trì vẻ mặt không biểu tình gì, cưỡng chế miệng không được nhếch lên, làm vẻ mặt không quan tâm, chính là cái cằm vẫn hơi giương lên vẻ đắc ý.

Điền Chính Quốc nhìn dáng vẻ của hắn, cười cười, đem bài thi để sang một bên, sau đó lấy bánh bao trong túi ra bắt đầu ăn sáng.

Vừa định cắn xuống, kết quả bánh bao trong tay bị đoạt đi, ánh mắt mở to, quay đầu nhìn, bánh bao của mình đã bị Kim Thái Hanh cắn mất một ngụm lớn.

Nhìn Kim Thái Hanh ăn ngon như vậy, Điền Chính Quốc cũng không biết phải làm sao, đây chính là bữa sáng duy nhất của cậu.

Điền Chính Quốc xoa huyệt thái dương rất là phiền muộn, như thế nào mà Kim Thái Hanh mỗi lần đều ngang ngược đến thế chứ.

Nếu thích ăn, nói với cậu trước, cậu có thể đem thêm một cái nữa đến.

Kết quả ngay tại thời điểm Điền Chính Quốc còn đang nhìn bữa sáng của mình bị nuốt trọn, một túi đồ ăn được đặt ngay chỗ bàn mình, hơn nữa Kim Thái Hanh còn tiếp tục từ balo lấy ra trứng cùng sữa.

"Nhanh ăn đi, nhìn tôi phát ngốc làm gì, cậu xem ra thích ngắm tôi đến vậy sao?" Kim Thái Hanh khóe miệng cong cong, cười đến bỉ ổi nhìn Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc trừng lớn ánh mắt ngây ngẩn nhìn người, từ từ phục hồi lại tinh thần, bị Kim Thái Hanh nói như vậy, mặt cậu lại đỏ, lắp bắp nói: "Đừng... đừng nói lung tung, không phải như vậy."

Kim Thái Hanh làm bộ dạng như sáng tỏ, nói: "Vậy ăn nhanh đi, đây coi như trả công cậu giúp tôi phụ đạo, Kim Thái Hanh đây không nhận không ân huệ của người khác, không ăn cũng đừng quản học tập của tôi."

Điền Chính Quốc dù có phụ đạo cho hắn, có chút ngượng ngùng, cậu cảm thấy mình cũng không giúp được Kim Thái Hanh là bao, mà bữa sáng này của Kim Thái Hanh nhìn rất có giá trị.

Cậu thật sự không có công lao gì để nhận bữa sáng này, nhưng nhìn bộ dạng không thèm để ý của Kim Thái Hanh, biết chính mình cũng không nên làm kiêu, vì thế mở đồ ăn ra, bắt đầu ăn bữa sáng phong phú Kim Thái Hanh chuẩn bị cho.

Những cái bánh bao chiên nhân tôm tươi được chiên vừa phải, lớp bên ngoài giòn giòn mà không có dầu mỡ, ngon đến nỗi muốn nuốt luôn cả cái lưỡi.

Lại ăn thêm một cái bánh bao nữa, ăn ngon đến nỗi Điền Chính Quốc muốn khóc, kết quả một cái ống hút đưa đến bên miệng.

Kim Thái Hanh cầm sữa nói:
"Ngây ngốc làm gì, ăn bánh bao như vậy mà không uống sữa, cậu định để tôi phục vụ hả?"

Điền Chính Quốc lấy sữa, uống một ngụm, lại cúi đầu ăn bánh bao chiên.

Nhìn Điền Chính Quốc ăn ngọt ngào như vậy, Kim Thái Hanh cực kì vừa lòng cùng kiêu ngạo, xem ra đầu bếp mời lần này tay nghề cũng không tệ, bất quá không thể mỗi ngày đều ăn bánh bao chiên, cần phải thay đổi thực đơn đa dạng mới được.

Điền Chính Quốc cúi đầu yên lặng ăn bữa sáng, nước mắt bao quanh hốc mắt, không dám ngẩng đầu sợ Kim Thái Hanh phát hiện.

Cậu cũng không biết mình sao lại không có tiền đồ như vậy, ăn một bữa sáng mà cũng có thể khóc.

Nhưng nước mắt nhịn không được vẫn là rơi xuống mặt bàn.

Điền Chính Quốc nhanh tay gạt đi, kết quả một chiếc khăn đưa tới.

Kim Thái Hanh nhíu mày "Dù ăn ngon cũng không cần phải khóc, sau này cậu định mỗi ngày đều khóc thành sông luôn hả?"

Nhìn giọt nước mắt rơi trên bàn, thật giống như hạt mưa đập thẳng vào tim hắn, làm hắn đau từng đợt.

Dùng khăn tay lau lau những giọt nước mắt, Điền Chính Quốc ngẩng đầu, hốc mắt hồng hồng, mỉm cười nói: "Cảm ơn cậu, Thái Hanh"

Ngay cả cha mẹ cũng chưa từng cho tớ sự ấm áp thế này.

Nhìn mũi Điền Chính Quốc hồng hồng, Kim Thái Hanh cảm thấy đáng yêu, tay chỉ chỉ chóp mũi, ghét bỏ nói: "Về sau không cho phép khóc, rất xấu!"

"Ừm, đã biết!" Điền Chính Quốc gật đầu cười.

Bạn học Kim dưới đáy lòng thở dài, thật sự là đứa ngốc không thể làm cho người ta bớt lo.

Cảm động qua đi, Điền Chính Quốc lại chuyên tâm ăn nốt bánh bao mỹ vị, thỉnh thoảng lại nhìn Kim Thái Hanh rồi cười.

Nhìn Kim Thái Hanh bên cạnh cao lớn như vậy mà ban nãy ăn có một cái bánh bao của cậu, hẳn là không đủ no, vì thế ngừng lại, Điền Chính Quốc đẩy túi bánh ra giữa bàn "Kim Thái Hanh, cùng ăn đi, có rất nhiều mà"

Bữa sáng này vốn chính là Ngũ quản gia sợ thiếu gia ăn không đủ no, cố ý kêu người chuẩn bị nhiều một chút, cho nên số lượng khá nhiều.

Kỳ thật Kim Thái Hanh có mắc chút khiết phích*, đương nhiên khiết phích này mà gặp Điền Chính Quốc thì chẳng là gì, ngẫm lại, để Điền Chính Quốc cùng hắn ăn cũng rất tốt.

Kim Thái Hanh cúi đầu nhưng hai tay không hề động, cười xấu xa nhìn cậu.

Điền Chính Quốc ngốc một lúc mới hiểu ra ý đồ của Kim Thái Hanh, mặt lập tức lại đỏ, Kim Thái Hanh còn làm mặt vô tội nói.

"Nhanh, tôi đói lắm đó!"

Điền Chính Quốc nhìn trong lớp, bạn học cũng không nhiều lắm, vì thế chịu đựng xấu hổ, gắp một cái bánh bao đưa đến miệng bạn học Kim, cúi đầu không dám nhìn hắn.

Kim Thái Hanh khẽ cười, hé miệng cắn bánh bao, lại không buông chiếc đũa.

Điền Chính Quốc lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh, bị người nào đó phát hiện, mị hoặc nở nụ cười, cố ý vươn đầu lưỡi liếm chiếc đũa một chút mới đem bánh bao ăn vào.

Điền Chính Quốc mặt càng thêm đỏ, rõ ràng Kim Thái Hanh liếm chiếc đũa, nhưng lại cảm giác chính tay mình bị liếm, cái tay trở nên nóng ran.

.

Khiết phích* (潔癖症): là một thuật ngữ để chỉ người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (Obsessive-Compulsive Disorder-OCD) với sự sạch sẽ. Những người mắc chứng này thường có nỗi sợ hãi mạnh mẽ về vi khuẩn, bụi bẩn hoặc sự lộn xộn và có xu hướng thực hiện các hành vi làm sạch hoặc tổ chức một cách cực đoan để giảm bớt lo lắng.

Kim Thái Hanh bị một chút nên chỉ là ở mức độ nhẹ thôi nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro