Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh nhìn vị trí của mình, đen mặt ngồi xuống, còn hừ một tiếng, không thấy bộ dạng thành thục ổn trọng thường ngày.

Điền Chính Quốc nháy mắt mấy cái hỏi: "Sao đột nhiên lại không cao hứng như vậy?"

Kim Thái Hanh mặt không chút thay đổi nói: "Không có gì, do thời tiết quá nóng thôi, không ảnh hưởng đến cậu đi."

Điền Chính Quốc hơi sợ run một chút, rõ ràng vừa nãy mưa to một trận, với lại mùa hè cũng qua rồi, oi bức đều đã tiêu tán, gió thổi rất là mát mẻ, tóm lại là Kim Thái Hanh như vậy mà còn sợ nóng.

Điền Chính Quốc lắc lắc đầu, nhìn người bên cạnh nói: "Không có, tớ cũng giảng cho cậu ấy nghe hai lần rồi, cậu ấy về xem lại ngẫm một chút là ra. Mà cậu nóng thì nên uống nhiều nước vào, trong phòng có quạt, ngồi một lúc liền mát thôi."

Nghe Điền Chính Quốc nói, Kim Thái Hanh càng mất hứng, sắc mặt càng đen, không nghĩ tới Điền Chính Quốc đối với nữ sinh săn sóc như vậy, một cái bài mà còn giảng hai lần, kiên nhẫn quá đi!

"Một bài mà thế nào cậu giảng cho cô ta những hai lần, giảng cho tôi mới giảng có một lần!" Kim Thái Hanh âm thanh lộ ra bất mãn.

"Thì tớ giảng một lần cậu ấy còn chưa hiểu, nhưng cậu rất thông minh, mới nói một lần đã hiểu." Điền Chính Quốc giải thích nói, cậu nghe Kim Thái Hanh nói đến đây, xem ra không phải người này nóng nực, mà là đang mất hứng.

Thật sự kỳ quái, Kim Thái Hanh sao lại vì cái này mà tức giận chứ, nếu hắn nghe một lần không hiểu, cậu cũng sẽ giảng đến lần hai, lần ba, bao giờ Kim Thái Hanh hiểu mới thôi.

Kim Thái Hanh nhất thời nghẹn lời, đôi mắt hẹp dài trừng lớn, hắn rốt cuộc nên tức giận hay không nên?

Bất quá nghe Điền Chính Quốc khen hắn, cơn tức tiêu tan không ít, hừ hừ, mình trong lòng tiểu ngốc này vẫn là lợi hại.

Tuy rằng sắc mặt dịu đi, Kim Thái Hanh vẫn hơi lúng túng nói:

"Được rồi, tôi có khiết phích, vẫn là không quen người khác ngồi vào chỗ của mình."

Khiết phích? Cùng với việc quen hay không quen có liên hệ sao?

Điền Chính Quốc có chút dở khóc dở cười, lại nghĩ đến buổi sáng Kim Thái Hanh còn đoạt bánh bao của mình ăn ngon lành, vô cùng hoài nghi cái bệnh khiết phích kia của hắn.

Bất quá Điền Chính Quốc vẫn gật gật đầu nói: "Thật có lỗi, lần sau tớ sẽ chú ý."

Cậu lại nghĩ đến ngày đầu tiên gặp hắn, cậu hơi động vào một chút mà hắn đã phản ứng lại rất đáng sợ, xem ra người này cho dù không khiết phích thì ý thức lãnh địa cũng vô cùng mạnh mẽ, Kim Thái Hanh đại khái là loại người này.

Kim Thái Hanh mà biết suy nghĩ này của cậu, phỏng chừng tức muốn hộc máu luôn.

"Biết là tốt rồi, còn có... chúng ta bây giờ là học sinh, nên chuyên tâm học hành, không thể phát sinh mấy cái sự tình yêu đương gì đó ảnh hưởng đến việc học, biết chưa?" Bạn học Kim cực kì chính nghĩa một phen giáo dục tốt tư tưởng cho bạn học Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc khó thấy được Kim Thái Hanh lại nghiêm túc đối với chuyện học hành như vậy, cũng ngoan ngoãn gật đầu như gà con mổ thóc "Tớ biết rồi, hiện tại lấy việc học làm trọng."

Cậu trừ bỏ muốn chuyên tâm học hành thì cũng không quan tâm chuyện gì khác như mấy thứ tình cảm này nọ.

Nhìn mặt mũi Kim Thái Hanh nghiêm túc, Điền Chính Quốc trong đầu lại nghĩ 'A, vậy chuyện tớ nhớ cậu thì có tính không?'

Đương nhiên những lời kia cậu sẽ không thốt ra khỏi miệng.

Kim Thái Hanh thấy Điền Chính Quốc nghe lời như vậy thì vô cùng hài lòng, hơn nữa hắn phải làm tốt vị trí "Người giám hộ" Điền Chính Quốc, phòng bị những kẻ có ý đồ với cậu, nữ sinh không được, nam sinh càng không cho.

Nhìn Điền Chính Quốc ngây thơ đơn thuần, Kim Thái Hanh thấy bản thân trách nhiệm đầy mình, tuyệt đối không để công sức của mình tan thành mây khói!

Kế tiếp, bạn học Kim thật sự nhận trách nhiệm "Người giám hộ" của Điền Chính Quốc, đi toilet cũng đều lôi kéo Điền Chính Quốc đi, thấy Điền Chính Quốc rảnh rỗi liền đem mấy chuyên đề ra hỏi, ngăn chặn vài bạn học khác cứ thích tới gần hỏi bài.

Tự nhiên tới giờ tan học cũng là hắn đưa Điền Chính Quốc về.

Điền Chính Quốc cũng cực kì nghiêm túc chấp hành việc hắn nói lấy học tập làm trọng, còn lôi kéo Kim Thái Hanh cùng nhau lao vào ôn tập cho kì thi giữa kì sắp tới thật sự là nước sôi lửa bỏng mà.

Bạn học Kim trong vòng một tháng học hành liền tiến bộ rõ rệt, rốt cục cũng đúng với câu nói gì mà 'Thư sơn hữu lộ cần vi kính, học hải vô nhai khổ tác chu' [1]

Giản Phỉ thấy Kim Thái Hanh cố gắng cũng chậc lưỡi lấy làm kỳ lạ, thật sự không nghĩ tới hắn cùng Điền Chính Quốc lại thân thiết đến như vậy, vì không để Điền Chính Quốc chuyển chỗ mà có thể cố gắng đến vậy.

Đúng là ở cùng bạn tốt thì cũng học được cái tốt theo mà.

Trước cuộc thi một ngày, không khí lớp học cũng trở nên khẩn trương, mọi người hầu như không rời khỏi sách, hi vọng có thể nhớ nhiều hơn một chút.

Ngay cả giữa trưa, mọi người cơm nước xong đều lập tức quay lại lớp học, tranh thủ chút thời gian nghỉ trưa để ôn bài.

Từ căn tin đi ra, Điền Chính Quốc muốn nhanh chóng quay lại lớp học, tranh thủ trở về sớm một chút để giúp Kim Thái Hanh củng cố một ít thi từ, cùng một số cách ghi nhớ nội dung.

Điền Chính Quốc vừa đi vừa hỏi:
"Cậu còn chỗ nào mơ hồ, lát nữa về lớp học kể ra, tớ giúp cậu ôn một lần."

Kim Thái Hanh cảm thấy Điền Chính Quốc như thế nào lại khẩn trương cho hắn hơn cả hắn vậy chứ, còn không có trả lời thì tiểu ngốc lại mở miệng.

Điền Chính Quốc: "Kim Thái Hanh, còn có mấy bài thơ cổ nữa, buổi chiều học nốt."

Kim Thái Hanh tuy rằng thích bộ dáng Điền Chính Quốc quan tâm mình, nhưng cũng không hi vọng vì mình mà khẩn trương quá mức, cười nói: "Đi, trở lại lớp rồi tính."

Trở lại lớp, Điền Chính Quốc liền kéo Kim Thái Hanh ngồi xuống ôn tập qua, tranh thủ chút thời gian cuối cùng.

Vẫn là Kim Thái Hanh cưỡng chế đem sách thu lại, Điền Chính Quốc mới ngoan ngoãn bằng lòng nghỉ trưa.

Nhìn khuôn mặt Điền Chính Quốc yên tĩnh ngủ, nhìn hàng mi dày kia, tay muốn vươn ra sờ lại sợ làm phiền đến Điền Chính Quốc, vẫn là nhịn xuống.

Trong lòng hắn rõ ràng, kì thi giữa kì này với Điền Chính Quốc không khó gì, chỉ là vì hắn nên cậu mới hao tâm tổn trí đến vậy.

Đáng lẽ hắn phải vui vẻ vì chuyện này, nhưng mà nhìn Điền Chính Quốc mệt mỏi hắn lại không thể vui nổi. Cho nên buổi chiều ôn tập đặc biệt phối hợp, ngay cả môn Ngữ văn hắn ghét nhất, cũng nghiêm túc luyện đề, kết quả cũng rất cao.

Điền Chính Quốc lúc này mới thoải mái không ít.

Sau giờ học, dựa theo yêu cầu của chủ nhiệm, các học sinh xếp lại bàn theo bố trí của sơ đồ thi, bàn còn thừa thì để ra ngoài hành lang, Điền Chính Quốc ở lại giúp cô Giản đánh số báo danh từng bàn.

Kim Thái Hanh đương nhiên cũng chủ động ở lại, gánh vác một ít việc nặng, phát huy đầy đủ ưu thế cao to của mình.

Điền Chính Quốc đưa người cuối cùng vào danh sách, Kim Thái Hanh cũng sắp xếp xong chỗ ngồi theo sơ đồ dán trên bảng đen.

Đem túi sách của mình cùng balo của Kim Thái Hanh ở trong tay, Điền Chính Quốc đứng bên ngoài phòng học chờ Kim Thái Hanh khóa cửa xong xuôi, lại đưa balo cho hắn.

Thấy thời gian còn sớm, Điền Chính Quốc hỏi: "Cậu muốn đến thư viện xem sách không?"

Trường học sau khi bố trí phòng thi xong sẽ không cho học sinh ở lại, nhưng phụ đạo hôm nay cũng không thể không học, trường có học sinh nội trú nên mở thư viện với lớp tự học đến 10 giờ đêm.

Kim Thái Hanh lắc đầu cự tuyệt.

Điền Chính Quốc cũng không miễn cưỡng, hỏi: "Cậu hôm nay có việc cần trở về sớm sao?"

Kim Thái Hanh đáp: "Không phải cô giáo bảo trước ngày thi thì nên thả lỏng, thư giãn nghỉ ngơi sao?"

Buổi chiều, cô Giản cũng dặn dò qua, kêu bọn họ không nên quá khẩn trương, buổi tối nghỉ ngơi tốt lấy tinh thần mai đi thi.

Điền Chính Quốc hiểu được mình quá mức khẩn trương, không biết có ảnh hưởng đến Kim Thái Hanh hay không.

Cậu thấy mình suy nghĩ thật không chu toàn, Điền Chính Quốc áy náy nói: "Thật xin lỗi, tớ lại không suy nghĩ chu đáo, chúng ta trở về thôi, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt."

Kim Thái Hanh chưa nói gì, đợi Điền Chính Quốc đeo túi xong xuôi.

Đi đến cầu thang, Kim Thái Hanh cũng không có đi xuống, ngược lại lôi kéo Điền Chính Quốc đi lên trên.

Điền Chính Quốc không biết Kim Thái Hanh muốn làm cái gì, vẫn đi theo hắn lên lầu, có chút kinh ngạc hỏi: "Kim Thái Hanh, cậu muốn dẫn tớ đi đâu?"

Kim Thái Hanh cười như không cười, thần bí nói: "Tôi đưa cậu đến một hoa viên bí mật."

.

[1]: 'Thư sơn hữu lộ cần vi kính, học hải vô nhai khổ tác chu'
- Núi sách có đường, siêng năng là lối đi.
- Biển học vô bờ, khổ công làm thuyền.
Nghĩa là muốn đạt được kiến thức phải chăm chỉ và kiên trì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro