Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa viên bí mật? Cậu cho đến bây giờ chưa hề nghe ở trường học có chỗ nào như vậy, hơn nữa hoa viên hẳn là trên mặt đất, như thế nào lại dắt cậu lên trên lầu.

Hai người đến tầng cao nhất, có một cánh cửa nhỏ duy nhất dẫn ra sân thượng đã bị khóa.

Điền Chính Quốc nhìn cánh cửa đóng chặt, nói: "Cửa khóa rồi, chúng ta xuống đi, trên sân thượng không an toàn đâu."

Kim Thái Hanh nghe xong lại cười hắc hắc: "Có tôi đây, đừng sợ!"

Nói xong liền từ trong túi lấy ra chiếc chìa khóa, đem chía cầm trên tay xoay xoay vẻ mặt đắc ý, lại lưu loát đem cửa mở ra.

Điền Chính Quốc vô cùng ngạc nhiên: "Cậu làm sao mà có chìa khóa cửa sân thượng?"

Trường học vì lo đến an toàn của học sinh, sợ học sinh trên này đùa giỡn gặp chuyện không may, đều là không cho phép đi lên, cho nên cửa này coi như chưa từng được mở.

Điền Chính Quốc lo lắng nhìn Kim Thái Hanh, cậu chỉ sợ vì đem mình lên đây mà gặp chuyện gì nguy hiểm.

Kim Thái Hanh lại rút chìa khóa ra, hất cằm nói: "Yên tâm, tuyệt đối không vi phạm nội quy."

Mở cửa sân thượng ra, ánh sáng sáng ngời tràn ngập trên sân nhưng không hề chói mắt.

Điền Chính Quốc theo sau Kim Thái Hanh, nhìn cảnh quanh trước mắt mà kinh ngạc vô cùng, thật sự là rất đẹp.

Ai có thể nghĩ đến ở trường học lại có khu vực đẹp thế này, giàn trúc giá gỗ xếp chỉnh tề, bên trên là cây tử đằng quấn dày đặc xanh biếc, uốn lượn quanh co, còn có cậu thực thích hoa lăng tiêu mọc treo lơ lửng. Ở khu giữa có một giàn nho rất lớn, dây nho lá xanh nổi bật mặt trên, gió thổi qua lá liền lay động không ngừng.

Mùa này trăm hoa đua nhau nảy nở, khoe sắc, ngay cả giàn cây xanh um ở giữa cũng phá lệ rực rỡ.

Nhìn lá xanh trước mắt, cậu cảm thấy mùa hè oi bức lập tức tiêu tán, tâm tình Điền Chính Quốc trở nên thư thái rất nhiều.

Cái này cũng quá bất ngờ, cậu học ở đây hơn hai năm cũng không biết có nơi thế này.

Điền Chính Quốc vui sướng quay đầu lại nhìn Kim Thái Hanh, ánh mắt sáng lấp lánh tràn ngập niềm vui.

Kim Thái Hanh ngược lại rất bình tĩnh, cười cười nhìn Điền Chính Quốc nói: "Thích nơi này chứ?"

Điền Chính Quốc hai mắt mở to, mãnh liệt gật đầu: "Vô cùng thích!"

Kim Thái Hanh đến gần cậu, nói thêm: "Còn có chỗ vui hơn nữa."

Nói xong liền nắm tay Điền Chính Quốc, kéo người đi đến bên giàn nho.

Nguyên lai là không biết ai lại ở dưới chỗ giàn nho lắp một cái xích đu.

Phía trước bên trên còn mọc một rặng lan điều rủ xuống, đi qua còn phải cẩn thận tránh đi.

Điền Chính Quốc không cao lắm, đi qua đều rất dễ dàng, Kim Thái Hanh lại không như vậy, hóa ra cao quá cũng có lúc gặp phiền toái, lúc này đi mấy bước đều phải cẩn thận cúi xuống không thì sẽ cụng đầu.

Quả là qua một phen gian nan hiểm trở mới đến giàn nho.

Kim Thái Hanh để Điền Chính Quốc ngồi lên xích đu, hắn tới đẩy.

Điền Chính Quốc cũng muốn chơi, nhưng lại có chút thẹn thùng xua tay: "Tớ lớn rồi, không nên chơi cái này nữa."

Nhìn đôi mắt đen láy long lanh nhìn về phía cái xích đu, rõ ràng rất muốn chơi, Kim Thái Hanh sờ cằm, vật nhỏ thật là tâm tình cùng lời nói lại không đồng nhất như vậy.

Kim Thái Hanh nói: "Tôi cũng chỉ xem cậu giống đứa con nít thôi, còn chưa có trưởng thành đâu, mà cái này người lớn chơi càng vui, được rồi, mau ngồi xuống, hôm nay khó có dịp bổn thiếu gia hầu hạ cậu."

Nói xong, hai tay thon dài đặt lên vai Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh nhẹ nhàng dùng sức, liền đem người ngồi trên tấm gỗ bay lên.

Kim Thái Hanh đứng sau xích đu, bắt lấy dây thừng, ôn nhu nhắc nhở: "Điền Chính Quốc, cầm chắc dây vào."

Điền Chính Quốc biết không lay chuyển được hắn, hai tay nắm hai bên dây treo, ngẩng đầu nhìn phía trên, là một mảnh xanh biếc của giàn nho, cậu lại có chút lo lắng hỏi:

"Liệu tớ có nặng quá hay không, lỡ như giàn nho không chịu được bị sụp thì làm sao?"

Kim Thái Hanh cúi đầu, từ phía trên nhìn xuống, cùng Điền Chính Quốc bốn mắt nhìn nhau, thần sắc nghiêm túc: "Yên tâm, trời sụp thì tôi cũng chống đỡ được, huống chi là cái giàn nho chắc chắn thế này."

Hắn đã sớm xem qua, giàn nho này làm từ gỗ tương đối dày và chắc, kết cấu cũng phù hợp chắc chắn, cái xích đu này hai bên đều là dây thép buộc chặt, dám ở nơi này chăng xích đu thì cũng đã tính đến độ an toàn của nó rồi.

Hơn nữa tiểu ngốc này gầy đến nỗi có thể bị gió thổi bay, còn lo mình nặng.

Điền Chính Quốc còn chưa kịp cảm kích, Kim Thái Hanh ở phía sau liền đẩy mạnh một cái, làm xích đu bay lên...

Gió từng đợt thổi tới, Điền Chính Quốc cũng theo xích đu đong đưa mà phiêu đãng, cảm nhận gió mát phất qua, thật mát mẻ, cũng nhịn không được mà phát ra tiếng hô vui sướng, đặc biệt là thời điểm xích đu bay cao vút.

Ánh hoàng hôn nhuốm màu khắp sân thượng, tiếng cười trong veo của Điền Chính Quốc vang vọng.

Đây là lần đầu tiên có người đưa cậu chơi xích đu, cậu trước kia cũng chỉ có thể trông mong, đứng một bên nhìn các đứa bé khác được ba mẹ đẩy xích đu cho.

La Tú Hoa tương đối lười, càng miễn bàn mang các con ra ngoài chơi như vậy, hơn nữa Điền Chính Quốc phải bận rộn làm việc nhà.

Chờ đến khi em trai ra đời, La Tú Hoa thật sự cưng chiều đứa con này, hay mang em trai đi công viên chơi, mỗi lần về nhà, nghe em trai cao hứng nói lần sau còn muốn ngồi xích đu, Điền Chính Quốc liền hâm mộ không thôi.

Chính là hiện tại, rốt cuộc xuất hiện một người vì cậu, đẩy xích đu cho cậu, chỉ là chuyện nhỏ, nhưng Điền Chính Quốc thực sự cảm động, trong lòng ấm áp biết bao.

Điền Chính Quốc sợ Kim Thái Hanh mệt, chơi một chút liền bảo Kim Thái Hanh là mình hơi chóng mặt để hắn dừng lại.

Quả nhiên Kim Thái Hanh nhanh chóng kìm dây lại, vội vàng lo lắng hỏi: "Có sao không, chóng mặt sao?"

Tiểu ngốc này thân thể quá kém, về sau phải đốc thúc cậu vận động nhiều mới được.

Điền Chính Quốc lắc lắc đầu nói: "Dừng lại liền không sao, không có gì đâu!"

Kim Thái Hanh lúc này mới yên tâm, điểm điểm chóp mũi cậu nói: "Cậu nha, cơ hội để tôi làm cu li như vậy không nhiều đâu, còn không biết tận dụng."

Điền Chính Quốc không nói gì, khẽ cười cười.

Hai người cùng dựa vào tường, gió thổi qua, ngắm hoàng hôn bao phủ một mảnh vàng rực khắp sân trường.

Kim Thái Hanh xoay người nhìn Điền Chính Quốc, thích thú nói: "Hôm nay thời tiết rất tốt, quả là lí tưởng để đến đây hóng gió."

Vừa nói xong, một cơn gió liền thổi tới.

Thời tiết đích thực rất tốt, hoàng hôn buông xuống, gió tà tà thổi tới, mùa hè khó được mát mẻ như vậy.

Điền Chính Quốc được gió thổi qua, thích thú nheo lại đôi mắt, đứng trên sân thượng phóng mắt nhìn khắp sân trường, toàn bộ khung cảnh khuôn viên trường đều thu hết vào mắt, nơi đây thật tuyệt vời.

Kim Thái Hanh hướng đến Điền Chính Quốc nhướn mày: "Xem ra trường học chúng ta phong cảnh không tồi."

Điền Chính Quốc gật đầu vô cùng đồng ý, trường học của cậu là số một, chỉ là lúc từ trên này nhìn xuống thì hơi hoa mắt.

Kim Thái Hanh lại nói: "Xem cậu mấy ngày nay quá khẩn trương đi, cho nên đem cậu đến nơi này thả lỏng tâm tình."

Điền Chính Quốc cảm động, quay sang nhìn Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh cười trêu chọc: "Đừng có khẩn trương quá, không đến lúc mất đi hạng nhất thì đừng tìm tôi khóc."

Điền Chính Quốc bĩu môi: "Tớ còn lâu mới khóc, còn lâu mới khẩn trương."

Cậu khẩn trương vậy như vậy còn vì ai chứ?

Kim Thái Hanh cười cười không vạch trần cậu, nói: "Dù sao tôi một chút cũng không lo, có dự cảm thi rất tốt, sẽ không làm cậu mất mặt đâu."

Điền Chính Quốc cũng nghiêm túc nói: "Cậu nhất định sẽ có thành tích tốt cho xem."

Trong khoảng thời gian này, Kim Thái Hanh thực sự rất nỗ lực.

"Vậy cậu liền cười lên một cái cho anh đây nhìn, lúc nào cũng trưng vẻ mặt nghiêm túc như ông cụ." Kim Thái Hanh xấu xa cười, còn thể hiện một chút bộ dạng lạnh lùng.

Kim Thái Hanh thực sự buồn bực, hắn rất thích nhìn Điền Chính Quốc cười, ngày thường nhỏ nhắn mong manh, cười lên rung động lòng người, nhưng khoảng thời gian ôn thi này Điền Chính Quốc luôn làm cái bộ dạng nghiêm túc, làm phúc lợi của hắn giảm đi rất nhiều.

Nghe câu oán giận này, Điền Chính Quốc cười khúc khích thành tiếng.

Kim Thái Hanh duỗi tay xoa xoa đầu Điền Chính Quốc.

"Như vậy mới ngoan, về sau mỗi ngày đều phải cười."

"Tốt rồi, chúng ta đi xuống thôi."

Gió thổi mát mẻ, tâm tình Kim Thái Hanh cũng tốt hơn, cầm túi đi trước, quay đầu lại hướng Điền Chính Quốc nói, sợ cậu ở đây lâu lại trúng gió sinh bệnh.

Điền Chính Quốc cũng xoay người chuẩn bị đi, kết quả chân tê quá không có cảm giác, thêm cảm giác chóng mặt, cả người liền thẳng tắp chuẩn bị hôn đất, chân trẹo một phát.

Kim Thái Hanh thấy vậy lập tức bước qua, đỡ được người chuẩn bị ngã kia, bởi vì có quán tính, Điền Chính Quốc liền lao theo lực kéo.

Điền Chính Quốc nhắm mắt lại chờ đau đớn sắp tới, nào ngờ giây tiếp theo lại lao vào vòng tay ấm áp quen thuộc.

Thật cẩn thận mở mắt, Điền Chính Quốc ngẩng đầu.

Kim Thái Hanh thì lo lắng cúi đầu nhìn người trong lòng.

Thời gian nháy mắt như ngừng lại ngay khoảnh khắc này đây, một động tác nhỏ làm đôi môi hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau.

Xúc cảm mềm mại ấm áp lướt qua trong giây lát, Điền Chính Quốc hít một hơi bừng tỉnh, ngây ngốc nhìn Kim Thái Hanh, không biết phải làm sao.

Kim Thái Hanh thì mắt lại sáng lên, đôi môi còn có ý sáp lại gần.

Điền Chính Quốc toàn thân khẩn trương, tim đập như sấm.

Kim Thái Hanh đây là... muốn hôn cậu sao?

Thời điểm đôi môi tiếp tục chạm nhau kia, Điền Chính Quốc giật mình, tránh khỏi cái ôm ấp của Kim Thái Hanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro