Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Động tác của Điền Chính Quốc hoàn toàn là theo bản năng, chờ phản ứng lại rồi thì cực kì hối hận!

Cậu có phải là tưởng tượng quá độ, vừa nãy chỉ là sự cố ngoài ý muốn.

Đều là nam sinh, Kim Thái Hanh sao có thể chủ động hôn cậu.

Nói không chừng Kim Thái Hanh căn bản chẳng có loại ý nghĩ này, hắn ta nhiều người thích như vậy, sao có thể đi hôn cậu, một tên nam sinh.

Điền Chính Quốc phiền muộn, tự trách mình từ khi nào tự luyến đến vậy.

Điền Chính Quốc đỏ mặt trộm liếc Kim Thái Hanh, hi vọng người kia không bị mình dọa sợ, càng đừng ghét bỏ mình.

Kim Thái Hanh cũng là trong nháy mắt lại được đụng chạm đôi môi mềm mại kia, hôn mê đến choáng váng, mới không quan tâm mà muốn tiếp tục.

Đến khi trong lồng ngực không còn người, hắn mới thanh tỉnh, nhìn Điền Chính Quốc ảo não đứng đó cúi đầu, mặt hồng hồng, lại trộm ngắm hắn, thật giống cô vợ nhỏ thẹn thùng.

Đương nhiên hắn cũng thấy được Điền Chính Quốc vô cùng bất an, biết chính mình đem người ta dọa sợ.

Tuy rằng đây là phản ứng trong dự kiến, như hắn vẫn có chút mất mát, xem ra từ nay về sau còn như thế dài dài.

Vì để trấn an Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh lên tiếng trước đánh vỡ trầm mặc, không hề đề cập đến chuyện vừa rồi, hỏi: "Cậu không sao chứ, có phải ở đây hóng gió đên ngốc luôn rồi không, chân nọ giẫm chân kia... chân có bị sao không?"

Ngữ khí vừa có điểm lo lắng lại xen chút trêu chọc.

Điền Chính Quốc cảm thấy bản thân quả nhiên nghĩ nhiều, Kim Thái Hanh vẫn bình tĩnh như không có gì cả thế kia, chứng tỏ trong lòng mình với hắn đều suy nghĩ khác nhau.

Kim Thái Hanh làm người rất chính trực, căn bản không có cái ý nghĩ như mình tự luyến.

"Không phải, chủ yếu là ở đây quá cao, nên không giữ được thăng bằng." Điền Chính Quốc có chút nói không nên lời, ở đây mới là tầng sáu, nhưng là đứng lâu mỏi chân lại còn hơi hoa mắt nên mới loạng quạng.

Kim Thái Hanh thở dài, đi qua sờ sờ đầu cậu, ngữ khí ôn hòa: "Đồ ngốc, nếu sợ độ cao thì nói với tôi, tôi cũng không chê cười, không đưa cậu lên đây." Hại cậu thiếu chút nữa xảy ra chuyện.

Xem ra hắn biết rất ít về Điền Chính Quốc, cậu ta sợ độ cao, vẫn luôn phối hợp đi theo hắn, sợ hắn thất vọng, chỉ càng làm hắn tự trách và đau lòng hơn, thật là tiểu ngốc nghếch.

Bất an quanh quẩn trong lòng Điền Chính Quốc tiêu tan, thấy Kim Thái Hanh có chút tự trách, chớp chớp mắt, chân thành nói: "Tớ rất thích nơi này, cảm ơn cậu, Kim Thái Hanh!"

"Còn có, cũng không cao lắm, chỉ cần lúc đi cầu thang không nhìn xuống dưới thì không sao."

Bằng không chỗ cậu ở là tầng năm, nếu mỗi ngày đều sợ thì không phải mỗi ngày đều ngã sao.

Cho nên Điền Chính Quốc mới không nghĩ hiện tại lại vì sợ độ sao run chân đến suýt ngã còn bị đau chân...

Về vấn đề an toàn của Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh khôi phục vẻ mặt đứng đắn nói: "Thể chất cậu cũng rất đặc thù, nên càng phải chú ý, biết không?"

Nhìn Kim Thái Hanh ôn nhu một giây sau liền biến thành ông bố khó tính, Điền Chính Quốc ủy khuất, đáng thương trả lời: "Đã biết!"

"Tôi là vì muốn tốt cho cậu thôi!"

"Aa, tớ biết mà!"

Hai người ta một câu, ngươi một câu, không tự giác làm không khí trở nên ngọt ngào, hoàng hôn sắp tắt nơi đường chân trời, ánh sáng trên sân thượng cũng ít đi.

Kim Thái Hanh nhìn trời, phía tây đã có vệt trăng non "Trời sắp tối rồi, chúng ta đi xuống thôi, chân cậu đi được không?"

Tuy rằng vẫn còn hơi choáng váng, nhưng Điền Chính Quốc cũng khống dám phiền toái hắn, gật đầu: "Không có việc gì, đi thôi, ở đây lâu không tốt đâu."

Điền Chính Quốc nói xong liền đi trước một bước, chứng tỏ mình không sao.

Nhưng là chân vẫn hơi mất cảm giác, vừa rồi vừa vặn cơn choáng váng lại ập đến, chân vừa động cả người liền nhũn ra, chân ê ẩm đau.

Kỳ thật có đi tiếp cũng không sao, nhưng cậu lại sợ đau, nếu không có Kim Thái Hanh ở đây, chỉ sợ cậu đã nước mắt lưng tròng rồi.

Điền Chính Quốc cố đi vài bước thất tha thểu.

Kim Thái Hanh nhíu mày nhìn thân ảnh quật cường phía trước, lúc này vẫn còn cậy mạnh, hừ.

Chân dài sải bước lại gần, Kim Thái Hanh hai ba bước đã đến bên Điền Chính Quốc, giữ chặt cậu, cường thế nói: "Ở trước mặt tôi không cần cậy mạnh, để tôi cõng cậu."

Nói xong, Kim Thái Hanh liền bỏ cặp sách trên vai xuống đưa cho Điền Chính Quốc, xoay người đưa lưng về phía cậu, nửa quỳ, khom lưng xuống, để Điền Chính Quốc dễ dàng leo lên.

Điền Chính Quốc theo bản năng tiếp nhận cặp của Kim Thái Hanh, ngây ngốc nhìn bóng dáng hắn.

Nghe được Kim Thái Hanh thúc giục, cậu mới phản ứng lại.

Kim Thái Hanh chính là người đối tốt với cậu nhất trên đời này.

Mũi Điền Chính Quốc có chút cay cay, đều là bị Kim Thái Hanh làm cho cảm động, nhưng cậu đã lớn như vậy, làm sao còn để người khác cõng, khẽ cắn môi kìm lòng không được qua đó.

Điền Chính Quốc cảm kích nhưng vẫn uyển chuyển cự tuyệt: "Kim Thái Hanh, cậu thật tốt, nhưng không cần cậu cõng đâu, tớ đi được mà, tớ cũng đâu có yếu đến vậy."

Không liên quan mạnh yếu gì ở đây, chỉ là Kim Thái Hanh không thể nhìn Điền Chính Quốc khó chịu như vậy được, hắn sẽ không khống chế được mà đau lòng.

Kim Thái Hanh biết mình không cường ngạnh một chút thì người này sẽ không chịu nghe lời.

Vì thế đứng lên, xoay người nhìn người trước mắt, một bên khóe miệng hơi câu lên, đôi mắt phượng khí thế bức người, cười như không cười nói: "Nếu không thích tôi cõng, là khẳng định muốn tôi bế kiểu công chúa?!"

Bế kiểu công chúa? Điền Chính Quốc nghĩ đến Kim Thái Hanh dùng kiểu ôm công chúa mà bế cậu, thân thể run rẩy một chút, hình ảnh đó quá... thật không dám nghĩ tiếp.

Ngay lúc Điền Chính Quốc phát ngốc, Kim Thái Hanh nhanh chóng đến gần một tay đặt trên eo cậu, tính toán dùng chút lực chặn ngang bế lên.

Điền Chính Quốc kinh hô: "Không cần... không cần ôm kiểu công chúa, thả tớ xuống, tớ cũng không phải con gái."

Bị người kia nhìn chăm chú cảm thấy thật ngại ngùng!

Kim Thái Hanh cười xấu xa ép: "Kia không muốn tôi cõng, kỳ thật tôi càng thích kiểu ôm công chúa này hơn!"

Điền Chính Quốc gật đầu như bổ củi: "Cõng, cõng, cõng, chỉ cần không phải ôm công chúa liền được."

Tuy rằng bị Kim Thái Hanh cõng nếu bị người khác nhìn thấy thì sẽ nói không hay, nhưng còn hơn là bị hắn bế kiểu công chúa rồi người khác nhìn thấy, cậu sẽ lập tức đào một cái hố mà chui xuống mất.

Điền Chính Quốc hơi do dự, tay nắm chặt rồi lại buông ra, sau đó mới nhẹ nhàng khoác hai tay lên đôi vai dày rộng của Kim Thái Hanh, nhẹ nhàng leo lên.

Kim Thái Hanh không đợi Điền Chính Quốc bám xong, đôi tay hắn dùng chút lực liền cõng Điền Chính Quốc lên.

Điền Chính Quốc bị bất ngờ liền lao thẳng vào tấm lưng dày rộng kiên cố của Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh cảm giác được trọng lượng phía sau mình dần truyền đến ấm áp, nghĩ đến cùng Điền Chính Quốc thân mật tiếp xúc thế này, khóe miệng không khỏi giương lên.

Kim Thái Hanh đem người cõng lên, mới quay đầu nói: "Tôi đi đây, vòng tay bám chắc không lại ngã xuống."

Điền Chính Quốc sợ mình lại mang thêm phiền toái cho Kim Thái Hanh, ngoan ngoãn nghe lời, đôi tay vòng qua cổ Kim Thái Hanh, đầu thì dựa một bên vai.

Nương theo ánh sáng hoàng hôn yếu ớt, Kim Thái Hanh cõng Điền Chính Quốc ra khỏi sân thượng đi qua cửa nhỏ trở lại khu lớp học.

Cũng may nhà trường có lắp đèn cảm ứng, có tiếng động đèn liền sáng lên, Điền Chính Quốc theo lời Kim Thái Hanh, từ trong cặp hắn lôi ra chìa khóa.

Chờ Điền Chính Quốc khóa cửa xong, đem chìa khóa bỏ lại vào trong cặp, Kim Thái Hanh mới tiếp tục cõng người xuống lầu.

Ngày thường đi cầu thang cũng không mất bao nhiêu thời gian, đặc biệt Kim Thái Hanh hắn chân dài.

Nhưng hiện tại trên người hắn còn có Điền Chính Quốc, làm hắn ý thức được trách nhiệm lớn lao, đi từng bước rất cẩn thận.

Tuy rằng được cõng Điền Chính Quốc làm hắn rất vui vẻ, nhưng lại đau lòng, Điền Chính Quốc so với hắn nghĩ còn gầy hơn nữa.

Ngày thường nhìn cậu chỉ thấy mảnh khảnh, nhưng trực tiếp tiếp xúc mới phát hiện, Điền Chính Quốc mảnh khảnh đến mức làm người ta xót xa.

Hắn hoài nghi Điền Chính Quốc ở nhà liệu có ăn uống đầy đủ không, đây hẳn là suy dinh dưỡng đi!

Thời điểm này là giai đoạn thân thể bọn họ phát triển mạnh, nếu không có đủ dinh dưỡng, e là đối với thân thể sẽ ảnh hưởng không tốt, hơn nữa ảnh hưởng này còn về tận thế hệ sau nữa.

Điền Chính Quốc không phải người kén ăn, cũng không biết cha mẹ cậu làm sao mà nuôi cậu lớn nữa.

Chờ thời cơ chín mùi, hắn nhất định phải lôi Điền Chính Quốc về nhà mình ở, chuyên tâm chăm sóc cậu, tuyệt đối nuôi cậu thành trắng trẻo mập mạp, thuận tiện gia tăng tình cảm.

Kim Thái Hanh khó có được như lúc này, trên mặt là bộ dáng ngây ngô cười.

Điền Chính Quốc chỉ cảm thấy tấm lưng Kim Thái Hanh rất rộng lớn, lại ấm áp, làm cho cậu có một loại cảm giác vô cùng yên tâm.

Có lẽ gần đây cậu quá lo lắng cho kì thi nên thấy mệt, dựa vào vai đối phương liền mơ màng ngủ.

Này đại khái chính là cảm giác an toàn!

Đối với Điền Chính Quốc mà nói, cảm giác an toàn như vậy thật trân quý, đáng giá với cậu biết bao. Đây sẽ mãi là hồi ức tốt đẹp nhất với cậu kể cả sau này có già đi...

Điền Chính Quốc ngăn không được cơn buồn ngủ, cứ thế mơ mơ màng màng.

Kim Thái Hanh quay đầu lại nhìn bộ dáng Điền Chính Quốc ngoan ngoãn tựa đầu vào vai hắn ngủ gà ngủ gật, tiểu ngốc nghếch, hiện tại rất muốn nhìn xem bộ dáng tiểu ngốc ngủ mơ màng, nhất định rất ngon miệng, chắc chắn là phúc lợi không tồi với hắn, chỉ là không đành lòng quấy rầy cậu.

Đi xuống so với bình thường mất nhiều thời gian, Kim Thái Hanh cõng người xuống lầu hai, cũng là chỗ lớp học bọn họ.

Bọn họ vừa xuống đến cầu thang lầu hai, từ phía sau bọn họ liền vang lên tiếng thét kinh hãi.

"Kim Thái Hanh, em cõng ai kia, muộn như thế này sao còn chưa về nhà hả? Còn ra thể thống gì nữa."

Kim Thái Hanh hơi xoay người, hình như là giáo viên môn Giáo Dục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro