Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa tỉnh nửa mơ, Điền Chính Quốc mơ mơ màng màng nghe được âm thanh của giáo viên, ngốc nghếch ngẩng đầu, còn chưa kịp hồi thần, kết quả liền thấy ngay bộ mặt nghiêm túc của chủ nhiệm môn Giáo Dục, làm chân tay hoảng loạn, muốn nhanh chóng từ trên lưng Kim Thái Hanh leo xuống.

"Kim Thái Hanh, bỏ tớ xuống đi!"

Điền Chính Quốc có chút nôn nóng, ghé vào bên tai Kim Thái Hanh nói nhỏ.

Biết Điền Chính Quốc sốt ruột, giãy giụa muốn xuống nhưng Kim Thái Hanh vẫn nhất định không buông tay.

Lực tay của Kim Thái Hanh rất lớn, đem Điền Chính Quốc chế ngự chặt chẽ trên lưng mình, Điền Chính Quốc muốn xuống mà bất thành.

Lúc này, một thân váy dài quá đầu gối, chủ nhiệm Giáo Dục đã tới trước mặt bọn họ.

"A, hóa ra là Điền Chính Quốc à!" Chủ nhiệm Giáo Dục hùng hổ đi tới, lúc nhìn thấy Điền Chính Quốc lập tức nguôi giận, biến thành tươi cười như gió xuân, cũng có chút kinh ngạc, cô còn tưởng rằng vừa bắt được tận tay cặp học sinh yêu sớm chứ.

"Cô Cao ạ!" Điền Chính Quốc thấy giáo viên nhận ra mình, cũng căng da đầu chào hỏi.

"Điền Chính Quốc, em làm sao mà để Kim Thái Hanh cõng?" Chủ nhiệm Giáo Dục xoa xoa đôi mắt, khó hiểu hỏi.

"Thưa cô, chân Điền Chính Quốc bị đau, không thể đi được nên em cõng bạn xuống lầu." Kim Thái Hanh cướp lời Điền Chính Quốc trả lời trước, hắn cảm giác được Điền Chính Quốc đang khẩn trương.

Điền Chính Quốc quả thật khẩn trương, vừa mới từ trên sân thượng xuống lại gặp ngay giáo viên, trong lòng hơi chột dạ, sợ nói lung tung.

Chủ nhiệm Giáo Dục vừa nghe nói Điền Chính Quốc bị thương, còn lo lắng hỏi: "Bị thương có nghiêm trọng không, chắc nên đi bệnh viện khám gấp đi."

Điền Chính Quốc lắc đầu, tỏ ý cô giáo không cần quá lo lắng: "Em cảm ơn cô, chân em chỉ bị chật một chút, về nhà xoa rượu thuốc là tốt rồi ạ."

"Chỉ xoa thuốc liệu có khỏi được không, ngày mai còn phải đi thi mà." Chủ nhiệm Giáo Dục còn lo lắng Điền Chính Quốc ngày mai có thể đi thi được hay không.

Điền Chính Quốc gật đầu, khẳng định: "Dạ được, cô không cần lo lắng đâu, ngày mai là chân cũng khỏi rồi, nhất định em sẽ đến thi."

Kim Thái Hanh cũng lập tức nói: "Thưa cô, em cùng Điền Chính Quốc tiện đường, sẽ đưa đón cậu ấy đi học, hiện tại không còn sớm, em đưa Điền Chính Quốc về nhà trước, chào cô."

Nói xong câu đó, Kim Thái Hanh đối với giáo viên gật gật đầu rồi cõng Điền Chính Quốc xuống lầu.

Chủ nhiệm Giáo Dục vốn còn muốn nói gì đó, nhưng hiện tại ngơ ngác mà đứng yên một chỗ, tay đưa lên còn cứng ngắc giữa không trung, bất động nhìn thân ảnh hai người dần biến mất.

Một lát sau mới hồi thần, cô như thế nào lại cảm thấy vừa rồi bị học sinh của mình 'bơ' vậy chứ.

Bạn học sinh kia dù thế nào lời nói bình thản, giọng điệu lễ phép, làm sao lại có một loại khí thế uy nghiêm làm chính mình không mở miệng nói được gì, phải nói rằng cô chính là giáo viên khiến toàn bộ học sinh đều sợ nhất.

Chủ nhiệm Giáo Dục vỗ vỗ cái trán của mình, đúng rồi, vừa nãy còn chưa hỏi hai học sinh làm gì mà muộn thế này còn chưa về, ở lại khu dạy học làm cái gì, chắc tại gần đây bận quá, cái gì cũng dễ quên.

Cũng may đã tan học một lúc lâu, sân trường hầu như không còn ai, dọc đường đi cũng không đụng phải người quen, Điền Chính Quốc thả lỏng không ít, tránh được nhiều chuyện xấu hổ.

Ngày thường khu để xe còn đầy một loạt xe đến giờ chỉ còn lại xe đạp của Kim Thái Hanh.

Bởi vì chân bị thương, Kim Thái Hanh đem người đưa về tận khu nhà chỗ Điền Chính Quốc ở.

Điền Chính Quốc đứng dựa vào bờ tường ở hành lang, mỉm cười cảm ơn: "Hôm nay cảm ơn cậu, cậu mau về nhà đi, không còn sớm, không nên để người nhà lo lắng."

Kim Thái Hanh nhìn cậu một cái, không nói gì, chỉ đem xe đạp khóa lại.

Sau đó đi đến trước mặt Điền Chính Quốc, nói: "Xong rồi, mau lên đây tôi cõng cậu lên nhà, đứng đây lâu lại trúng gió."

Điền Chính Quốc định cự tuyệt, nhà cậu ở tít trên tầng năm, chính cậu đi còn thấy mệt, huống chi Kim Thái Hanh đi lên còn cõng thêm cậu.

Nhưng nhìn lên ánh mắt kiên định của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc biết mình cự tuyệt cũng vô dụng, ngoan ngoãn ghé vào lưng Kim Thái Hanh để hắn cõng lên lầu.

Lên đến lầu 5, Kim Thái Hanh để Điền Chính Quốc xuống, hắn cũng không có ý định vào nhà Điền Chính Quốc quấy rầy, sẽ lưu lại ấn tượng không tốt cho ba mẹ Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh định chờ Điền Chính Quốc gõ cửa, có người ra mở cửa thì hắn sẽ đi, kết quả chỉ thấy Điền Chính Quốc moi chìa khóa từ trong cặp sách ra, mở cửa, bên trong tối thui.

Nhà Điền Chính Quốc không có ai!

Kim Thái Hanh tò mò, một bên giúp cậu đẩy cửa, một bên hỏi: "Ba mẹ cậu không ở nhà sao?"

Điền Chính Quốc đặt chìa khóa trên tủ giày, gật đầu nói: "Ừm, ba mẹ tớ hôm nay mang theo em trai, em gái tớ về quê ăn cỗ nhà họ hàng, phải hai ngày nữa mới trở về."

Kim Thái Hanh nhíu mày, chân Điền Chính Quốc khó đi lại, chẳng phải không ai chăm sóc sao.

Lúc này hắn có chút tự trách mình đã đưa Điền Chính Quốc lên sân thượng, là hắn không cẩn thận, không chăm sóc tốt cho người ta, để người ta bị thương.

Điền Chính Quốc mở tủ giày định lấy dép lê ra, ai dè vừa cong lưng "A!" một tiếng kinh hãi, cả người Điền Chính Quốc đã bị Kim Thái Hanh chặn ngang bế lên.

Cái này là kiểu bế công chúa!

Điền Chính Quốc chấn kinh, nắm chặt áo trước ngực Kim Thái Hanh, đôi mắt mở to khó hiểu nhìn hắn.

Kim Thái Hanh cúi đầu, âm thanh trầm thấp ôn nhu: "Cõng mỏi rồi, bây giờ ôm như vậy cho thuận tay."

Kim Thái Hanh dùng chân hất cửa nhà đóng lại.

Ở nhà không ai nhìn thấy, tiểu ngốc hẳn không thẹn thùng nữa.

Điền Chính Quốc trong đầu chỉ còn suy nghĩ là, sao ôm lên một cách nhẹ nhàng vậy?

Dù gì bạn học Kim cũng sức lực lớn, cánh tay cơ bắp rắn chắc, hắn nhìn tuy cao gầy nhưng cũng nặng tám mươi cân, dễ như trở bàn tay bế cậu lên, thật sự khiến người ta hâm mộ.

Cậu khi nào mới có thể một phát bế ngang Kim Thái Hanh lên như vậy đây?

Không chờ cậu nghĩ xong, Kim Thái Hanh đã đem cậu đặt ngồi trên sô pha.

Điền Chính Quốc vẫn là lần đầu tiên ngồi lên sô pha kiểu này, theo bản năng muốn đứng dậy lại bị Kim Thái Hanh ngăn chặn.

Kim Thái Hanh nhíu mày: "Lộn xộn cái gì, không muốn cái chân lành lại à?"

Thời điểm mỗi khi Kim Thái Hanh nghiêm túc, Điền Chính Quốc đều thấy sợ, không phải cái kiểu sợ bị bắt nạt, mà giống như là giáo viên nghiêm khắc mắng học sinh làm sai chuyện hơn.

Điền Chính Quốc chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi im.

Kim Thái Hanh đến tủ giày, theo Điền Chính Quốc miêu tả liền tìm được dép lê cho cậu, lại nhìn xung quanh nhà, không tìm thấy đồ vật mình cần, mở miệng hỏi: "Hòm thuốc nhà cậu chỗ nào?"

Điền Chính Quốc cho rằng Kim Thái Hanh muốn mình bôi thuốc, chỉ chỉ quầy TV "Hòm thuốc ở ngăn tủ bên dưới TV."

Kim Thái Hanh đi đến khom người xuống mở ngăn tủ, lấy hòm thuốc ra, tìm một chút là thấy chai rượu thuốc xoa bóp bong gân, trật khớp.

Tiếp theo hắn lại đi đến ban công hỏi khăn nào là khăn tắm của Điền Chính Quốc, cậu thấy có chút kì quái nhưng vẫn chỉ cho hắn.

Hắn đem khăn bông ẩm ướt cùng chai rượu thuốc đến chỗ Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc duỗi tay nhận, nghĩ thầm Kim Thái Hanh thật cẩn thận, còn có thể nghĩ đến trước khi bôi thuốc cũng cần sát trùng chân, cảm kích nói cảm ơn.

Nhưng cậu vươn tay ra lấy khăn thất bại, kế tiếp càng làm cậu lắp bắp kinh hãi.

Kim Thái Hanh nửa quỳ trước mặt cậu, đặt rượu thuốc sang một bên, cầm khăn lông bắt lấy chân cậu giúp cậu cởi tất, một đôi chân trắng nõn nằm gọn trong tay Kim Thái Hanh.

Kỳ thật Điền Chính Quốc mảnh khảnh thế nào cũng là một nam sinh, suốt ngày chạy, chân cũng không có nhỏ, chính là vào trong mắt Kim Thái Hanh lại trở thành tinh xảo đáng yêu.

Điền Chính Quốc bị kinh hãi nói không nên lời, nhất thời não bộ đình chỉ, không thể phản kháng.

Kim Thái Hanh đem chân Điền Chính Quốc đặt trên đầu gối của mình, cẩn thận nhẹ nhàng giúp cậu lau qua, từ đầu ngón chân nhỏ nhắn đến gót chân đều không bỏ qua.

Lúc Điền Chính Quốc phản ứng lại, khuôn mặt nháy mắt liền đỏ lên, cậu không biết vì cái gì, động tác của Kim Thái Hanh làm cậu cảm thấy... loại cảm giác như là thẹn thùng.

Nhưng mà Kim Thái Hanh vẫn chuyên tâm, rất cẩn thận, ánh mắt chăm chú, ai không biết còn tưởng hắn đang làm bài thi.

Điền Chính Quốc định đem chân rút về, lại bị bàn tay to của Kim Thái Hanh chặn lại.

Chỉ thấy Kim Thái Hanh có chút không vui: "Chân đừng lộn xộn, không muốn nó khỏi à?"

Điền Chính Quốc đang nghĩ có phải trong lòng mình, đầu óc không trong sáng hay không, luôn hiểu sai, bạn học Kim là người nhiệt tình, làm người tốt tới cùng.

Hai người ngồi cùng bàn lại là bạn tốt nên giúp mình lau chân thật sự không có ý khác, Điền Chính Quốc nhấp môi nói: "Kim Thái Hanh, không cần phiền toái cậu như vậy, tớ tự mình làm là được."

Kim Thái Hanh căn bản không thèm nghe, chỉ ngẩng đầu nói: "Sẽ hơi đau đấy, cố chịu đi."

Kim Thái Hanh đổ rượu thuốc ra lòng bàn tay xoa đều, sau đó một tay bắt lấy cổ chân, một tay bắt đầu xoa mắt cá chân Điền Chính Quốc.

Tay vừa chạm lên, Điền Chính Quốc đau đến suýt khóc, không phải hơi đau mà là vô cùng đau!

Bất quá vì không muốn Kim Thái Hanh lo lắng nên cũng không dám kêu, làm một bộ thà đổ máu không đổ lệ, cắn môi kìm nén.

Cũng may Kim Thái Hanh cẩn thận, nhìn Điền Chính Quốc đổ mồ hôi lạnh, liền dừng lại, nghiêng người tới gần sô pha nói: "Đừng cắn chính mình, tựa vào vai tôi mà cắn, tôi không sợ đau."

Bởi vì Kim Thái Hanh cao cho nên có ngồi xuống thì Điền Chính Quốc chỉ cần hơi cong người về phía trước là có thể vùi mặt trên vai hắn.

Điền Chính Quốc thật sự là quá đau, được người an ủi như vậy, cũng không thèm kiên trì cái gì yếu đuối với không yếu đuối, đầu liền tựa vào vai Kim Thái Hanh chờ đau.

Đồ ngốc này như thế nào lại sợ đau như vậy, Kim Thái Hanh thực đau lòng, nhưng không có biện pháp, chỉ có xoa rượu thuốc thì mới mau khỏi, lực trên tay nhẹ hơn một chút nhưng Điền Chính Quốc vẫn đau đến ứa mồ hôi lạnh, cuối cùng nhịn không được thật sự cắn xuống bả vai người kia.

Trên vai đau lại làm Kim Thái Hanh dễ chịu đi rất nhiều, ít nhất hắn có thể cùng Điền Chính Quốc chia sẻ đau đớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro