Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy đối phương, trong mắt đều vô cùng kinh ngạc, nhất là La Tú Hoa, chỉ là thử gọi một chút, không nghĩ tới thật sự là Điền Chính Quốc.

La Tú Hoa không thể nghĩ ra được cái từ nào tao nhã hơn để miêu tả người trước mắt, mụ ta cảm thấy một thân tây trang màu trắng khiến cho cả người Điền Chính Quốc dường như thay đổi quá lớn, cái tên ở trước mặt mình ăn nói khép nép, ở nhà chịu thương chịu khó, mặc áo cũ giày sờn, mặt xám mày tro lại biến thành một phong thái công tử có giáo dưỡng con nhà giàu, chẳng lẽ thứ này cũng có thể khắc sâu vào xương cốt sao?

Trong chốc lát, trong lòng La Tú Hoa nổi lên ghen ghét, tay nắm tay con trai bất giác siết chặt, Điền Tuấn Tân bị mẹ nắm đau mới hô một tiếng, mụ mới giật mình tỉnh táo, nhanh chóng buông lỏng tay.

Điền Chính Quốc thấy La Tú Hoa cũng rất kinh ngạc, mở lớn đôi mắt không biết làm sao, mẹ cậu sao lại xuất hiện ở nhà Kim Thái Hanh, không phải bà đang ở biệt thự Thiệu gia sao?

Điền Chính Quốc có chút tiến thoái lưỡng nan, Kim Thái Hanh vào thời gian nào đó đều có thể quay lại, nhưng bây giờ lại không thể làm như không nhìn thấy La Tú Hoa.

Cậu hướng về phòng khách nhìn, Kim Thái Hanh có vẻ sắp đi ra đây, cậu muốn đi ra chào hỏi mẹ mình một cái rồi lập tức quay lại.

Quay qua, Điền Chính Quốc còn chưa có nhấc chân, La Tú Hoa nắm tay Điền Tuấn Tân đã đi tới.

Điền Chính Quốc vội tiến lên vài bước, chủ động mở miệng hỏi: "Mẹ, người cùng em trai sao lại ở đây?"

La Tú Hoa đánh giá trên dưới Điền Chính Quốc, sắc mặt có chút không vui, hỏi: "Tao mới phải hỏi sao mày lại ở chỗ này, còn ăn mặc quần áo như vậy."

Điền Chính Quốc vội vàng giải thích: "Tối hôm qua con đã nói với mẹ rồi, tối nay con tới nhà bạn học ăn sinh nhật, bộ quần áo này là cậu ấy chuẩn bị."

La Tú Hoa nghe xong, hai mắt sáng lên, nghĩ thầm sao lại khéo như vậy, hôm nay cũng là sinh nhật của cháu ngoại Thiệu gia, chẳng lẽ...

"Đúng rồi, bạn học mày tên gì?" La Tú Hoa vội vàng hỏi hắn.

"Cậu ấy kêu Kim Thái Hanh, họ Kim". Điền Chính Quốc nghĩ nói ra cái tên hẳn không có quan hệ gì đi.

La Tú Hoa vẫn luôn làm việc ở biệt thự bên kia, không có chính thức gặp qua cháu ngoại Thiệu gia, nhưng có nghe nhân viên tạp vụ nói qua, cháu ngoại Thiệu gia họ Kim.

Điền Chính Quốc xuất hiện chỗ này, chính là nói Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh là bạn học, mà lại là bạn học quan hệ rất tốt, một nửa ghen ghét trong lòng chuyển thành kinh hỉ, có chút kích động bắt lấy tay Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc nhìn thần sắc mẹ biến hóa quá nhanh, lại còn bộ dạng vô cùng kích động, quan tâm hỏi: "Mẹ, người làm sao vậy?"

"Điền Chính Quốc, bạn học mời con đến đây ăn sinh nhật chính là tiểu thiếu gia của Thiệu gia, nơi này cũng là biệt thự của Thiệu gia." La Tú Hoa hưng phấn nói.

Cho dù biết được trong nhà Kim Thái Hanh có rất nhiều tiền, Điền Chính Quốc cũng không ngờ tới hắn chính là tiểu thiếu gia Thiệu gia, duyên phận quả thực rất kì diệu.

La Tú Hoa nhìn bộ dạng Điền Chính Quốc sửng sốt, khinh thường bĩu môi, bất quá mau chóng biến mất, tiếp tục nói: "Điền Chính Quốc, con với Kim Thái Hanh là bạn tốt, con giúp mẹ cầu xin hắn, để mẹ với em trai con có thể tham gia tiệc, mở mang kiến thức."

Vừa mới biết ba mẹ chính là người làm ở nhà bạn tốt, Điền Chính Quốc có chút phiền não liệu Kim Thái Hanh biết thì sẽ thế nào, không nghĩ tới hiện tại La Tú Hoa còn đưa ra yêu cầu như vậy cho cậu.

Tuy rằng cậu với Kim Thái Hanh là bạn bè, nhưng cậu cũng chỉ là khách, còn muốn đề ra yêu cầu như vậy với gia chủ, thật sự là rất khó.

Ngay lúc Điền Chính Quốc buồn rầu không biết làm sao mở miệng, phía sau lại truyền tới thanh âm của Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh từ phòng tiếp khách đi ra, phát hiện ở cửa không thấy Điền Chính Quốc, nhìn về phía hành lang mới thấy Điền Chính Quốc đang đứng cùng một phụ nữ trung niên ngăm đen ục ịch nói chuyện, vì thế hô một tiếng: "Điền Chính Quốc, đang nói chuyện với ai vậy?"

Điền Chính Quốc nghe thấy giọng của hắn, lập tức xoay người, cười nói: "Kim Thái Hanh, đây là mẹ tớ."

Kim Thái Hanh đi lên, vừa đi vừa quan sát người phụ nữ mà Điền Chính Quốc kêu là mẹ, hắn chỉ mới nhìn qua ảnh chụp hồ sơ.

Kim Thái Hanh đi đến sóng vai cùng Điền Chính Quốc, rất có lễ phép chào hỏi: "Chào cô, cháu là bạn Điền Chính Quốc."

La Tú Hoa vội vàng gật đầu, cười nịnh nọt đáp: "Chào ngài, tiểu thiếu gia, không nghĩ tới cậu với con trai tôi lại là bạn tốt, nó thật có phúc lớn rồi."

La Tú Hoa thấy trên mặt chính chủ cười tươi như hoa, lại chớp mắt với Điền Chính Quốc vài cái, ý bảo cậu mở miệng yêu cầu.

Điền Chính Quốc nhấp miệng vài lần đều không thể nói ra được, đành phải vờ như không thấy, một bên La Tú Hoa tươi cười đến khó coi.

Kim Thái Hanh quan sát chi tiết nhỏ này, tuy rằng hắn không thích người này, nhưng dù sao cũng là mẹ Điền Chính Quốc, không muốn làm cậu khó xử, liền nói: "Cô, hôm nay là sinh nhật cháu, buổi tối có tiệc, cô cùng em trai này đi yến hội thính trước, cháu cùng Điền Chính Quốc hiện tại có việc."

La Tú Hoa căn bản không thèm để ý Điền Chính Quốc muốn làm gì, nhưng cũng thật vui vẻ cậu với Kim Thái Hanh quan hệ tốt như vậy, nhà bọn họ có một cây đại thụ để dựa rồi, vui thích mang theo con trai vênh váo tự đắc đi xuống lầu, việc muốn tìm lão thái thái kể lể đều quên mất.

Kim Thái Hanh gọi điện cho chủ quản, hắn thả người đi nhưng cũng muốn kêu người trông chừng miễn cho bà ta làm xằng làm bậy, hắn thấy La Tú Hoa khẳng định là người có thể làm trò cười cho thiên hạ.

Thấy mẹ mình vui vẻ đi xuống lầu, Điền Chính Quốc có chút khó xử, xin lỗi: "Thật ngượng quá, lại làm cho cậu phiền toái."

Kim Thái Hanh lắc đầu, một bàn tay đĩnh đạc ôm vai Điền Chính Quốc nói: "Cậu là bạn tốt nhất của tôi, chiếu cố người nhà cậu là nên làm thôi."

Điền Chính Quốc cảm kích nhìn thoáng qua Kim Thái Hanh, hỏi: "Hóa ra cậu chính là cháu ngoại của chủ tịch tập đoàn Thiệu thị, ba mẹ tớ đều là người làm nhà cậu, cậu không để ý sao?"

"Để ý cái gì? Tôi với cậu là bạn bè, hơn nữa nghề nghiệp chẳng phân biệt đắt rẻ sang hèn, chỉ cần dựa vào chính mình nỗ lực, đường đường chính chính kiềm tiền là được". Kim Thái Hanh nhìn cậu, vô cùng nghiên túc nói.

Không nghĩ tới Kim Thái Hanh vừa nói lại có thể thấu tình đạt lí đến như vậy.

Phiền não trong lòng Điền Chính Quốc hóa hư không, đôi mắt hoa đào long lanh nhìn người bên cạnh, cậu cảm thấy người này càng trở nên đĩnh bạt hơn, còn tỏa ánh hào quang, có thể cùng Kim Thái Hanh làm bạn bè thật sự vô cùng may mắn.

Cậu lại nghĩ ban nãy Kim Thái Hanh nói muốn đưa cậu đi gặp lão thái thái, lúc trước còn không biết thân phận lão thái thái, bây giờ có chút khẩn trương hỏi: "Cậu thật sự muốn mang tớ đi gặp bà ngoại cậu sao?"

Cậu đối với chủ tịch tập đoàn Thiệu thị cực kì tôn kính cùng cảm kích, bởi vì bản thân mình cũng nhờ có học bổng của tập đoàn Thiệu thị mới có thể tiếp tục được đi học, cậu vẫn luôn hi vọng mình sau này tốt nghiệp đại học có thể vào làm tại Thiệu thị, báo đáp bọn họ.

Kim Thái Hanh nhìn cậu hơi khẩn trương, cười nói: "Đã vội muốn ra mắt trưởng bối đến vậy sao, hửm?"

Điền Chính Quốc nhấp miệng lườm hắn một cái, luôn không đứng đắn!

Kim Thái Hanh xoa xoa mặt Điền Chính Quốc, nói: "Không đùa cậu nữa, xem ra là rất muốn gặp, nhưng khách tới khá nhiều, bà hiện tại không có thời gian, chờ tiệc bắt đầu, tôi lại đưa cậu đi gặp bà, bây giờ cứ về phòng nghỉ ngơi một chút."

Kim Thái Hanh gọi người cầm chút trà bánh vào phòng, dinh thự hôm nay nhiều người, trước tiệc, hắn vẫn muốn cùng Điền Chính Quốc thoải mái ở bên nhau.

Mở máy tính cùng màn hình LCD TV trên tường, lấy ra tay cầm chơi điện tử, hắn hỏi Điền Chính Quốc có muốn chơi hay không.

Điền Chính Quốc lắc đầu, cậu chưa từng chơi thứ này, chỉ tò mò đánh giá phòng của Kim Thái Hanh, vừa rồi hoảng loạn chưa kịp nhìn kỹ.

Kim Thái Hanh buông máy chơi game, cũng không miễn cưỡng cậu, dù sao hắn cùng Điền Chính Quốc ở bên nhau làm gì cũng sẽ không nhàm chán, xem Điền Chính Quốc đánh giá phòng của mình, liền hỏi: "Thích căn phòng này sao?"

Điền Chính Quốc gật gật đầu: "Ừm, thực thích!"

Cậu vẫn luôn ước mơ về căn phòng của chính mình, không cần quá lớn, chỉ đủ để một cái giường cùng một cái bàn là đủ rồi, huống chi lại là căn phòng rộng rãi rất có phong cách này, cửa sổ sát đất nhìn ra Đông Hồ, đối diện hồ là núi xanh chập chùng, đẹp biết bao!

Kim Thái Hanh cười cười: "Thích là tốt rồi." Không thích liền đổi bao giờ cậu thích mới thôi.

Điền Chính Quốc nhớ tới mình còn chưa có đưa quà, chờ tiệc xong Kim Thái Hanh khẳng định nhận được không ít lễ vật, chắc hẳn đều quý giá, không giống như cái này của mình.

Lúc trước không biết nhà hắn có tiền như vậy, chính mình chuẩn bị quà thực sự không đáng là bao, nhưng đây là một mảnh tâm ý của mình, vẫn muốn cho hắn biết.

"Kim Thái Hanh" Điền Chính Quốccó chút ngượng ngùng gọi tên hắn, mở cặp, lấy ra một túi quà tinh xảo từ bên trong, đưa tới trước mặt Kim Thái Hanh, thẹn thùng cười nói: "Kim Thái Hanh, sinh nhật vui vẻ!"

Kim Thái Hanh nhìn món quà trước mắt liền vô cùng kinh ngạc cùng buồn bực, hắn kinh ngạc là vì Điền Chính Quốc cư nhiên nghĩ đến hắn, chuẩn bị quà cho hắn, buồn bực chính là hắn biết vì món quà này, chắc chắn Điền Chính Quốc dùng hết tiền tiết kiệm của mình mà mua, nhìn đến túi nhãn hiệu cỏ ba lá, hắn biết chi tiêu lần này đối với Điền Chính Quốc khẳng định lớn.

Thấy cậu trông mong nhìn mình, Kim Thái Hanh cũng không đành lòng giáo huấn cậu, ngốc thật mà, hắn chậm rãi nhận túi, trên mặt nở nụ cười, lập tức làm Điền Chính Quốc nhìn đến hoa mắt.

Kim Thái Hanh mở túi ra, liền lấy ra một cái băng dùng để quấn cổ tay, thật muốn mua mỗi người một cái, sẽ thành đồ đôi.

Cởi áo khoác âu phục, Kim Thái Hanh gấp không chờ nổi mà đem đồ mang thử, nhìn trái nhìn phải, vừa lòng cười nói: "Tôi rất thích, cảm ơn cậu, cậu như thế nào nghĩ đến mua cái này, vừa vặn tôi đang thiếu bao cổ tay."

Chính là tâm ý muốn bảo vệ cậu, nhưng Điền Chính Quốc không dám nói ra câu đó, nhìn Kim Thái Hanh cao lớn như vậy, chính mình thân thể gầy gò, thật sự không dám dõng dạc: "Cũng không có dụng ý gì, chỉ là thấy lúc cậu chơi bóng rất đẹp, cảm thấy nó rất thích hợp với cậu, hơn nữa thời điểm chơi bóng cũng giúp cậu bảo vệ tay."

"À, đó chính là thay thế cậu bảo vệ tôi!" Kim Thái Hanh tự mình nói ra ý tưởng của Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc trừng lớn đôi mắt, Kim Thái Hanh hiển nhiên đoán được, quá lợi hại, khuôn mặt tức khắc đỏ bừng.

Kim Thái Hanh nhéo nhéo mũi cậu, nói: "Có phải muốn hỏi tôi vì sao biết được, bởi vì tôi với cậu chính là tâm linh tương thông."

Điền Chính Quốc cúi đầu, mặt càng đỏ, buồn rầu chính mình vì cái gì dễ dàng thẹn thùng, Kim Thái Hanh nói như vậy làm trong lòng cậu cảm giác như vừa ăn phải mật, bạn tốt đều là như thế này sao?

Nhìn bộ dạng đáng yêu thẹn thùng của Điền Chính Quốc, không khí xung quanh càng thêm tốt, Kim Thái Hanh lại gần, một tay đỡ bả vai cậu, một tay nâng cằm Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc nhất thời đều quên phản kháng, thuận theo ngẩng đầu, đôi mắt long lanh càng trở nên ướt át, lông mi rung rung, cánh môi nhấm nháp nước trà dưới ánh sáng đèn trong phòng trở nên thật mê người, Kim Thái Hanh bị dụ hoặc cúi đầu, chậm rãi tới gần, muốn nhấm nháp mỹ vị kia.

.

Tác giả: các bạn yên tâm, tiểu công nhất định không bỏ qua cho vợ chồng Điền* gia đâu

Cũng sẽ không quá ngược, ngọt văn mà!

Editor: haizzz, nói thật chứ truyện này nhiều 'bóng đèn' ghê ^____^

Mấy chap sau cao trào nha, diễn biến nghiêng trời lệch đất luôn~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro