Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời nói của La Tú Hoa lập tức đánh tan tâm tình chờ đợi của Điền Chính Quốc, mẹ cậu đã nói một là không hai, xem ra khả năng là cậu sẽ phải thất hứa với Kim Thái Hanh, trong lòng vô cùng khổ sở.

Điền Đức Toàn biết vợ mình đang đánh cái chủ ý gì, ông thực sự không tán đồng, để bà nói xằng bậy, nói không chừng còn bị mất việc.

Điền Đức Toàn hỏi bà ta: "Bà ngày mai muốn con trai đến yến hội hỗ trợ phải không, tôi khuyên bà ngàn vạn lần đừng có mà làm như vậy, ngày thường đi giúp còn được, nhưng ngày mai thì không."

"Tại sao không được?" La Tú Hoa có chút không rõ.

"Bà đã quên à, lão thái thái khẳng định sẽ tham dự yến hội lần này, phu nhân thích trẻ con như vậy, nhất định không thích lao động trẻ em, bà xem Điền Chính Quốc mười bốn tuổi nhưng thoạt nhìn lại nhỏ hơn rất nhiều, lão thái thái nhìn thấy khẳng định không vui."

Trước kia có người tạp vụ làm như vậy, sau đó bị lão thái thái phê bình một trận.

La Tú Hoa lúc này mới nhớ tới cái lão thái bà kia thật nhiều quy củ chết tiệt, vì thế mới làm một bộ dạng đại từ đại bi đáp ứng Điền Chính Quốc "Ngày mai mọi người đều không ở nhà, vậy tùy mày, nhưng trong nhà cũng không đưa mày tiền mua quà cáp gì đâu, tự mình lo đi."

Điền Chính Quốc được cha mẹ chấp thuận, lại cực kì vui vẻ, nhưng không dám biểu lộ quá mức ra ngoài, chỉ nhàn nhạt cười cảm ơn ba mẹ.

Sáng sớm hôm sau, vợ chồng Điền gia liền mang theo con gái cùng con trai nhỏ đi đến Thiệu gia, Điền Chính Quốc nhân cơ hội đem tiền trong hộp để vào trong cặp, liền đi ngân hàng đổi lại chỗ tiền lẻ này.

Đổi tiền xong, Điền Chính Quốc liền đi dạo trên phố, nhìn thấy một cửa hàng thể thao nhãn hiệu cỏ ba lá, cậu thường xuyên nghe bạn học ở lớp kể về nhãn hiệu này.

Điền Chính Quốc vào cửa hàng nhìn ngắm khắp nơi, muốn tìm đồ mình cần, cuối cùng cậu thấy nó ở trên một kệ nhỏ, đủ loại kiểu dáng cùng màu sắc.

Nhân viên nữ nhìn đến cậu muốn mua đồ, ngọt ngào hỏi cậu: "Chào em, xin hỏi em muốn mua loại nào, có phải mua cho mình không?"

Điền Chính Quốc vội vàng lắc đầu: "Không phải, em muốn mua tặng bạn."

"Oa, người bạn này của em thật may mắn nha, có muốn chị giới thiệu một chút cho em không?" Nhân viên cửa hàng cảm thấy nhất định có thể bán được, cũng đối với Điền Chính Quốc vô cùng kiên nhẫn niềm nở.

Điền Chính Quốc thấy mình cũng không hiểu nhiều lắm, nhân viên cửa hàng chuyên bán đồ thể thao khẳng định sẽ biết rõ hơn mình, gật đầu cười: "Vâng, vậy phiền chị giúp em chọn một chút."

Kinh nghiệm lâu năm, nhân viên nữ đánh giá Điền Chính Quốc một chút, giới thiệu một cái băng cổ tay giá cả tương đối vừa phải.

Nhân viên nữ giới thiệu: "Đây là mẫu mới ra, rất thích hợp với tuổi này của em, cảm giác sờ vào không hề tồi, vẻ ngoài cũng rất đẹp, tính bảo vệ tương đối cao, độ đàn hồi lại vô cùng tốt nha."

Điền Chính Quốc càng xem càng thích, cảm thấy Kim Thái Hanh quấn cái này lúc chơi bóng nhất định rất đẹp, cái băng cổ tay này cũng sẽ thay cậu bảo vệ hắn.

Cầm lấy cái băng tay, nhìn mác giá, giá cả đối với cậu thực xa xỉ, bất quá tiền trong cặp vừa đủ.

Một chút cũng không do dự, Điền Chính Quốc liền cầm đồ đi tính tiền.

Nhân viên nữ biết cậu là muốn làm quà tặng bạn, cố ý chọn một chiếc túi tinh xảo, thay cho giấy gói quà.

Điền Chính Quốc cẩn thận cầm túi, cảm ơn rồi mang theo món quà về nhà.

Về đến nhà, Điền Chính Quốc lại chạy đi tắm rửa gội đầu, trước nay cậu không hề để ý đến diện mạo, ăn mặc, nay lại khó có lúc đứng trước gương ngắm nghía mười mấy phút, chỉ để nhìn xem quần áo có chỗ nào có vết nhăn không, có bị bẩn không, cổ áo đã gấp vào nếp chưa, tóc có rối không, trên mặt đã rửa sạch sẽ chưa.

Điền Chính Quốc có chút hưng phấn cùng nhảy nhót, ngồi cũng không ngồi yên, thỉnh thoảng sẽ chạy đến ban công nhìn xem Kim Thái Hanh tới chưa, uống một cốc nước xong mới bình tĩnh được một chút.

Cậu vẫn cho rằng Kim Thái Hanh vẫn đi xe đạp đến đón ở dưới lầu gọi cậu.

Nghe có người gõ cửa, Điền Chính Quốc ra mở cửa không nghĩ tới là Kim Thái Hanh.

Vừa mở cửa ra, cả người Điền Chính Quốc đều ngây dại, trước mặt cậu là Kim Thái Hanh sao?

Kim Thái Hanh vốn có dáng người người mẫu vai rộng eo hẹp, khoác lên người một bộ âu phục màu đen, tóc vuốt ngược, chân đi giày da màu đen, hắn vốn cao lớn lại càng thêm anh tuấn, giống như hóa thành một quý công tử quý tộc.

Thấy Điền Chính Quốc ngây ngốc nhìn mình, Kim Thái Hanh chóp mắt, duỗi tay nhéo nhéo mũi Điền Chính Quốc. "Bạn học Điền sao trở thành kẻ ngốc luôn rồi, ngay cả tôi cũng không nhận ra?"

Điền Chính Quốc mở to hai mắt, từ đáy lòng cảm thán: "Kim Thái Hanh, cậu hôm nay vô cùng đẹp, còn có... chúc mừng sinh nhật!"

"Cảm ơn, thật thích câu nói thành thật này của cậu đó." Kim Thái Hanh từ nhỏ được người ta nói đẹp trai vô số lần, nhưng từ trong miệng Điền Chính Quốc chỉ đơn giản khen ngợi vẫn là làm cho hắn vô cùng sung sướng và tự tin.

"Chúng ta đi thôi." Kim Thái Hanh cố dành thời gian đến đón Điền Chính Quốc, đêm nay hắn sẽ rất bận.

Điền Chính Quốc đeo cặp sách cùng Kim Thái Hanh xuống lầu.

Nhưng mà không nhìn thấy xe đạp Kim Thái Hanh ở dưới, Điền Chính Quốc cũng không hỏi nhiều, nghĩ rằng nhà hắn cách đây cũng gần, đi bộ qua là được.

Kim Thái Hanh thấy Điền Chính Quốc nhìn về chỗ hàng ngày hắn khóa xe đạp, nói: "Xe ở ngoài đường cái."

Đem xe dựng ngoài đường lớn quá nguy hiểm, rất dễ bị trộm, Điền Chính Quốc lôi kéo Kim Thái Hanh đi mau mau.

Kết quả đi đến bên ngoài đường lớn chỗ Điền Chính Quốc hay chờ Kim Thái Hanh, không thấy chiếc xe đạp quen thuộc kia, mà là một chiếc xe hơi dài màu đen.

Không thấy xe đạp, Điền Chính Quốc có chút sốt ruột, quay đầu lại hỏi: "Kim Thái Hanh, xe cậu đâu, sao lại không thấy!"

Kim Thái Hanh nhìn thấy biểu tình của Điền Chính Quốc, liền biết cậu suy nghĩ cái gì, thật là đồ ngốc, không thấy hắn hiện tại mặc âu phục sao, làm sao lại đạp xe đạp được.

Nhẹ nhàng gõ đầu Điền Chính Quốc hai cái, đi đến chiếc xe hơi dài, ưu nhã mở cửa sau, làm một cái tư thế 'mời', cười nói: "Lên xe đi, tiểu vương tử của tôi!"

Điền Chính Quốc bất tri bất giác sợ ngây người, ngơ ngác nhìn Kim Thái Hanh cùng chiếc xe hơi kia, nhà Kim Thái Hanh thực sự có chiếc xe này sao?

Nhìn bộ dạng Điền Chính Quốc kinh ngạc lại có chút ngốc, Kim Thái Hanh cười xấu xa trêu chọc: "Cậu không định lên xe, hay là muốn tôi ôm cậu lên hả? Tôi vô cùng hân hạnh được vì cậu mà cống hiến sức lực."

Nhớ tới lần đó, Kim Thái Hanh ôm cậu kiểu công chúa, Điền Chính Quốc tận lực lắc mạnh đầu, bước nhanh qua.

Hai người lên xe, Điền Chính Quốc cảm thấy mình như đang nằm mơ, nhìn trong xe đồ vật xa hoa cùng cách trang trí đẹp đẽ, lại nhìn bản thân trên người mặc áo thun trắng hết sức bình thường, giày chơi bóng giặt đến bạc màu, quả thực không hợp chút nào.

Điền Chính Quốc kinh ngạc hỏi: "Nhà cậu không phải ở khu này sao?"

Kim Thái Hanh gật đầu: "Đúng vậy, nhà tôi ở bên khu Đại lộ Đông Hồ bên cạnh, cách nơi này có mười phút. Còn không phải cùng khu sao?"

Căn bản là không cùng khu có được không!!! Trong đầu Điền Chính Quốc tuôn ra hàng loạt dấu chấm than.

Ở khu bên kia của đại lộ chính là khu biệt thự cao cấp nhất của Lâm Thành, tuy rằng là thị trấn nhỏ nhưng phong cảnh vô cùng đẹp, người có tiền từ nơi khác cũng chạy đến đây mua một căn để nghỉ hưu hoặc nghỉ lễ, vậy mà hắn cho rằng 'cùng một khu' với khu chung cư cũ nát này, thật khác biệt như trời với đất.

"Nhà tôi ở chỗ nào quan trọng vậy sao? Chẳng lẽ nếu nhà tôi cùng nhà cậu không giống nhau thì chúng ta không thể làm bạn?" Kim Thái Hanh nhìn bộ dạng không thể tin được của Điền Chính Quốc, hỏi lại cậu.

Điền Chính Quốc bị câu nói này của Kim Thái Hanh làm thức tỉnh, đúng vậy, mặc kệ Kim Thái Hanh ở nơi nào, có tiền hay không có tiền, bọn họ đều là bạn tốt.

Nghĩ thông suốt điểm này, tâm tình Điền Chính Quốc cũng thoáng hơn, không còn câu nệ như lúc vừa mới lên xe nữa.

Bởi vì lộ trình rất gần, ngồi xe mất vài phút, xe nhanh chóng tiến vào sân biệt thự.

Kim Thái Hanh một đường trực tiếp đem Điền Chính Quốc tới phòng mình, trên đường đi, Điền Chính Quốc toàn bộ đều là kinh ngạc, miệng cũng không có thời gian khép lại, cảm giác như mình đang bước vào một lâu đài trong truyện cổ tích.

Bước vào phòng Kim Thái Hanh, vô cùng rộng, nhưng so với bên ngoài mộc mạc hơn nhiều, Điền Chính Quốc lúc này mới lấy lại cảm giác chân thật.

"Điền Chính Quốc, tôi chuẩn bị một bộ tây trang màu trắng cho cậu thay, lát nữa tôi đem cậu đi gặp bà ngoại, bà đã dụng tâm từ thành phố khác tới đây tổ chức tiệc này cho tôi." Kim Thái Hanh lấy ra một bộ tây trang màu trắng đưa cho Điền Chính Quốc, vô cùng chờ mong cậu mặc vào.

Kim Thái Hanh đem rèm ở cửa sổ sát đất kéo vào, liền bắt đầu quay qua cởi quần áo Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc giữ lấy góc áo của mình, kinh hô: "Cậu cậu cậu muốn làm gì!"

Kim Thái Hanh thản nhiên trả lời: "Giúp cậu thay quần áo, lễ phục này tương đối khó mặc, tôi giúp cậu mặc cho nhanh."

Điền Chính Quốc có chút thẹn thùng, bất quá ngẫm lại cũng đúng, tất cả mọi người đều làm nam sinh, không có hại gì, liền ngoan ngoan tùy Kim Thái Hanh sắp xếp.

"Giơ tay lên."

Điền Chính Quốc nghe lời giơ cao hai tay để Kim Thái Hanh giúp cậu dễ dàng cởi áo.

Kim Thái Hanh nhanh chóng liếc nhìn thân thể trắng nõn của Điền Chính Quốc, phát hiện thực sự rất gầy nhưng lại tinh tế, hắn chỉ cần một tay là có thể đem người ôm trọn trong ngực.

Sợ rối loạn tâm tình, Kim Thái Hanh không dám nhìn nhiều, cùng Điền Chính Quốc phối hợp, giúp cậu đem quần áo mặc vào, lại đóng nút áo ở cổ tay cho cậu, chỉnh cổ áo ngay ngắn, mang thêm một cái nơ tinh xảo, thế là xong xuôi.

Bộ âu phục màu trắng được cắt may khéo léo, tôn lên dáng người mảnh mai cùng đôi chân thẳng tắp của Điền Chính Quốc, mái tóc mềm mại đẹp đẽ, khí chất ôn nhuận thanh thuần, thật là hoàn toàn biến thành một quý công tử ưu nhã tôn quý.

Chờ đến lúc tiệc, phỏng chừng tất cả mọi người đều nghĩ rằng Điền Chính Quốc là một vị công tử thế gia nào đó mất.

Lần này Kim Thái Hanh nhìn đến không thể rời mắt, hắn đột nhiên có chút hối hận, không muốn đem Điền Chính Quốc ra ngoài, Điền Chính Quốc đẹp như vậy cũng chỉ có thể một mình hắn thưởng thức.

Chính là lát nữa, hắn vẫn muốn đem Điền Chính Quốc đi gặp bà ngoại mình.

Mang theo Điền Chính Quốc tới phòng bà ngoại tiếp khách, có rất nhiều nhân vật lớn bên trong, Kim Thái Hanh biết đúng mực, sẽ không trực tiếp tùy tiện đi vào.

Vì thế bảo Điền Chính Quốc ở cửa chờ một chút, hắn đi vào chào hỏi trước.

Điền Chính Quốc thẳng tắp gật đầu, khẩn trương nuốt vài ngụm nước bọt, cậu có chút thấp thỏm, không biết bà ngoại Kim Thái Hanh có thích mình hay không.

Lúc này La Tú Hoa vô cùng tức giận, mụ bị mời ra khỏi bữa tiệc, trong danh sách nhân viên hậu cần lại không có tên mụ ta, rõ ràng buổi tiệc bận rộn như vậy, sao có thể không cần mụ, bèn đi tìm chủ quản lí luận, kết quả mụ ta cùng con cái đều bị đuổi ra ngoài, mất mặt trước một đám nhân viên tạp vụ.

Mụ ta cực kì không cam tâm, ở Thiệu gia làm nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, hôm nay lão thái thái cũng ở đây, La Tú Hoa lén lút đến biệt thự bên này, muốn tìm Thiệu lão thái thái nói cho ra lẽ.

Mụ ta vừa lên lầu hai, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc,  nhưng cũng rất là kinh ngạc, bởi ăn mặc rất giống các thiếu gia nhà giàu, vì thế thử gọi: "Điền Chính Quốc, là con sao?"

Điền Chính Quốc thính lực nhanh nhạy, hiện tại lại yên tĩnh, liền nghe được âm thanh quen thuộc của La Tú Hoa, bản năng quay đầu, liền thấy được mẹ cậu cùng em trai đứng ở bên kia hành lang.

.

Editor: sắp đến cao trào rồi bà con ơi! Mà sao mị thấy bà la tú hoa này ảo tưởng sức mạnh gớm, lúc nào cũng nghĩ thằng con nhỏ nhà mình là nhất, người gặp người thích a.... thằng e mị mà láo thì chủ có biết tay thôi nhá.

hình như sắp có chuyện, tui cũng hăm biết nữa :> đợi chap sau thôiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro