Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc ngốc còn chưa kịp phản ứng lại lời Kim Thái Hanh vừa nói, thân thể đã phản ứng lại, cả người kề sát trong lồng ngực ấm áp của Kim Thái Hanh, đều nóng đến muốn bốc hơi.

Hơi thở nóng ấm của Kim Thái Hanh phảng phất bên vành tai, khiến thân thể cậu không khỏi nhẹ nhàng rung động.

Đôi môi Điền Chính Quốc mấp máy, cặp mắt hoa đào mở lớn, bởi vì cơ thể nóng lên mà bao phủ một tầng hơi nước ướt át diễm lệ, ngay cả khuôn mặt cũng đỏ hồng lên, trái tim đập mạnh từng hồi trong lồng ngực, như muốn nhảy ra ngoài, Điền Chính Quốc cứ thế thất thần.

Kim Thái Hanh nhìn bộ dạng Điền Chính Quốc đỏ mặt ngây ngốc, lại nhịn không được ghé vào lỗ tai cậu khẽ cười hai tiếng.

Điền Chính Quốc thậm chí có loại ảo giác Kim Thái Hanh cắn lên vành tai mình, bản năng xoay người muốn chạy trốn kiểu thân cận có chút ái muội này.

Kim Thái Hanh khôn khéo, như thế nào lại có thể để con mồi trốn thoát! Điền Chính Quốc lui về phía sau, hắn lại từng bước tiến lên đầy xâm chiếm, một tay cài lại then cửa, một tay chống lên cửa, âm thanh mang theo khàn khàn nói: "Không phải nói tôi muốn cái gì đều được sao? Hối hận?"

Điền Chính Quốc lưng dựa vào sát cửa, không có chỗ trốn, chỉ có thể dùng tay chống lên ngực Kim Thái Hanh, đỏ mặt, thẹn thùng nói: "Người thì làm sao có thể tính là quà? Cậu đừng nói giỡn nữa!"

Thanh âm mềm mại thẹn thùng làm Kim Thái Hanh lập tức mềm lòng, nhưng vẫn còn muốn Điền Chính Quốc phải khắc sâu dạy dỗ ngày hôm nay.

Kim Thái Hanh nhéo cái mũi đầy mồ hôi vì khẩn trương của Điền Chính Quốc, nhìn cậu chằm chằm: "Vậy cậu cùng người khác nói lấy thân báo đáp ra vui đùa, sao lấy thân báo đáp tôi lại không được?"

"À... chính là...chính là cô ấy là nữ sinh..."

Bọn họ cả hai đều là nam sinh, như thế nào lại có thể dùng 'lấy thân báo đáp'.

Điền Chính Quốc khẩn trương, ăn nói đều lắp bắp, cậu hiện tại khóc không ra nước mắt, thật không biết Kim Thái Hanh vì cái gì mà để ý cái chuyện vui đùa kia, kỳ thật nó chỉ là nói đùa thôi mà!

Kim Thái Hanh nhíu mày, vẻ mặt đứng đắn dạy dỗ: "Chính vì nam nữ khác nhau, cậu càng không nên cùng cô ta vui đùa như vậy, sẽ làm người khác hiểu lầm, đối với nữ sinh càng không tốt, biết sai ở đâu chưa?"

Điền Chính Quốc nghĩ nghĩ, Kim Thái Hanh nói không có sai, nam nữ thụ thụ bất thân, cậu làm như vậy quả thực là tùy tiện, đối với con gái là không tôn trọng.

Điền Chính Quốc thành khẩn nhận sai, ủy khuất mà đảm bảo: "Ừm, tớ biết sai rồi, về sau không bao giờ lấy chuyện này ra nói đùa nữa."

Kim Thái Hanh lúc này mới vừa lòng gật đầu, chiếm được tiện nghi mà còn ra vẻ, cực kì rộng lượng nói: "Hai chúng ta nói giỡn cái này thì không sao, tôi sẽ không giận cậu, hơn nữa chúng ta đều là nam sinh, người khác cũng không hiểu lầm."

Điền Chính Quốc cảm thấy lời hắn nói có gì đó không đúng, chính là đầu óc nóng hầm hập, không thể lập tức nghĩ ra, chỉ có thể ngây ngốc gật đầu.

Lúc này, từ cầu thang truyền đến tiếng bước chân, Điền Chính Quốc nhìn mình và hắn kề sát nhau như vậy, liền có chút hoảng, đẩy ngực hắn, đôi mắt mở to nhìn hắn nhỏ giọng cầu xin "Cậu bỏ tay ra đi, có người tới, xin cậu đó!"

Nhìn Điền Chính Quốc bộ dạng vô tội còn mang chút đáng thương, Kim Thái Hanh cũng không muốn để Điền Chính Quốc quá lo lắng, mạnh mẽ thu cánh tay lại, giữ chặt thân thể Điền Chính Quốc, chờ cậu đứng vững mới buông then cửa.

Điền Chính Quốc được tự do, lập tức đỏ mặt cách xa Kim Thái Hanh ba bước, vừa rồi gần quá, cả người nóng đến sắp cháy.

Kết quả tiếng bước chân dừng lại, thì ra là người bên dưới lầu bốn, Điền Chính Quốc không còn lo lắng đề phòng, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Kim Thái Hanh đứng ở cửa, không đi vào, cong khóe môi nói: "Cậu đã đáp ứng đưa quà cho tôi vậy nhất định phải đưa."

Điền Chính Quốc vừa nghe đến chữ quà, khuôn mặt lại lập tức đỏ, nói: "À, nhất định sẽ tặng quà cho cậu mà."

Kim Thái Hanh tiến lên, cúi người, xấu xa cười: "Đáp ứng rồi thì không được đổi ý, vừa lúc, vậy ngày mai đến nhà tôi qua đêm đi."

"Ở nhà cậu qua...qua đêm?" Điền Chính Quốc lần này thật sự nói lắp bắp, mặt càng thêm đỏ.

"Ha ha, chỉ kêu cậu đến nhà tôi ngủ, cậu đỏ mặt cái gì? Cậu không phải hiểu sai gì chứ?" Kim Thái Hanh xấu xa mà trêu chọc Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc lắc đầu như trống bỏi, bình tĩnh nói: "Tớ còn lâu mới hiểu sai, cậu đừng hiểu lầm tớ. Thời gian không còn sớm, cậu mau về nhà đi!"

Nói xong, Điền Chính Quốc liền muốn đem cửa đóng lại, đem tên cố ý chê cười mình chắn ngoài cửa.

Cửa thì mới khép được một nửa, đã bị thân hình cao lớn của Kim Thái Hanh chặn lại.

Kim Thái Hanh cũng không tiếp tục đùa giỡn cậu nữa, nghiêm túc nói: "Ngày mai là sinh nhật tôi, tôi thật sự muốn cậu đến nhà để cùng tôi trải qua sinh nhật, đây là quà tôi muốn, có thể đáp ứng cho tôi cái tâm nguyện này không?"

Điền Chính Quốc đỡ cửa, đôi mắt hoa đào mở lớn, lóe ánh hào quang đầy kinh hỉ hỏi: "Ngày mai sinh nhật cậu!? Tớ có thể đi sao? Có thể nào quấy rầy gia đình cậu..."

Cậu có chút lo lắng liệu có quấy rầy gia đình nhà hắn hay không.

Kim Thái Hanh lắc đầu nói: "Bọn họ nhìn thấy cậu có khi còn vui vẻ ấy chứ."

Nói xong, đôi mắt hẹp bình tĩnh chăm chú nhìn Điền Chính Quốc, vẻ mặt chính là không cho phép từ chối, nói: "Tôi lúc đó sẽ đi đón cậu."

Không đợi Điền Chính Quốc trả lời, biểu tình của hắn trong nháy mắt lại ôn hòa, cười nói: "Vậy hẹn gặp lại, nhìn cậu đóng cửa thì tôi mới xuống lầu."

Cả người Điền Chính Quốc dường như bị hắn khống chế, cùng hắn phất tay "Gặp lại sau!" Rồi nắm cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Tai dán lên cửa, Điền Chính Quốc nghe tiếng bước chân trầm ồn hữu lực dần dần đi xa, mãi đến khi không còn nghe thấy, mới lập tức vọt vào phòng tắm.

Điền Chính Quốc cảm thấy chính mình không bình thường, mở vòi nước, dùng nước hất lên mặt, làm cho bản thân bình tĩnh lại.

Nhìn khuôn mặt đỏ hồng của mình trong gương, Điền Chính Quốc trong lòng thầm mắng Kim Thái Hanh, đồ xấu xa, lúc nào cũng dùng kiểu vui đùa này trêu chọc cậu.

Cũng không biết mình có phải gần mực thì đen không, cư nhiên... cư nhiên trong lòng còn có chút vui mừng.

Điền Chính Quốc cảm thấy mình học hư.

Lại tạt nước vào mặt, cố gắng bình tĩnh lại, không cần nghĩ đến Kim Thái Hanh xấu xa kia.

Đáng tiếc, Điền Chính Quốc bình tĩnh lại không có cách nào nghĩ Kim Thái Hanh là người xấu cả, còn tự trách mình, lúc trước quên không hỏi tới ngày sinh nhật của hắn, cậu thật đúng là không xứng với danh bạn bè mà.

Điền Chính Quốc còn có chút lo lắng, không biết người nhà Kim Thái Hanh có thích cậu hay không.

Sinh nhật Kim Thái Hanh làm cậu loạn hết cả tâm trí.

Cậu biết Kim Thái Hanh nghĩ cho cậu mới bảo sẽ đến đón, nhưng thực tình cậu vẫn muốn nói là tự mình đến cũng được. Điền Chính Quốc cảm thấy thực vinh hạnh, chẳng qua không thể tay không đi tham gia sinh nhật Kim Thái Hanh được.

Điền Chính Quốc lập tức suy nghĩ xem nên tặng Kim Thái Hanh cái gì mới tốt, trầm tư suy nghĩ vẫn không có manh mối, có chút uể oải, phát hiện bản thân chẳng hiểu gì về Kim Thái Hanh cả.

Đây là lần đầu tiên Điền Chính Quốc tham dự sinh nhật của một người bạn, cho nên đối với sinh nhật hằng năm của một người như Kim Thái Hanh đều nhận những vật xa xỉ vẫn là không có khái niệm.

Cậu chỉ nghĩ nhất định phải chọn cho Kim Thái Hanh món quà thật tốt, hết tiền thì có thể lại tích tiếp.

Điền Chính Quốc vừa nhặt rau vừa nghĩ, đột nhiên nhớ tới dáng người của Kim Thái Hanh lúc chơi bóng rổ, hai mắt cậu sáng lên, liền nghĩ ra muốn tặng quà gì.

Lập tức rửa tay, lau khô, chạy tới ban công lấy ra hộp sắt bị giấu dưới đống đồ linh tinh.

Cẩn thận mở lắp, đem tiền bên trong đếm lại một lần, lần trước bởi vì tiền cơm đã lấy đi một phần, dư lại cũng không quá nhiều, mua một món quà nhỏ vậy là đủ rồi, nhưng mà không biết có đủ để mua thứ cậu định tặng Kim Thái Hanh hay không, ngày thường nghe các bạn học thảo luận thứ kia cũng phải rẻ.

Đem tiền thả lại vào trong hộp, Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn, nếu đi mua quà, chắc chắn sẽ không còn tiền, có chút đau lòng, nhưng nghĩ đến Kim Thái Hanh khi nhận được quà của mình sẽ vui vẻ lại cảm thấy điều này đáng giá.

Kim Thái Hanh đối với cậu tốt như vậy, cậu cũng chỉ có thể có chút hồi đáp nho nhỏ thế này, tiền nếu không còn thì lúc được nghỉ cậu sẽ đi làm thêm kiếm lại.

Điền Chính Quốc lại mở hộp ra, lần nữa kiểm tra cẩn thận, mới cất về chỗ cũ, ngụy trang thành nguyên trạng, mới an tâm tiếp tục vào bếp nấu cơm.

Lúc làm cơm chiều, Điền Chính Quốc đặc biệt dụng tâm, làm đồ ăn so với ngày thường càng thơm, La Tú Hoa ăn vô cùng vui vẻ.

Điền Chính Quốc muốn ở nhà bạn học qua đêm còn phải thông qua La Tú Hoa đồng ý, cho nên cậu tận lực biểu hiện tốt một chút.

Điền Chính Quốc thấy mẹ tâm tình cũng không tệ lắm, lơ đãng nhắc tới: "Mẹ, tối mai có bạn học của con mời ăn sinh nhật ở nhà cậu ấy, còn ở nhà cậu ấy ngủ qua đêm luôn."

La Tú Hoa nghe xong nhíu mày không nói gì.

Điền Đức Toàn bên cạnh hỏi vài câu: "Bạn học con ở chỗ nào, có xa không, bọn họ đồng ý chưa?"

Điền Chính Quốc vội vàng nói: "Không xa, cậu ấy chính là bạn cùng bàn, mới chuyển đến đây không lâu, bây giờ cũng chưa có bạn bè gì nhiều, cậu ấy với con quan hệ tương đối tốt mới mời con, nhà cậu ấy với nhà mình cũng cùng khu."

Điền Đức Toàn gật đầu, nhìn Điền Chính Quốc suốt ngày chỉ ở nhà, không có bạn bè gì, con trai vẫn là nên quen biết một hai người bạn mới là chuyện tốt, vì thế liền gật đầu đáp ứng: "Được, con đi đi."

Tuy rằng Điền Đức Toàn nói thế, nhưng La Tú Hoa còn chưa có mở miệng đồng ý, Điền Chính Quốc chỉ có thể trông mong nhìn bà ta.

La Tú Hoa hôm nay tâm tình tương đối tốt, bởi vì ngày mai là tiệc sinh nhật của tiểu thiếu gia bên nhà chính, gia chủ phân phó cũng có bảo rằng người làm bên biệt thự bên này đều có phần, tuy rằng không thể chính thức tham gia tiệc nhưng cũng chuẩn bị bàn tiệc rượu thực tốt cho người làm, còn có thể đem theo con cái. 

Càng thêm vui vẻ chính là, nếu có thể được hỗ trợ trong tiệc, còn có khả năng có thêm bao lì xì, trước kia cố chủ ở bên tiểu biệt thự này cũng vài lần tổ chức tiệc, bà đều có được được nhiều bao lì xì. 

Tiệc lần này, danh sách nhân viên công tác nhất định có bà, La Tú Hoa vô cùng khẳng định, cứ nghĩ đến những món lợi phong phú, tâm tình bà ta liền sung sướng. 

Mặc kệ ra sao, La Tú Hoa nhất định trộm đem con nhà mình vào, con của bà thông minh lanh lợi đáng yêu, nói không chừng còn có thể kết giao được với một vài thiếu gia giàu có, không chừng còn có thể lọt vào mắt xanh của lão thái thái, vậy thì thật là may mắn, đương nhiên bà vẫn đinh ninh lão thái thái nhất định coi trọng con trai nhỏ của mình, Thiệu lão thái thái vốn rất thích trẻ con mà.  

La Tú Hoa cũng thật mơ mộng hão huyền!

Bà ta nhìn Điền Chính Quốc lớn từng này rồi, muốn kêu cậu cùng đi làm, bởi vì tiệc rất bận rộn, chắc chắn cần thêm người, Điền Chính Quốc đi thì bà ta lại có thể lấy thêm một phần tiền công. 

Điền Chính Quốc nhìn La Tú Hoa chậm chạp không đáp ứng, có chút sốt ruột, cầu xin: "Mẹ, con thực sự rất muốn đi, xin mẹ."

"Cả ngày chỉ biết đi chơi, nuôi mày lớn như vậy có ích gì, đêm mai cùng tao đi sang biệt thự Thiệu gia làm việc." La Tú Hoa tức giận, vừa cự tuyệt vừa mắng.

.

bé nhà dễ xấu hổ đề nghị anh kim bớt trêu bé lại!!!

Mà mọi người đọc thấy ổn không á, tại mình edit sửa lại mà còn mấy chỗ không biết sửa như nào nên để đó. Chắc khi nào end hoặc rảnh thì mình sẽ check rồi sửa lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro