Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Thanh Thanh tuy rằng nói rất chân thật, nhưng là ánh mắt to chớp chớp đã bán đứng cô.

Điền Chính Quốc buông thõng hai tay, buồn cười: "Tớ thì sao cũng được... chỉ sợ cậu lại ghét bỏ tớ thôi."

Nói xong hai người cười thành tiếng, người ngoài nhìn vào trông họ không khác gì một đôi kim đồng ngọc nữ.

Kim Thái Hanh ở một bên bị lơ đi, mặt càng thêm đen, trong lòng không biết có tư vị gì.

Bọn họ xác thực muốn cảm ơn Lưu Thanh Thanh, nhưng cũng không thể dùng loại này vui đùa, một chút cũng không buồn cười.

Kim Thái Hanh không muốn hai người tiếp tục cuộc đối thoại , cố ý đánh gãy bọn họ "Khụ, khụ, khụ!"

Điền Chính Quốc đang cười, nghe được Kim Thái Hanh một trận ho khan, quay đầu quan tâm hỏi: "Cậu làm sao vậy, bị cảm sao?"

Kim Thái Hanh thản nhiên nói: "Không có việc gì, hầu yết có chút ngứa thôi."

Lưu Thanh Thanh nhìn Kim Thái Hanh, híp mắt quan sát một chút, sau đó trêu chọc nói: "Này, Kim Thái Hanh, tôi cũng không kêu cậu lấy thân báo đáp, cậu đen mặt làm gì, không phải cậu ghen tị với Điền Chính Quốc chứ!"

"Điền Chính Quốc là bạn tốt của cậu, tôi giúp Điền Chính Quốc cũng chính là giúp cậu, nếu cậu muốn dùng thân mình báo đáp, tôi miễn cưỡng nhận cũng được." Nói xong, Lưu Thanh Thanh còn thể hiện bộ dáng ghét bỏ.

Bị người "ghét bỏ" Kim Thái Hanh liếc Lưu Thanh Thanh một cái, thản nhiên mở miệng: "Trèo cao quá, không dám!"

"Này, Kim Thái Hanh, cậu rất không biết..." Lưu Thanh Thanh đang muốn nói tiếp, chợt nghe cạch cạch hai tiếng, bố của Lưu Thanh Thanh đã đem xe đến đây.

Ông vươn người qua cửa kính trách mắng: "Con gái con đứa, bên miệng lúc nào cũng treo cái câu lấy thân báo đáp, thật không biết xấu hổ, mau lên xe."

Bố Lưu bất đắc dĩ lắc đầu, đứa con gái này bị ông chiều hư rồi!

Lưu Thanh Thanh bị bắt quả tang, thè lưỡi, cùng hai bạn học phất tay: "Tớ đi trước đây, bye!"

Điền Chính Quốc nghĩ một chút, rồi hướng cô hô: "Đúng rồi, cậu thích cái gì, tớ đưa coi như quà cảm ơn!"

Lưu Thanh Thanh quay đầu lại nói: "Chờ tớ nghĩ xong sẽ nói cho cậu." Sau đó liền nhanh như chớp lên xe, theo cửa kính nhìn Kim Thái Hanh một cái, tóm lại hắn không thích nói giỡn!

Thấy tình địch tiềm tàng đã lên xe đi xa, sắc mặt Kim Thái Hanh rốt cục tốt hơn rất nhiều, không còn đen mặt nữa, mặc kệ là ai cũng không được phép mơ tưởng Điền Chính Quốc của hắn.

Nhìn không còn bóng dáng chiếc xe, Điền Chính Quốc xoay người nói: "Chúng ta cũng trở về đi!"

Kim Thái Hanh gật đầu, đi lấy xe đạp chở Điền Chính Quốc về nhà.

Trên đường về nhà, lúc đi qua chợ lớn, Điền Chính Quốc muốn vào mua đồ ăn.

Lần này, Kim Thái Hanh cũng không quản Điền Chính Quốc nói cái gì, đem xe khóa ngoài cổng chợ, cùng cậu đi vào trong mua đồ.

Điền Chính Quốc ở đây mua đồ ăn đã nhiều năm, mọi người trong chợ đều quen biết cậu, nhìn cậu nhóc lần này mang theo một nam sinh cao lớn cùng đi mua đồ ăn, thấy rất là mới mẻ cùng hiếu kì, đều hỏi các vấn đề linh tinh như Kim Thái Hanh là anh họ cậu phải không, thậm chí còn hỏi nam sinh này đã có bạn gái hay chưa.

Điền Chính Quốc ngay từ đầu còn giải thích đây là bạn học, sau đều chỉ cười cười, người bán hàng nói gì cậu đều là nghe thôi.

Bọn họ cũng thật tò mò, vợ chồng Điền gia gien tốt thế nào mà lại có một người cháu họ hàng đẹp như vậy, thật không giống!

Kim Thái Hanh vẫn luôn giữ bộ mặt than, Điền Chính Quốc thời điểm cười chào hỏi với ai, hắn liền đi theo gật đầu, Điền Chính Quốc mua đồ ăn, hắn liền chủ động cướp túi xách, Điền Chính Quốc phản đối đều không có hiệu quả.

Mua xong đồ ăn, Kim Thái Hanh chở Điền Chính Quốc đến dưới lầu nhà cậu, còn đi cùng cậu lên lầu.

Vừa đi vừa hỏi: "Cậu bình thường mỗi ngày tan học đều vội vàng để trở về nhà nấu cơm, không thấy mệt sao?"

Thời đại này, rất ít trẻ con trong thành phố có thể làm được như vậy.

Điền Chính Quốc cười lắc đầu nói: "Tớ quen rồi, không mệt gì cả."

Kim Thái Hanh nghĩ đến một việc có thể trở thành thói quen kia khẳng định phải làm từ rất lâu rồi, lại hỏi: "Khi nào thì cậu bắt đầu vào bếp nấu cơm?"

Điền Chính Quốc nghĩ nghĩ, cụ thể bao lâu cũng đã quên rồi, trả lời: "Chắc là từ lúc đủ cao để với được đồ trên bàn, ngẫm lại cũng rất lâu rồi."

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc nói chuyện này nhẹ nhàng thoải mái như không có gì, hắn nhíu mày: "Cậu từ nhỏ như vậy đã vào bếp, cô chú yên tâm sao? Không sợ cậu bị bỏng hay bị cắt vào tay bị thương hả?"

Điền Chính Quốc khẽ cười, dùng tươi cười trên mặt che đi bất đắc dĩ trong lòng.

Cậu ra vẻ thoải mái không thèm để ý, trả lời: "Con cái của các gia đình ở quê của tớ có đứa còn nhỏ hơn tớ không những làm việc nhà, còn phải chăm sóc cho người già, tớ khi đó cũng không nhỏ, tự giúp chính mình được rồi."

Từ lúc Điền Chính Quốc bắt đầu biết làm việc, La Tú Hoa liền chỉ nằm nhà, sai bảo Điền Chính Quốc tuổi còn nhỏ làm này làm kia, mới sáu, bảy tuổi cậu phải nhóm lửa nấu cơm, giặt quần áo của cả nhà, mùa đông tay cũng phải đụng nước lạnh, nước mùa đông lạnh làm ngón tay cậu cóng đến phát đau, đến nỗi chảy cả nước mắt.

Sau này, khi Điền gia làm ăn trên Lâm Thành ổn định, mới mang theo La Tú Hoa đến Lâm Thành, cũng đem Điền Chính Quốc cùng đi, dù sao cũng được một giúp việc miễn phí.

Sau khi đến thành phố, Điền Chính Quốc được thoải mái không ít, ít nhất không cần làm việc đồng ruộng, không cần chăn cừu chăn gia súc, cũng không cần đi bổ củi, lại có thể dành nhiều thời gian cho việc học hơn.

Khổ mệt như thế này thì tính là cái gì, cậu cũng không oán giận, chỉ cần có thể tiếp tục đến trường liền cảm thấy mỹ mãn.

Điền Chính Quốc còn mơ hồ nhớ, lúc cậu còn rất nhỏ La Tú Hoa tuy đối với cậu so với hiện tại thì tốt hơn chút, nhưng cũng thường xuyên phát cáu, lấy cậu làm nơi chút giận, khắp người cậu đầy vết xanh tím.

Điền Chính Quốc đi học, theo các tiết ngoại khóa liền hiểu được ở nhà như vậy là ngược đãi trẻ em, có thể đi báo công an.

Cậu vào năm mùa đông chín tuổi, ngoài trời rất lạnh thậm chí còn có tuyết rơi, em trai nghịch ngợm phá hỏng đồ chơi lại nói với La Tú Hoa là cậu làm hỏng, La Tú Hoa bất chấp tất cả cầm chổi lông gà còn bắt cậu cởi áo ra, đánh đến khắp người cậu đều là vệt đỏ, lại bắt cậu quỳ trên tuyết, buổi tối cũng không cho cậu vào nhà, Điền Đức Toàn khi đó không ở nhà cũng không ai dám khuyên.

Sau đó, cậu thật sự không thể chống đỡ được nữa, thấy có người đi ngang qua, liền kêu người đó giúp cậu đi báo công an, kêu chú cảnh sát tới cứu cậu, cứ gặp ai liền kêu, La Tú Hoa ở bên trong nghe được, trong lòng chửi rủa Điền Chính Quốc không lương tâm.

Người trong thôn thấy Điền Chính Quốc nhỏ như vậy thật đáng thương, nhìn La Tú Hoa quả thực rất quá quắt, cũng có người tới cửa khuyên bà ta, nói bà ta làm mẹ như vậy thật nhẫn tâm, nếu đứa trẻ có mệnh hệ gì thì bà không thoát khỏi quan hệ.

Bà ta cũng nhớ lại trước kia trong làng quả thực có người bởi vì đánh trẻ con mà bị bắt đi.

Lúc này mới để cho Điền Chính Quốc vào nhà, sau đó lại một phen nước mắt nước mũi kể lể rằng lúc trước mang thai cậu thật vất vả, lúc sinh lại còn bị xuất huyết, chịu nhiều đau khổ, nhìn cậu sẽ nghĩ tới đau khổ của mình lúc đó, nhìn cậu không nghe lời lại càng tức giận.

Điền Chính Quốc nghe xong, trong lòng lại rất tự trách, cậu rốt cục biết mẹ vì cái gì lại ghét mình như vậy, là cậu đã làm cho bà nhiều đau khổ, về sau càng dụng tâm làm việc, rất ít khi để cho La Tú Hoa thấy sai lầm nhỏ nào.

Nhưng từ trước tới nay toàn bị đánh đập cùng coi thường, làm cho Điền Chính Quốc dần dần lớn lên cùng cha mẹ có một tầng sâu ngăn cách, cậu giống như người dư thừa trong gia đình.

Nghĩ lại sự tình trước kia, hốc mắt Điền Chính Quốc lại đỏ lên, bất quá rất nhanh liền khống chế được bản thân, trong mắt trở lại vẻ thanh minh.

Kim Thái Hanh vừa lúc cúi đầu, tầm mắt dừng lại trên tay Điền Chính Quốc, trắng nõn nhưng lại mang theo chút thô ráp, trên ngón tay còn có vết chai.

Nhìn Điền Chính Quốc một chút cũng không nhíu mày ngược lại ánh mắt sáng ngời, nhẹ nhàng sơ lược lại cuộc sống gian khổ, Kim Thái Hanh trong lòng ẩn ẩn đau, thầm nghĩ đem đôi tay cậu phủng trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng che chở.

Kim Thái Hanh nghĩ lại Điền Chính Quốc thường xuyên ăn bánh bao, cảm thấy cha mẹ cậu nhất định có vấn đề, lại hỏi: "Cậu mỗi ngày đều nấu cơm, như thế nào mỗi sáng đều ăn bánh bao?"

Điền Chính Quốc vẫn mỉm cười, ngữ điệu thoải mái: "Bởi vì tớ thích ăn, cho nên mỗi ngày đều mang theo, lại có thể tiết kiệm thời gian đi căn tin ăn cơm, có thêm nhiều thời gian học bài."

Những lời này, Kim Thái Hanh một chữ cũng không tin, tuy rằng nhìn Điền Chính Quốc cười đến thoải mái như vậy.

Hắn đại khái đoán được Điền Chính Quốc ở nhà có vị trí như thế nào.

Điền Chính Quốc nhu thuận từ nhỏ, thành tích lại tốt cũng rất chăm chỉ, bao nhiêu cha mẹ mong được đứa con như thế này chứ.

Nếu cha mẹ Điền Chính Quốc không quý trọng, hắn cũng không cần khách khí.

Chính là hắn không thể nào nghĩ tới sự tình thật sự so với hắn nghĩ còn kinh khủng hơn, thế cho nên hắn sau này rất hối hận không sớm một chút đến Lâm Thành, không sớm một chút quen biết Điền Chính Quốc, không sớm một chút đem cậu về nhà, bao bọc trong vòng tay của mình.

Không muốn để Kim Thái Hanh tiếp tục đào sâu, Điền Chính Quốc chuyển hướng đề tài: "Tớ nấu cơm tay nghề cũng rất được, lần sau làm cho cậu ăn, thế nào?"

Kim Thái Hanh không có vui vẻ đáp ứng, ngược lại sâu kín lên án: "Cậu đáp ứng người khác lấy thân báo đáp, còn muốn tặng quà, cho tôi cũng chỉ làm một bữa cơm? Đãi ngộ quá khác biệt!"

Điền Chính Quốc mở to hai mắt, muốn nhìn xem đối phương có phải đang nói giỡn hay không, kết quả thấy một bộ dạng vô cùng ai oán.

Chẳng lẽ Kim Thái Hanh hiểu lầm bọn họ? Điền Chính Quốc vội vàng nói: "Cậu thật sự tin sao? Bọn tớ chỉ nói đùa thôi. Cậu muốn nhận quà, tớ cũng có thể tặng cho cậu."

Cậu thật sự vô cùng có thiện cảm với Kim Thái Hanh, cậu phát hiện từ khi gặp được người này, vận khí của cậu trở nên tốt hơn.

Mỗi lần lâm vào khốn cảnh, đều bởi vì hắn mà chuyển nguy thành an.

Hai người bất giác cũng đi đến tầng năm, đứng trước cửa nhà.

Kim Thái Hanh cũng thật sự không có tức giận, chỉ hơi buồn bực, nhưng vẫn muốn thử xem Điền Chính Quốc nghĩ thế nào về Lưu Thanh Thanh.

Điền Chính Quốc giải thích làm trong lòng hắn liền cao hứng, nhưng trên mặt vẫn lạnh nhạt gật đầu, nói: "À, tôi còn nghĩ cậu thích cô ta."

Điền Chính Quốc lắc đầu: "Tớ cùng với cô ấy chỉ là bạn bè, cô ấy tính tình hào sảng, với ai cũng như vậy hết, tớ nói rồi mà."

"Vậy cậu định tặng cái gì cho tôi?" Nghe được câu trả lời vừa lòng, Kim Thái Hanh mỉm cười, chờ mong món quà từ Điền Chính Quốc.

Vừa lấy ra chìa khóa định mở cửa, Điền Chính Quốc ngẩng đầu nghĩ nghĩ không biết Kim Thái Hanh thích cái gì, quay đầu lại hỏi: "Ừm, cậu thích quà như thế nào?"

Kim Thái Hanh giương khóe môi cười hỏi: "Thật sự muốn cái gì cũng được?"

Điền Chính Quốc gật đầu, thành thực nói: "Ừ, cái gì cũng được."

Kim Thái Hanh nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc nói: "Tôi muốn món quà gần ngay trước mắt."

Đang mở cửa, Điền Chính Quốc dừng lại động tác, ngây ngẩn cả người, cậu không hiểu cho lắm: "Gần ngay trước mắt?"

Thừa dịp cậu sửng sốt, Kim Thái Hanh liền tiến lên, ngăn chặn hai bên vai Điền Chính Quốc, làm cho thân ảnh gầy gò trước mặt gần như tựa vào trong lòng mình, những ngón tay mảnh khảnh được bao bởi bàn tay rộng của Kim Thái Hanh, xoay cái chìa khóa, một bên cúi đầu bên tai Điền Chính Quốc cười khẽ, trong âm thanh mang theo ôn nhu như nhấn chìm người khác trong đó:

"Cậu không phải gần ngay trước mắt sao?"

.

Lời editor: chà... thỉnh thoảng thấy tác giả thật tàn nhẫn, đến đoạn hay thì lại hết chương!

mình cũng thấy thế, mà mọi người có thấy không. chưa có danh phận mà ảnh quậy cỡ đó, có danh phận thì cỡ nào nữa =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro