Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc bị âm thanh thình lình kia làm hoảng sợ, Kim Thái Hanh quay đầu đối diện với chủ nhiệm lớp, buông tay cầm cổ áo Điền Chính Quốc ra.

Được tự do, Điền Chính Quốc nhanh chóng ngồi ngay ngắn, đầu cúi xuống, chờ cô giáo gọi tên phê bình, cậu cùng Kim Thái Hanh huyên náo, chuông vào lớp rồi cũng không biết, còn bị bắt tại trận, thân là học trò ngoan luôn tuân thủ nội quy nhà trường, hiện giờ trên mặt rất là quẫn bách.

"Kim Thái Hanh, theo tôi đến văn phòng."

Nhưng mà lúc này, chủ nhiệm lớp chỉ điểm tên Kim Thái Hanh, khẩu khí không chút nào thân mật.

Điền Chính Quốc có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chủ nhiệm lớp, lại sốt ruột nhìn Kim Thái Hanh, vì cái gì giáo viên không phê bình cậu, mà lại chỉ gọi người ngồi cùng bàn.

Kim Thái Hanh ngược lại bình tĩnh, nhìn Điền Chính Quốc một cái, sau đó đứng dậy, đi ra khỏi vị trí, cả lớp đều nhìn theo chuyển động của hắn.

Chủ nhiệm lớp Giản Phỉ cau mày nhìn học trò trong lớp, nói: "Đều đã quên cần làm gì sao, hiện tại không còn sớm, không ngồi học, chờ đến lúc tan học muốn ở lại học hả?"

Mọi ngời vừa nghe giáo viên nói, đồng loạt cúi đầu, cầm lấy sách, trong lớp vang lên một mảnh âm thanh rầm rì đọc sách.

Giản Phỉ lúc này sắc mặt mới tốt lên, dẫn Kim Thái Hanh đến văn phòng.

Giản Phỉ đối với Kim Thái Hanh có ấn tượng sâu sắc, nhất là Kim Thái Hanh mặt mũi đẹp đẽ cùng vóc dáng cao lớn, hai là vì cha Kim Thái Hanh làm người ta khó quên.

Cha Kim Thái Hanh là người hào sảng, không câu nệ tiểu tiết, giọng nói cũng lớn, thoạt nhìn một chút cũng không giống một tư lệnh, nhưng thật ra lại giống kiểu ông chủ thương gia, đương nhiên Giản Phỉ cũng không biết thân phận thật sự của người kia, cho nên cho rằng người kia đang làm ông chủ gì đó.

Kim tư lệnh vỗ vai con trai, đối Giản Phỉ nói: "Cô giáo, cô đừng vì tôi mà kiêng nể gì, đứa nhỏ này không nghe, cô cứ việc đánh, phạt gì đều được, nó nếu còn dám cãi lại, cứ báo lại cho tôi để tôi tự mình chỉnh đốn nó."

Giản Phỉ cũng không thích nghe lời này cho lắm, trình độ dạy dỗ của mình cũng đâu thấp đến vậy, hơn nữa thân là một nhà giáo, trách nhiệm giáo dục học sinh nên người, như thế nào lại thô lỗ đánh đập học sinh được.

Nhìn Kim Thái Hanh đứng một bên, mặt không chút thay đổi, một câu cũng không nói, Giản Phỉ thấy thật kì lạ con so với cha còn bình tĩnh ổn trọng hơn, hai người này thật sự là cha con sao, quả thực là trái ngược nhau.

Bất quá dấu hiệu di truyền nói cho cô biết đây thật sự là cha con, bộ dáng có chút giống nhau còn đều bất phàm. Đặc biệt Kim Thái Hanh có ngũ quan càng thêm góc cạnh rõ ràng, dáng người cao lớn, thắt lưng thẳng tắp, khí thế bức người, nhất định có thể thành ngôi sao nổi tiếng, bất quá vì nguyên nhân này, cô kỳ thật không muốn cho đứa nhỏ vào lớp mình.

Cậu học trò này quá đẹp trai, lớp của cô nữ sinh nhiều lắm, chỉ sợ nữ sinh trong lớp kiềm chế không được, lại yêu sớm rồi ảnh hưởng học tập. Dù sao người giống như thế này, đẹp trai lại có điểm đặc biệt rất hấp dẫn các nữ sinh hay mơ mộng. Tóm lại, Kim Thái Hanh vẫn là có tội.

Cô đã cố ý an bài Kim Thái Hanh ngồi cùng học sinh nam, lại còn chính là Điền Chính Quốc, một học sinh ngoan ngoãn chăm học, không nghĩ tới ngày hôm sau, cô liền nhìn đến cảnh học trò ngoan mình cưng bị khi dễ bởi học sinh mới chuyển tới, may mắn là cô ngăn cản đúng lúc.

Giản Phỉ đưa Kim Thái Hanh đến văn phòng nói chuyện, là muốn trước tiên có thể dùng lời khuyên bảo, nếu không được còn chuyển biện pháp, Điền Chính Quốc cái đứa nhỏ kia dù bị khi dễ cũng không nói ra, cô không thể không để tâm.

"Kim Thái Hanh, nhìn em không nghĩ em là người con trai cao lớn vậy mà đi bắt nạt người yếu thế." Giản Phi trêu trọc nói.

Kim Thái Hanh cũng không có ý trả lời, chỉ nhíu mày, từ chối cho ý kiến, càng không định giải thích, nhưng vừa rồi nhìn bộ dáng Điền Chính Quốc khẩn trương rối loạn muốn giải thích cho mình làm hắn cảm thấy rất thú vị, hắn đúng là muốn mỗi ngày đều khi dễ người kia một chút.

"Không nói lời nào chính là cam chịu? Em có biết loại hành vi này rất tệ không? Lần này may tôi phát hiện kịp, bằng không em vẫn tính tiếp tục bắt bạt trò ấy?"

Giản Phỉ ngữ khí có chút tăng lên, nhưng Kim Thái Hanh vẫn là bộ măt lạnh lùng, như đổ thêm dầu vào lửa càng khiến cô tức giận, còn nói:

"Em như vậy mà bắt nạt những bạn yếu hơn mình, tôi thật khinh thường."

Kim Thái Hanh cảm thấy bà chủ nhiệm này nói nhiều, còn thật dông dài, bất quá cũng không có chán ghét, bởi hắn nhìn ra được cô là một người trách nhiệm, đối với Điền Chính Quốc là quan tâm, chính là tưởng tượng có hơi lợi hại.

Tuy rằng trên mặt hắn không có phản ứng gì, cô nói vẫn là có nghe, cũng bắt được một ít mấu chốt 'Lúc này đây', 'cũng' nhíu mày nghĩ, chẳng lẽ Điền Chính Quốc không phải 'Lần đầu tiên' bị người khác bắt nạt, hơn nữa còn là bị trong thời gian dài?

Nghĩ đến đôi mắt hoa đào ngập nước sáng lạn của Điền Chính Quốc khi bị người khác bắt nạt, Kim Thái Hanh trong lòng tức giận tăng lên, trực tiếp mở miệng hỏi: "Là ai khi dễ cậu ấy?"

"Cậu còn hỏi ai, không phải là cậu sao?" Giản Phỉ cau mày trả lời.

"Cô giáo, em hỏi là ai là người trước đây?" Kim Thái Hanh bình tĩnh nhìn Giản Phỉ, trên mặt còn nghiêm túc hơn so với Giản Phỉ.

Giản Phỉ nghe Kim Thái Hanh kêu một tiếng cô, kinh ngạc một chút, cũng có chút mạc danh kỳ diệu, đang nghĩ hay là mình gọi nhầm người tới, nhưng lại bị Kim Thái Hanh nhìn chằm chằm có cảm giác lạnh cả sống lưng, vẫn đem sự tình nói ra:

"Điền Chính Quốc là đứa nhỏ thiện lương lại kiên cường, chính là ít nói, bị người khác bắt nạt cũng không nói, bất quá học trò kia đã không còn học ở trường chúng ta nữa. Trò hỏi người khác làm gì, hiện tại nghĩ lại vấn đề của mình đi."

Trước kia, hắn đối với người hoài nghi mình sẽ không nhiều lời giải thích một chữ, hắn cảm thấy không cần thiết, chính mình không làm gì sai là được. Hắn chính là lười đấu võ mồm với người ta, mới làm cho cha hiểu lầm hắn ỷ vào quyền cước học trong quân đội mà bắt nạt bạn bè hồi tiểu học, đem mình đày về Thiệu gia, gia giáo nghiêm khắc, làm cho hắn cải tổ.

Nhưng lần này, hắn ngoại lệ nhìn đến chủ nhiệm lớp, nghiêm túc nói: "Em không khi dễ cậu ta!"

Giản Phỉ nghe lời này, ngây ra một lúc, đang muốn đáp lời, kết quả Điền Chính Quốc chạy vào.

Ngồi ở lớp học, đầu óc Điền Chính Quốc kêu loạn, sách đọc cũng không vào đầu, sổ ghi chép trên bàn cũng không lật được một trang từ lúc Kim Thái Hanh rời đi.

Cậu nhìn vị trí trống trơn bên cạnh, lòng thật bất an, lại ngó đầu ra sát cửa sổ, ngó hai bên hành lang, cũng không thấy bóng người trở về, đã hơn mười phút rồi.

Trong đầu một mảnh miên man suy nghĩ, đột nhiên nghĩ tới bộ dáng hai người vừa rồi, Điền Chính Quốc hít một hơi lại một hơi, cô giáo có phải hiểu lầm rồi không, nghĩ rằng Kim Thái Hanh khi dễ mình.

Điều này làm Điền Chính Quốc ngồi không yên, vội vàng ra khỏi phòng học chạy trên hành lang, hướng tới văn phòng giáo viên, cúp tiết cũng không sao, một đầu vọt vào văn phòng.

Ở trong văn phòng, hai người cùng quay lại nhìn về phía Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc bị nhìn, mặt có chút đỏ, ý thức được ban nãy mình không có gõ cửa, vô cùng ảo não bản thân mình không có lễ phép, lập tức lại lui ra, gõ gõ cửa.

"Vào đi." Giản Phỉ nhìn Điền Chính Quốc có chút bất đắc dĩ.

Điền Chính Quốc bước đến chỗ cô giáo, nhìn nhìn Kim Thái Hanh đứng bên cạnh, cố lấy dũng khí nói:

"Cô Giản, em, em... vừa rồi đều là em không tốt, không ngồi mở sách vở ra xem, nhưng lại cùng Kim Thái Hanh đùa giỡn, cậu ấy không bắt nạt em."

"Hả, là như thế sao? Điền Chính Quốc, không cần sợ cậu ấy, cô sẽ thay em chủ trì công đạo."

Giản Phỉ vẫn là không quá tin tưởng, tính tình Điền Chính Quốc quá tốt bụng.

Chủ nhiệm lớp quả nhiên hiểu lầm, hơn nữa hiển nhiên không tin lời mình nói, Điền Chính Quốc mạnh mẽ lắc đầu, cắn cắn môi, thần sắc có chút sốt ruột, ánh mắt hơi ẩm ướt, cực kì thành khẩn nói:

"Cô Giản, không phải, em nói đều là sự thật, Kim Thái Hanh cậu ấy là người tốt, hơn nữa, hơn nữa..."

Điền Chính Quốc dùng dư quang ngắm một chút người bên cạnh.

"Hơn nữa bọn em còn là bạn bè, cậu ấy như thế nào lại khi dễ em."

Ngày hôm qua còn giúp em đánh bọn người xấu chạy đi, Điền Chính Quốc trong lòng bổ sung thêm một câu.

Nói xong câu đó, Điền Chính Quốc mặt đỏ muốn bốc hơi, cúi đầu, không dám nhìn mọi người, cậu thế nhưng đã nói ra, trước mặt đương sự mà nói dối. Điền Chính Quốc cảm thấy chính mình rất không biết xấu hổ, muốn tìm cái lỗ chui xuống, Kim Thái Hanh căn bản chưa nói bọn họ là bạn bè, bất quá từ đáy lòng cậu rất muốn người ngồi cùng bàn này trở thành bạn tốt của mình.

Hi vọng Kim Thái Hanh không cần vì chuyện này mà chán ghét mình, khi trở lại lớp, nhất định giải thích cho hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro