#24 Bắt cóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị Ngọc,đã hơn 8 giờ chị còn ra ngoài?"

"Tôi có hẹn"

"Gặp mặt người trong tổ chức sao?"

"Phải"

"Lúc này báo hay đưa tin an ninh Hàng Châu không tốt. Hay để em đưa chị đi đến đó?"

Cố Hiểu Mộng tỏ ra lo lắng muốn đảm bảo an toàn tuyệt đối cho người ấy. Nhưng Lý Ninh Ngọc lại không muốn,cô đã không còn nhỏ. Mọi chuyện đều có thể tự lo cho mình không cần quản thúc từ tiểu cô nương còn nhỏ tuổi hơn mình. Lý Ninh Ngọc đưa tay vuốt má người ấy.

"Tôi không sao, chỉ đi một chút sẽ về nhà sớm"

"Chị nhớ bảo trọng"

"Được rồi. Tôi đi đây"

Lý Ninh Ngọc rời nhà, cô gọi xe lôi đưa mình đến quán rượu gặp mặt của tổ chức cô. Đến gần 9 giờ tối,cuộc trò chuyện kết thúc Lý Ninh Ngọc bước ra khỏi quán rượu tìm xe lôi trở về nhưng không thấy.

Cô nghĩ ở đây là đường nhỏ sẽ ít người kéo xe nên cô di chuyển ra hướng đường lớn tìm người kéo xe. Khi đi ngang qua con hẻm tối đèn, đột nhiên có hai bóng đen lao ra bịt miệng Lý Ninh Ngọc.

"Ưm..."

Lý Ninh Ngọc phản xạ lập tức vùng vẩy tìm cách thoát ra, nhưng cô chỉ là phận nữ nhi hoàn toàn rơi vào thế bất lực. Tên bắt cóc dùng khăn có thuốc mê. chỉ trong ít phút Lý Ninh Ngọc bất tỉnh. Hai bóng người cao lớn ấy lập tức bế Lý Ninh Ngọc vào xe đã chuẩn bị từ trước đi khỏi hiện trường.

Ở nhà, Cố Hiểu Mộng đã đợi Lý Ninh Ngọc hơn 10 giờ vẫn chưa thấy trở về. Trong lòng có chút bất an, không lành nhưng cô không dám manh động sợ rằng Lý Ninh Ngọc sẽ trách mắng.

Tiếng đập cửa nhà vang lên vô cùng hối hả. Cố Hiểu Mộng lập tức chạy ra mở cửa,trước mặt cô là Phan Hán Khanh.

"Lão Phan?"

"Hiểu Mộng,không xong rồi Ninh Ngọc bị bắt cóc!"

"Cái gì?!"

Vẻ mặt Phan Hán Khang vô cùng sốt ruột, lo lắng. Anh đưa tờ giấy mới nhận được trước cửa nhà khi nãy cho Cố Hiểu Mộng.

"Khi nãy tôi trở về nhà, thấy trước cửa có mảnh giấy này thì mới biết Ninh Ngọc bị bắt cóc"

"Phan Hán Khanh anh nói cái gì?!"

Một giọng nam trầm đột ngột xuất hiện. Ngô Chí Quốc từ ngoài cửa chạy đến túm cổ áo Phan Hán Khanh gắt gỏng. Cố Hiểu Mộng thấy cảnh trước mắt liền can ngăn xung đột.

"Ngô Chí Quốc anh bình tĩnh một chút đi!"

'Vợ ngươi đã bị chúng ta bắt, chuẩn bị 5 vạn tệ đến miếu hoang hướng nam Hồ Tây. Nếu không chấp thuận, chuẩn bị hòm đựng xác vợ ngươi. Thời hạn một ngày'

"Con mẹ nó!"

Cố Hiểu Mộng cùng Ngô Chí Quốc trợn mắt lửa giận ngút trời,hai người đồng thanh chửi thề. Cô vò nát mảnh giấy ném mạnh đi mất.

"5 vạn tệ trong một ngày làm sao chuẩn bị kịp!"

"Cô có thể hỏi mượn Cố tiên sinh được không? Tôi sẽ cố gắng trả nợ sớm nhất!"

"Không cần trả nợ, tôi và anh đều vì chị Ngọc"

Cố Hiểu Mộng lập tức đi đến điện thoại bàn quay số về Cố gia. Cố Dân Chương đã đi Trùng Khánh ngày hôm qua, tiền mặt ở nhà cũng chỉ khoảng 2 vạn tệ, vả lại tất cả tiền của cô đều nằm trong két sắt.

"Chết tiệt!"

Cô tức giận ném luôn điện thoại đi.

"Bây giờ chúng ta phải đợi đến sáng rồi tới ngân hàng lấy tiền"

"Tôi sẽ đi giết bọn chúng đưa Ninh Ngọc về"

"Không được. Anh có biết bọn chúng bao nhiêu người? Bọn chúng có súng có vũ khí quân số lại đông. Anh dù có cao thủ đến đâu cũng không bảo toàn tính mạng"

Ngô Chí Quốc nghe có lý nên đứng lại,anh đấm vào vách tường một cái thật mạnh giải phóng bớt cơn tức giận trong người.

"Nếu sáng mai không lấy được tiền,lập tức phải thực hiện kế hoạch của tôi"

"Được"

Tối đó có vẻ là đêm dài nhất cuộc đời ba người. Ai nấy cũng đều vô cùng sốt ruột chờ đợi từng giây trôi qua.

"Hiểu Mộng,cô nên ngủ một chút"

"Tôi ổn"

Thật sự không thể khuyên bảo con người cứng đầu này. Phan Hán Khanh thở dài nhìn vào đồng hồ rồi lại nhìn ánh trăng bên ngoài. Em gái yêu dấu của anh giao cho con người này quả thật rất tốt.

8 giờ sáng, Cố Hiểu Mộng cùng hai người kia lập tức phóng xe thật nhanh tới ngân hàng lấy tiền.

"Cô đùa tôi chắc! Tiền của tôi chỉ còn 1 vạn?!"

"Cố tiểu thư,thật sự rất xin lỗi, nhưng tuần trước chẳng phải cô đã đến lấy rất nhiều tiền mua đất sao?"

"Chết tiệt! Cô mang hết tiền ra đây cho tôi"

"Vâng vâng"

Cô nhân viên quản lý chìa khóa két sắt Cố Hiểu Mộng lật đật đi vào rút tiền.

"Sao rồi? Đã đủ không?"

Cố Hiểu Mộng chán nản lắc đầu. Phan Hán Khanh cũng trở nên tức giận đấm vào không trung và vò đầu bất lực.

"Con mẹ nó!"

"Lão Phan, Cố Hiểu Mộng. Chuyện tối qua tôi nói các người đừng quên. Cùng liên thủ thực hiện kế hoạch của tôi"

Phan Hán Khanh nhìn Cố Hiểu Mộng một cái rồi hai người đồng lọat gật đầu lên xe về nhà Phan Hán Khanh chuẩn bị kế hoạch.

Lý Ninh Ngọc sau khi thuốc mê đã hết tác dụng, cô từ từ hé mở đôi mắt. Trước mắt cô là căn nhà hoang còn có hai tên canh gác đi tới đi lui ngoài cửa. Cô đã bị trói chặt tay và chân vào ghế hoàn toàn không thể di chuyện một chút.

Căn nhà hoang nằm ở địa phương vắng người,xung quanh bao phủ cây xanh. Bây giờ nắng khá gắt, phấn hoa xung quanh phát tán rất nhiều. Lý Ninh Ngọc ho khụ khụ,cảm thấy bệnh hen suyễn bắt đầu tái phát.

Tên đại ca lúc này bước vào nhìn thấy con mồi mình thu hoạch được đã thức giấc. Hắn tiến đến ngồi xổm xuống chạm bàn tay thô ráp vào gương mặt thanh tú Lý Ninh Ngọc. Cô kinh tởm liền né tránh nhưng hắn lại giữ lấy cằm cô không cho cử động.

"Người đẹp như này chẳng trách có rất nhiều người đồn rằng cô câu dẫn hết cựu cố vấn đại sứ quán Anh lại tiếp cận Cố tiểu thư để lấy lòng Cố thuyền vương"

Hắn đưa mũi dơ bẩn mình đến gần cổ Lý Ninh Ngọc hít trộm một chút mùi hương nữ nhân.

"Rất thơm. Người đẹp có muốn cùng tôi chơi đùa một chút?"

"Ho sao? Để tôi giúp cô dễ chịu một chút"

Hắn gỡ lớp vải bịt miệng Lý Ninh Ngọc xuống.

Lý Ninh Ngọc ánh mắt phẫn nộ cùng kinh tởm loại người này không yếu đuối liền thốt ra hai chữ.

"Đê tiện"

Bị chửi là đê tiện, tên đại ca cau mày trở nên giận dữ liền tát vào má Lý Ninh Ngọc.

"Con tiện tì, ngươi chán sống rồi! Mấy con bàn bà khác cũng không có gan nói lão Hổ này như thế!"

Hắn vừa định đánh Lý Ninh Ngọc tiếp thì có tiếng thuộc hạ vọng vào ngăn cản.

"Đại ca! Có Long đại nhân đến tìm đại ca"

"May cho ngươi, một chút nữa ta xong việc liền tìm ngươi tính sổ. Bịt miệng ả lại. Gọi đến nhà tên chồng ả tăng thêm 5 vạn tệ cho tao"

"Vâng vâng"

Bây giờ Lý Ninh Ngọc hoàn toàn bất lực, cô không thể cử động lại còn bị hen suyễn hành hạ.
Cô mong đợi từng giây đại ca cùng người ấy sẽ đến cứu mình.

Cố Hiểu Mộng cùng hai người kia đã đến điểm hẹn. Yêu cầu của bọn chúng là chỉ một mình Phan Hán Khanh đến giao dịch. Phan Hán Khanh đi đến điểm hẹn quan sát một chút ra hiệu số người ở đây cho đồng bọn chú ý hành động.

"Tiền đây,vợ tôi đâu?"

"Tôi nghe nói anh và ả ta mối quan hệ chưa bao giờ tốt, vậy sao lại đem tiền đổi người? Rất lạ lẫm"

"Chuyện gia đình tôi, ngươi hỏi làm gì?"

"Chỉ hỏi thăm một chút. Tiền đâu?"

"Tôi muốn xem người trước"

"Được thôi, có tiền có quyền. Nhưng trước đó tôi cần kiểm tra anh có mang vũ khí không?"

"Được"

Hắn ta cho 2 tên đàn em đến kiểm tra Phan Hán Khanh. Đảm bảo được an toàn liền gật đầu xác nhận.

"Vào trong"

Cố Hiểu Mộng cùng Ngô Chí Quốc di chuyển ra phía sau nhà hoang. Ngô Chí Quốc giơ súng bắn hạ 3 tên canh gác trong tích tắc thuận lợi di chuyển bước vào trong.

Phan Hán Khanh nhìn thấy em gái đang bị trói chặt trên ghế,gương mặt trở nên xanh xao, trắng bệt. Anh biết bệnh hen suyễn của Ninh Ngọc lại tái phát,phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện.

"Người vẫn còn an toàn. Đưa tiền đây nhanh lên đi"

Hắn ta đóng cửa thật mạnh và bắt đầu mất kiên nhẫn với đối phương.

"Còn cái nịt"

Phan Hán Khanh nhếch môi cười khẩy lập tức ném vali vào phía tên đàn em bên cạnh,bên trong vali toàn là giấy liền banh tung tóe khắp nơi.

"Con mẹ nó!"

Tên đại ca móc súng ra bắn về hướng Phan Hán Khanh. Anh thân thủ đặc vụ vô cùng nhanh nhẹ liền né tránh tất cả viên đạn bắn ra và nắp vào một bên cánh cửa.

Đám đàn em bên dưới nghe động liền khẩn trưởng chạy lên trên lầu. Ngô Chí Quốc nhào ra cắt cổ một tên gần đó,khai súng bắn chết những tên trước mặt,mở đường cho Cố Hiểu Mộng.

Hai tên lính gác nơi Lý Ninh Ngọc bị giam giữ cũng khẩn trương tháo bớt trói dẫn con tin đi tới một chổ khác.

"Lão Phan!"

Cố Hiểu Mộng ném về hướng Phan Hán Khanh một khẩu súng và hộp đạn đầy đủ.

"Chổ này giao cho tôi. Đi cứu Ninh Ngọc nhanh"

Không chần chừ,Cố Hiểu Mộng lập tức đuổi theo 2 tên đàn em kia giải cứu chị Ngọc.Một màn đấu súng nảy lữa diễn ra giữa Cố Hiểu Mộng cùng hai tên kia.

"Chết tiệt"

Cô tức tối quăng khẩu súng mình sang một bên,quan sát tình hình tìm cơ hội đổi súng. Có một xác cách đó khá xa tay cầm một khẩu súng. Cố Hiểu Mộng suy nghĩ nhanh chóng liền liều mạng lao về hướng đó cầm súng bắn thẳng về hướng đối thủ.

Cố Hiểu Mộng không chậm trễ một giây xử lý luôn tên còn lại đang loay hoay kéo tay Lý Ninh Ngọc chạy trốn. Cô nổ súng bắn chết tên cuối cùng và chạy đến ứng cứu.

"Chị Ngọc!"

Cơn hen suyễn ngày một trổi dậy mạnh mẽ, nó khiến Lý Ninh Ngọc vô cùng khó thở. Cô bây giờ rơi vào trạng thái cực kỳ yếu ớt,cố gắng hít thở từng hơi khó nhọc.

"Em đưa chị đến bệnh viện!"

Cố Hiểu Mông vội vả bế Lý Ninh Ngọc chạy về hướng xe ô tô mình và phóng đến bệnh viện nhanh nhất có thể.

"Cố Hiểu Mộng! Ninh Ngọc sao rồi?!"

Sau khi giết chết tên cuối cùng, Phan Hán Khanh và Ngô Chí Quốc nhân được tin Cố Hiểu Mộng đã giải cứu được Lý Ninh Ngọc và đưa cô ấy đến bệnh viện. Hai người liền chạy bộ một mạch đến bệnh viện quên toàn bộ mệt mỏi.

"Chị Ngọc đã được bác sĩ tiêm thuốc và truyền nước biển. Tình trạng đã ổn đang nghỉ ngơi bên trong"

"Tốt rồi"

Phan Hán Khang khụy gối xuống khi này mới cho phép bản thân được thả lỏng mà thở hổn hển.

Đến khi Lý Ninh Ngọc đã tỉnh lại,ba người liền vào trong thăm cô.

"Chị Ngọc, mặt chị là bị làm sao vậy?"

"Không sao"

"Là mấy tên đó đánh em đúng không?"

"CON MẸ NÓ!"

Không ai nói trước,cả ba người liền đứng bật dậy đồng thanh chửi thề phẫn nộ. Lý Ninh Ngọc không khỏi cau mày khó chịu.

"Đây là bệnh viện. Trật tự một chút"

"Lão Phan, hắn ta thế nào?"

"Tôi đã cho hắn ăn một viên vào đầu"

"Quá nhẹ, đáng ra phải chặt bỏ hết tay chân bọn chúng"

"Ngô đội trưởng nói đúng. Tôi đồng ý ý kiến đó"

"Bây giờ chúng ta có thể mang xác tên cầm thú đó ném cho cá sấu ăn"

"Đứng lại!"

Cố Hiểu Mộng cùng hai người kia vừa đứng dậy liền bị ánh mắt vô cùng tức giận của Lý Ninh Ngọc làm cho lạnh người. Cố Hiểu Mộng cùng hai người đàn ông ngoan ngoãn ngồi vào vị trí cũ.

"Lão Phan,Hiểu Mộng, Ngô Chí Quốc. Các người muốn làm cái trò gì nữa? Còn chưa đủ phiền phức sao?"

"..."

"Tôi cảm thấy mệt, ra ngoài hết đi"

"Chị Ngọc,chúng em là vì lo cho chị mà"

"Ra ngoài"

Phan Hán Khanh cùng Ngô Chí Quốc đều biết tính tình Lý Ninh Ngọc nên không day dưa liền đi ra ngoài. Chỉ còn Cố Hiểu Mộng mặt dày nhất vẫn đứng đó.

Cô liền xà vào lòng Lý Ninh Ngọc bày ra vẻ mặt ủy khuất đáng thương.

"Chị Ngọc,chị xem vì cứu chị mà đạn bắn xước qua tay em,trên người không ít thương tích. Chị không hỏi thăm lại còn muốn đuổi em ra ngoài"

"Chuyện cứu tôi lão Phan có thể ứng cứu được đi theo làm gì"

"Quân số bọn chúng hơn hai mươi người,ai nấy cũng đều có súng. Một mình lão Phan liệu có thể cứu chị? Vả lại em cũng muốn cứu chị Ngọc"

Lý Ninh Ngọc nhìn đối phương một chút cảm động. Đứa trẻ này vì cô mà dám xông vào hang cọp đặt mạng sống mình ra cược để cứu cô. Nếu không có Cố Hiểu Mộng khi đó kịp thời đến cứu, có thể cô đã chết ngay sau đó. Ân nghĩa này làm sao báo đáp cho hết.

"Chị Ngọc a, đừng giận em nữa"

"Có biết như vậy nguy hiểm lắm không? Nếu em có chuyện gì tôi sẽ sống thế nào?"

"Biết,biết. Lần sau em tuyệt đối sẽ không xông vào nguy hiểm như vậy nữa. Chuyện đó sẽ để lão Phan làm hết. Như vậy chị Ngọc sẽ an lòng, không lo lắng nữa"

Lý Ninh Ngọc cong môi cười xoa đầu người ấy. Cố Hiểu Mộng liền vui vẻ lấy nho đút cho người thương ăn.



























Thêm một lần khác. Lý Ninh Ngọc có việc phải đi ra ngoài vào tối muộn. Cố Hiểu Mộng lần này không thể yên tâm nên rón rén đi theo dõi phía sau.

Ngồi ở một quán cà phê đối diện chăm chú theo dõi đối phương qua tờ báo. Cố Hiểu Mộng bị Phan Hán Khanh ngồi kế bên làm cho giật mình.

"Lão Phan?"

"Cô đi đâu đây?"

"Bảo vệ chị Ngọc"

"Tôi cũng vậy"

"Lần này nhất định không để tên nào bén mảng tiếp cận Ninh Ngọc nữa"

"Đúng"

"Tôi cũng vậy"

Giọng Ngô Chí Quốc từ đâu đó vang lên. Hai người nhìn thấy liền hiểu ý gật đầu cùng hợp tác.

Có một người đàn ông đi theo sau Lý Ninh Ngọc rất mờ ám. Ba người lập tức bịt miệng kéo hắn ta vào con hẻm gần đó đánh tơi bời.

"Ngươi là người của ai? Có ý đồ gì với Ninh Ngọc?!"

"Tôi...tôi chỉ là người qua đường...cô ấy rơi khăn tay nên tôi đi theo trả lại...các người...các người cớ sao lại đánh tôi như thế này"

Hắn ta ôm mặt khóc lấy khóc để. Ba người nhìn nhau liền hiểu ra mình đã đánh nhầm người...


Chu mỏ cũng giống nhau đúng là dợ chồng tướng phu theeeê

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro