Văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại hội Kiếm Lâm

"Ta Bách Lý Đông Quân" Chàng nói với giọng mơ hồ và lâng lâng vì men rượu.

Diệp Đỉnh Chi bất ngờ khi nhìn thấy Bách Lý Đông Quân ở nơi này. Hắn thầm nghĩ: "Không ngờ lại gặp đệ ở đây". Hắn tự nhủ: "Đệ vẫn ngốc nghếch như năm đó". Cuộc gặp gỡ này không chỉ làm sống lại những kỷ niệm xưa, mà còn khiến hắn phải đối mặt với những cảm xúc mà hắn tưởng đã bị chôn vùi.
——————————————-
"Tổ phụ...hức.. người thương con nhất mà...người giúp con nói với họ đi..có được không..tổ phụ" Bách Lý Đông Quân là quỳ trước tổ phụ vừa khóc vừa ra sức thuyết phục người

Tổ phụ không đành lòng nhìn đứa cháu cưng khóc nhưng ông cũng bất lực nói:" Chuyện đó...Đông Quân à ta cũng khó nói, nếu con muốn cưới một cô nương giang hồ ngỗ ngược, thẳng thắn thì ta cũng không cấm nhưng con xem...". Ông ngập ngừng rồi nói : "Con lại muốn gả cho một nam nhân.. cái đó là trái luân thường, là điều không thể"

—————————————
"Đông Quân, ta từng chết rất nhiều lần rồi, thêm lần này nữa cũng chẳng sao" Diệp Đỉnh Chi vừa nói vừa ra sức hút cạn nội lực của 2 người
"Vân ca.. dừng lại, huynh sẽ chết đó...Vân ca" Bách Lý Đông Quân vừa cố ngăn cản hành động của Diệp Vân vừa ra sức  thuyết phục
————————————-
"Vân ca... Không" Bách Lý Đông Quân hét lên với Diệp Vân, y đau lòng chạy lại vừa ôm y vừa truyền công lực cho y
"Vân ca...huynh không được ngủ... hức...huynh đừng bỏ ta mà... hức...chúng ta còn nhiều điều chưa thực hiện được... đợi huynh ổn ta sẽ cùng huynh thực hiện...hức có được không...hức" Chàng vừa khóc nức nở vừa nói như sợ y không kịp nghe, sợ người đó sẽ vụt đi như một cơn gió thoáng chốc không còn bên y nữa

Diệp Vân vừa đưa tay lau nước mắt cho chàng vừa nói: " Đông Quân sao đệ lại thích khóc như vậy...rất xấu đấy..."
Y nhìn chàng bằng ánh mắt lưu luyến rồi nói: " Đời ta đã làm nhiều cái ác bây giờ ta đã trả mạng cho thiên hạ rồi...Đợi kiếp sau ta trả cho đệ được không..." Y vừa nói vừa cười nhưng nước mắt lại bất giác rơi

...

"Vân ca lạc lỏng, rời xa chốn,
Đông Quân lệ rơi, lòng sầu tăm.
Hẹn ước chưa tròn, lời chưa vẹn,
Kiếp sau đền đáp, ân tình nồng.

Trời cao vắng vẻ, sao đành rời,
Đông Quân đau đớn, lệ tuôn rơi.
Đời này lỗi lầm, chưa hoàn trả,
Hẹn mai kiếp khác, ước vọng bồi

Tình nghĩa vẹn tròn, giữa trời mây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro