Ánh trăng đen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúa không trổ hạt, một vẻ tan hoang khắp vùng đồng bằng, hạt gạo giờ tựa vàng cốm. Những áng mây đen thì vẫn che kín ánh mặt trời, ngày cũng như đêm, đất trời tựa chiếc gương hai chiều mãi không thể hòa hợp. Người ta cũng không còn quan tâm tới tính mạng súc vật lúc này nữa, bọn trâu mộng điên giành giật mấy chiếc dây cương, lìa dần, đứt, chúng nó dẫm nát những gì mà chủ nhân trước kia của nó bỏ lại, tranh giành nhau từng con chó, nó cắn xe nát ruột gan động vật nhỏ và cả chính chúng nó, chiếc sừng loáng lên ánh sáng nhỏ, xuyên qua từng lớp da lớp thịt, từng giọt tiết lẫn váng mỡ rơi, thầm dần vào lớp đất. Mỗi lần vậy, làng làng người người, trên đôi bàn tay nhớp nháp, tanh nồng máu trâu ra nhặt lá gan, ruột, mảnh thịt còn vương máu, tươi roi rói.
Một tà áo trắng thả thướt tầm ngầm lướt qua, len qua lũy tre làng, ngồi lại một tảng đá nhỏ giữa đồng hoang. Mắt cô nâu, chân đạp lên đống mạ cháy, hướng lên trời xám, chuỗi hạt trên cổ tay lấp lánh ánh sáng nhỏ, chắp tay.
"
Ơi
An Dương hộ trung nông
Cao Sơn Linh Long Huyền Thiên
Vệ Trấn Thăng Long
Hoa Lư trì Đinh Hoàng
Nguyện dâng thân hạ giang sơn.
Đẳng từ phong thiên di
Hiến khí, lực, sinh
Diệt viễn phuơng Bắc tà
Sen rộ nở thiên hạ
Thiên thu ngàn đời tồn nước Nam.
"

Loáng thoáng một chốc, cô ấy biến mất, áng mây trôi đi, tia nắng đầu rọi xuống, dù một kẻ hở nhỏ, nhưng đủ để một cành mạ non xanh xanh trổ lá, vài canh sau, giọt mưa đã rơi, không còn mùi tanh của máu súc vật, kền kền đã rỉa hết tàn dư ấy. Chỉ còn máu nhuốm vào tảng đá hôm ấy, đã vỡ tan từng mảnh. Thiên hạ làng mạc đã đẹp hơn nhưng..cớ sao hoa tre lại nở..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro