Dưới làn khói lam chiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một ngày Tây Hồ gió lộng, những cây xà cừ, cây gạo xơ xác, thiếu sức sống, từng luồng nước đen xông thẳng, khuếch tán vào làn nước, màn sương dày đặc văng kín không gian, Bảo Tháp lục độ đài sen cũng chỉ có thể lấp ló sau lớp mù dày đặc ấy. Gió càng lúc càng lớn, khung cảnh ảo não bao trùm lên khắp cả hồ, có lẽ đây là thứ rất đỗi bình thường với nơi đây, nhưng... nó đã kéo dài quá nửa năm, dân chúng hai bên hồ từ rất lâu đã chưa nhìn thấy nhau. Nắng cũng trở nên xa xỉ hơn, sinh vật thiếu nắng, hồ thiếu đi màu xanh thường ngày, cách vài ngày lại có dăm chục cá chết dạt vào Nghi Tàm. Quán Thánh, Phủ Tây Hồ, Trấn Quốc lại chưa bao giờ rộn rã đến thế, dân chúng, lữ khách tứ phương kéo tới lập các tế đàn, cầu nguyện, nhưng mọi thứ lại chẳng thay đổi hơn là bao.

Làn sương ấy không chỉ hiện hữu ở kinh thành, nó như dải lụa trải từ biên cương tới Hoành Sơn. Đã 8 lần lập đàn tế, khắp Thăng Long này cũng đều lập đàn, nhưng ước nguyện đều không được ứng đáp, có bao nhiêu là uẩn khúc. Hoa Lư cũng đã lập đàn Kính Thiên từ tháng Giêng, tế vật từ khắp xứ Sơn Nam đưa về rồi, cũng chưa giải được gian cảnh này. Các xứ Thái, xứ Mèo, Nùng... bên trên còn khốn đốn hơn, tầm nhìn hạn chế, nương rẫy tan hoang, các đền thổ công ngày càng nhộn nhịp, nhưng sương thì vẫn giày vò họ như vậy, các mường bản cũng thưa đi, vì tuần nào cũng có người biệt tăm trong mây mù, họ không trở về, có chết thì cũng không thấy xác. Trâu bò gia cầm cũng bỗng dưng mà đổ gục, nằm la liệt khắp đường xá. Cây cối cũng bị ăn dần ăn mòn, hoa tre chiếm vị thế độc tôn, chẳng loài hoa nào nở trừ nó. Ngư dân cũng điêu đứng, ngàn cơn giông tố cứ ập vào, mảnh thuyền vỡ khắp nơi, Trà Cổ một dải cá chết, Kim Sơn làng mạc khuất bóng người.

Lại là người thiếu nữ ấy, người ta thấy cô ở Tây Hồ lúc hiện lúc khuất, hòa mình vào làn khói lam chiều, cô thả bông sen nhẹ lên trên mặt hồ, trong khoảnh khắc dòng nước đen trở lại màu ngọc bích, nhưng rồi nó lại bị nhấn chìm, làn nước kia nhanh chóng bị xâm lấn bởi những mảng đen. Hoa Lư, Bắc Hà, Đông Cuông, Đồi Chè... nhiều nơi, chỗ nào cũng có một vị, không gái thì trai, không trẻ thì già, nhưng họ đều thả bông sen xuống làn nước nơi ấy rồi biến mất lúc nào không hay. Chỉ để lại ở Trấn Quốc một viên đá nhỏ, ướt sũng, có tự tám chữ nguệch ngoạc:

"Hồ Ly tái sinh

Kim Quy thất thế"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro