Chương 8: Cuộc sống mới của Taeyoung.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Con đừng tìm nữa có được không? Ông ấy không có ở đây đâu, con tìm như vậy vừa không thấy vừa mệt nữa, ba cũng lo cho con lắm con biết không?".

Nó cúi đầu không nói gì, cậu cũng chỉ biết thở dài, từ khi nó biết nó vẫn còn có ba lớn thì liên tục đi tìm, dù cho cậu có khuyên, có nói gì đi nữa thì nó vẫn một mực đi tìm.

" Taeyoung à, không phải là ba không muốn cho con gặp ba lớn, chỉ là thực sự không gặp được, còn đừng làm khó ba nữa có được không?".

"Ba nhỏ...con chỉ muốn gặp ông ấy một lần thôi, dù ông ấy là người xấu thì con cũng muốn gặp một lần...".

Cậu nghẹn lòng, khẽ ôm lấy nó, cậu an ủi:

"Ngoan, đợi về Hàn Quốc, chúng ta sẽ đi tìm ông ấy, ở đây không tìm được đâu, sau khi thu xếp xong chỗ ở, ta sẽ tìm một công việc ổn định, đến lúc đó lỡ đâu gặp ông ấy thì sao? Con phải để từ từ mới được, có hiểu không?".

Taeyoung dù không muốn nhưng vì ba mình cũng đang phải vất vả như thế, lòng chợt thấy hối lỗi, nó gật đầu nghe lời cậu, hai ngày sau đó nó thực sự không chạy ra ngoài tìm nữa, ở nhà giúp cậu thu dọn đồ đạc, ngày trở về Hàn sắp đến, Jungkook nôn nóng để không ngủ được, đã mấy năm rồi cậu không về thăm nơi này, lòng vừa vui vừa lo, lo vì sợ Taeyoung sống không quen, mọi thứ đều xa lạ, sợ nó nhớ những người quen ở đây, nhớ trường nhớ bạn, cậu không muốn tâm lý con mình bị ảnh hưởng nên mấy ngày qua cậu đã liên tục dặn dò nó, kể cho nó nghe Hàn Quốc có gì, để nó cảm thấy hứng thú mà quên buồn, dù sao hai người cũng phải quay về, có lẽ bắt đầu một cuộc sống ở nơi mới cũng không tệ.

Sân bay Inches

Máy bay vừa hạ cánh, hai người một lớn một nhỏ tay vác đồ mang lỉnh kỉnh đủ thứ, Taeyoung chỉ vác mỗi cái balo nhỏ thôi mà nó cứ than mệt đủ thứ, Jungkook xách toàn đồ của nó, mệt còn chưa than, nó thì lải nhải suốt.

"Ấy trời ơi, mệt chết con rồi, cái sân bay gì mà lớn quá trời, đi hoài cũng chưa ra đến cổng chờ xe, con mệt sắp xỉu rồi ba mau đến đỡ con đi".

"Này khỉ nhỏ, ba mang đồ cho con còn chưa than mệt, con la cái gì? Mau tranh thủ đi nhanh cho kịp xe nữa".

"U là trời Jeon Jungkook, ba có thể có chút lương tâm không? Con trai ba đã kiệt sức rồi mà ba con hối, cái này là bóc lột sức lao động trẻ em đó".

Jungkook phì cười, cậu nghênh mặt nói với nó:

" Vậy sao? Nhưng con là con trai ta, không phải công nhân, cái này không tính, còn nữa, hôm nay dám gọi cả họ lẫn tên của ba mình, có tin tối ta cho con nhịn cơm không?".

"Ây da không được, con đi, con đi là được chứ gì?".

Nó chậm chạp bước từng chút, cái balo mang toàn bánh kẹo đồ chơi, tuy có chút nặng nhưng một phần vì đói, một phần vì đi bộ nhiều nên mệt, vậy mà Jungkook lại sợ không đón được taxi nên mặc cho nó gào thét phía sau, bản thân xách đồ đi phía trước.

"Hajzz, người ba này không ổn rồi, sinh được nhưng không chờ con mình đi được, quá đáng...".

Càu nhàu là vậy nhưng đi vẫn phải đi, cả hai bắt được một chiếc taxi đi đến ngôi nhà năm xưa cậu từng ở, Taeyoung đứng trước cửa nhìn vào, nó cảm thán:

"Nhà cũng không tệ nha, có điều hơi nhỏ".

"Đúng vậy, nhà này là cái rẻ nhất rồi, chỉ sống có hai người thì cũng không nhỏ lắm, nhà càng lớn dọn dẹp càng mệt thôi".

Nó thấy cũng có lý nên gật gù rồi đi vào trong, cả hai thu xếp đồ đạc vào từng góc trong nhà, sau đó Jungkook nấu mì rồi hai cha con ngồi ăn ngon lành, chắc do vừa mệt vừa đói nên ăn một chốc là hết sạch cả tô, nhà nhỏ nên dọn cũng không lâu, chỉ có bụi bặm xung quanh cần lau chùi lại một chút, Jungkook bảo Taeyoung ra vào phòng ngủ giúp cậu trải giường, xếp gối, sau đó xem xung quanh có gì cần dọn thì dọn. Được ăn no nê nên nó rất hăng hái đi làm việc, Jungkook ở ngoài dọn rửa nhà bếp, đến khi xong xuôi thì cậu chẳng nghe tiếng Taeyoung đâu, lúc nãy còn nghe tiếng hát líu lo trong phòng mà bây giờ lại im ắng, cậu khó hiểu nên đi vào phòng ngủ, phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên giường đã được sắp xếp xong xuôi chỉ là không có Taeyoung nằm trên đó mà ngược lại, nó nằm trên sofa ngủ ngon lành, có lẽ mệt quá nên ngủ quên luôn.

" Chắc mệt rồi, tội nghiệp thằng nhỏ, cả ngày này ngủ có một chút...".

Jungkook thở dài rồi lại đóng cửa, cậu không bế Taeyoung lên giường ngủ là do buổi tối thằng bé rất khó ngủ, nó hay giật mình khi có ai đó làm ồn bên cạnh hoặc động vào khi nó chưa ngủ say, nếu bị thức giấc giữa chừng đảm bảo nó sẽ khóc toáng lên, cậu sợ nó lạ nhà lạ chỗ nên cứ mặc cho nó ngủ, khi nào muốn ngủ giường thì tự khắc nó sẽ trèo lên.

Cứ thế Jungkook làm tiếp cho đến 11 giờ khuya, khi mọi thứ đã xong, cậu đi đến phòng khách chỗ sofa, ngồi xuống xem một số địa chỉ có vài công ty cần tuyển dụng, lúc còn ở Mỹ cậu đã tìm việc trước để tránh kéo dài thời gian do tiền tiết kiệm đã dùng trong việc chi tiêu và tiền thuê nhà hôm nay rồi, cậu phải tranh thủ tìm rồi còn cho Taeyoung đi học lại cho kịp bạn bè.

Mãi một lúc lâu, cậu cuối cùng cũng tìm ra được một công ty khá ổn, lương cũng cao, với trình độ của cậu thì có thể làm ở đó, định bụng đăng ký trên trang chủ của công ty đó trước rồi ngày mai sẽ lên chỗ đó thử việc, cậu còn tranh thủ tìm thêm vài công ty khác phòng trường hợp không được nhận, xem qua xem lại một lúc cậu cũng ngủ quên mất, có lẽ vì mệt lẫn tinh thần khá lo lắng nên khi vừa nằm tựa lưng xuống ghế cho đỡ mỏi chưa được bao lâu thì ngủ mất, ngủ say đến tận sáng ngày hôm sau.

Mặt trời mọc lên cao hẳn, ánh nắng cũng bắt đầu chiếu dần xuống, Jungkook cảm nhận hơi sương ban sáng, khẽ cựa mình muốn tỉnh giấc, khu vực ở đây khá yên ắng, người sống ở đây đa số là công nhân hoặc vài người buôn bán ở chợ, một số ít là làm văn phòng nên thường hay đi sớm về muộn, cả khu bình yên quá nên dù có sáng cỡ nào cậu cũng chẳng biết đã là mấy giờ, vì không đi làm nên cậu cũng không đặt báo thức, đến khi Taeyoung lững thững từ phòng ngủ đi ra nằm đè lên người cậu thì cậu mới lười nhác mở mắt.

"Dậy đi ba nhỏ, mặt trời chiếu nắng sắp cháy mông ba rồi".

Miệng thì nói nhưng mắt vẫn nhắm, có lẽ do nó sống ở Mỹ quen dậy sớm nên sang đây nó vẫn theo bản năng tỉnh dậy, dù vẫn còn muốn ngủ nhưng nó theo thói quen là gọi ba nó dậy đi làm, Jungkook ôm lấy nó, giọng ậm ừ:

"Ưm...con dậy sớm thế? Hôm nay đâu có đi học, ngủ thêm chút nữa đi...".

"Ngủ nữa là đói chết đó...dậy...dậy đi làm thôi, ngoan, ba nhỏ ngoan...".

Jungkook dù rất buồn ngủ nhưng khi nghe nó nói như vậy liền phì cười:

"Khỉ nhỏ, con đang dỗ ba đó hả? Con cũng mau dậy đi, ba tìm được trường cho con rồi, đến trường con trước rồi ba sẽ đến chỗ làm sau, mau, mau dậy thay đồ đi đừng có đè lên người ba nữa".

"Ưm...sao đi học sớm vậy? Không phải ba nói hôm nay không cần đi học sao?".

"Đi xem trường, vào lớp xem mấy bạn mới, trường ở Hàn Quốc khác với trường ở Mỹ, đồng phục cũng đẹp nữa, vào xem cho đỡ ngại, nhanh lên...".

Lần này đến lượt Jungkook lôi nó dậy, hai cha con đi vệ sinh cá nhân với bộ dạng không thể lười biếng hơn, mất cả tiếng sau đó cả hai mới ra khỏi nhà, lúc này Taeyoung có vẻ tỉnh ngủ hơn, cái hơn mát ban sáng có vẻ làm cho nó thấy sảng khoái, hít một hơi vào cảm nhận cơn gió thổi qua, sau đó nó quay sang hỏi:

" Giờ chúng ta đi đâu hả ba? Đến trường con thật à?".

"Ừ, nhưng trước tiên chúng ta phải đón taxi đi ăn sáng trước, sau đó đến trung tâm thương mại mua ít dụng cụ học tập cho con đã rồi mới đến trường".

Nó gật đầu, hai người đi tản bộ ra đến đường lớn thì bắt xe, đi một vòng lớn mới tìm được chỗ ăn, ăn xong lại đi đến trung tâm thương mại, buổi sáng người đến đây cũng không quá đông nên hai người đi cùng rất thoải mái, không cần chen chúc thanh toán, tính Taeyoung hiếu động lại hay tò mò nên đi cùng với Jungkook được một lát lại tách cậu đi riêng, nó nhìn thấy vài người đàn ông có đôi mắt màu giống cậu, dáng người cũng không quá đô, làn cũng giống nên nó bắt đầu có ý định đi tìm ba lớn, thấy cậu không để ý đến nó thế là lén chạy đi mất.

Trèo lên tận tầng ba, nó dáo dác nhìn xung quanh, thấy cái gì cũng lạ lẫm, cứ ngó chỗ này chỗ kia mãi cho đến khi có người đi vội quá, vừa đi vừa nhìn gì đó nên va phải nó một cái thật mạnh khiến nó ngã nhào xuống đất, người kia cũng bật ra sau một cái, đến khi định thần lại nhìn trước mặt mình là một cậu nhóc, thay vì xin lỗi thì người đàn ông tỏ ra hơi khó chịu, đợi cho nó đứng lên thì nói:

"Này nhóc, đi phải nhìn đường một chút chứ?

Taeyoung bị ngã đau nên đứng dậy bị loạng choạng, đã vậy còn bị mắng, bản tính mỏ hỗn trỗi dậy, nó nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt rồi nói:

"Cái chú này, tôi rõ ràng đi sát vào mấy cửa tiệm này, cũng không có đi ra giữa đường, là chú không nhìn đường đụng phải tôi, chú còn ở đó mắng tôi? Chú còn nói lý không hả?".

Bị một thằng nhỏ quát, người đàn ông có chút giật mình, anh hơi sững người một lát rồi mới nói:

" Nếu nói lý thì ta không có cố ý đụng vào nhóc, nhưng nhóc lại không chịu tránh đường cho ta, là nhóc sai mà?".

"Tôi...tôi sai? Sai chỗ nào chứ? Chú rõ ràng là thấy tôi ngây thơ không biết gì nên thừa cơ hội ức hiếp tôi, đã sai còn không chịu nhận lỗi, người thì đẹp mà tính xấu quá trời".

"Ta...ta sai chỗ nào?".

"Chú đi ngược chiều".

"Chỗ này không có vạch kẻ đi hai chiều".

" Không có thì chú đi cũng phải nhìn trước ngó sau chứ, đụng người ta ngã như vậy còn không xin lỗi, chú làm người lớn kiểu gì vậy?".

"Này, ta cũng xém bị ngã mà? Cả hai đều đụng vào nhau, sao có mình ta có lỗi thế? Nhóc muốn ăn vạ sao?".

" Đúng đó, không xin lỗi là tôi sẽ ăn vạ chú đó, chú làm sao? Trước mặt bao nhiêu người chú dám đánh tôi à?".

Liếc mắt nhìn mọi người xung quanh đang đứng xem hai người cãi vã, chỉ trỏ này kia, Taehyung cũng chẳng muốn đánh gì nó, chẳng qua thấy nó nói chuyện ngang ngược, tính tình nóng nảy, anh nói một câu nó cãi mười câu, chẳng ra dáng một đứa con nít lễ phép gì cả.

"Ta không muốn đánh trẻ con, nếu nhóc chịu xin lỗi ta trước,ta cũng sẽ xin lỗi nhóc, xem như huề, được chưa?".

"Ý chú vẫn là tôi sai trước đó hả? Trời đất ơi đẹp trai mà cái nết xấu quá chừng, còn lâu tôi mới xin lỗi chú trước, xí".

"Này, cái tên nhóc này...".

Taeyoung...Taeyoung à, con lại chạy đi đâu nữa vậy? Ta đã bảo con đừng có đi lung tung nữa sao lại không chịu nghe vậy? Lại chạy đi tìm ba lớn gì đó nữa rồi phải không?".

Vừa dáo dác đi tìm vừa nói lớn xem thử nó ở đâu? Mới lúc nãy cậu đang xem vài món đồ ở một cửa tiệm trên lầu một, thoáng quay lại thì chẳng thấy nó đâu, làm cậu một phen giật mình chạy đi tìm.

"Ba nhỏ, con ở đây...".

Vừa ngoắc tay với Jungkook nó vừa quay sang nhìn người đàn ông với ánh mắt khinh thường, nó nói:

"Chú đứng yên đó cho tôi, đừng có mà sợ tội bỏ trốn, xem ba nhỏ tôi trị chú ra sao, đồ người xấu...".








[Phần sau] Cãi nhau....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro