Chương 13: Nấu cho tôi ăn nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yêu một người? Giống như cha cô vậy sao? Mãi cho đến chết đều vì một người phụ nữ mà sống, thậm chí trước khi chết một câu nói cuối cùng đều là nói con bây giờ đã trưởng thành nhớ chăm sóc thật tốt cho mẹ.

Ha hả.....

Ôm Mạnh Nina đang khóc rống, Dịch Dao tâm lạnh như băng. Đời này, cô sẽ không yêu bất luận kẻ nào.

Mạnh Nina quyết định cùng kim chủ kết thúc mối quan hệ, cùng mẹ rời đi thành phố này, rời đi nơi có nam nhân nàng không cẩn thật mà yêu, sợ cô trải qua nỗi khốn khổ giống mình nên Nina chạy tới khuyên cô.

Cô thật cảm kích, cảm kích Nina tại thời khắc khốn khổ như vậy còn quan tâm tới cô.

" Cậu yên tâm, nhiều nhất chỉ một năm, chỉ cần Ninh Nguyệt Cầm có được vai diễn trong 《 Nguyệt chi âm》, tớ sẽ không lấy thân thể mình ra làm giao dịch. Nhưng thật ra có khả năng lấy tiền đi chơi đàn ông "

Mạnh Nina nín khóc mà cười " Vì cái gì mọi chuyện đối với cậu cũng thật nhẹ nhàng giống như như ăn ly mì, khiến cho tớ giống như là đang làm chuyện bé xé ra to. Bất quá Dao Dao, tớ thật sự không hiểu, nhiều năm như vậy mẹ cậu đều không quan tâm cậu, thậm chí tất cả mọi người đều không biết cậu là con gái của cô ấy. Hại ngươi từ nhỏ đã chịu khổ nhiều như vậy, cậu vì cái gì còn phải vì cô ấy hy sinh bản thân mình?"

" Tớ không phải vì nàng ta, tớ cũng không cảm thấy đây là hy sinh mà là giao dịch"

Tiễn Nina đi, Dịch Dao đánh phách một cái lên trán, gọi một cuộc điện thoại, lại là không có người bất máy. Nhìn nhìn thời gian, Dịch Dao quyết định vẫn là đi một chuyến, mặc khác còn muốn xử lí vấn đề về việc bồi thường chiếc váy.
__

Ôm một đống quần áo giặt xong ra khỏi phòng đem đi phơi, nhìn phòng khách trước sau như một quần áo lớn lớn bé bé rải rác. Có khi cô thật không xác định được Tùy Nhược Thủy lôi thôi lếch thếch mà lại có thói ở sạch. Nói hắn có thói ở sạch? Hắn mỗi lần ra cửa đều sẽ thay quần áo, cho dù là ra cửa mua chai nước. Nói lôi thôi lếch thếch? Phòng khách liền tính loạn như chiến trường hắn đều sẽ không động một ngón tay đi dọn dẹp. Mai mắn từ lần thiếu chút nữa có hỏa hoạn sau Tùy Nhược Thủy đã bị lệnh cưỡng chế nghiêm cấm tổ chức tiệc tập thể, nếu không cái nhà này không biết còn loạn thành cái dạng gì nữa. Dọn dẹp một hồi, Dịch Dao suýt chút nữa eo đều đứng thẳng không được, mới vừa đem cơ thể nằm nghỉ trên so pha được một lát liền nghe thấy trong phòng ngủ duy nhất có tiến động mở cửa.

Dịch Dao đầu cũng không nhúc nhích, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cô không mở mắt là có nguyên nhân, Tùy Nhược Thủy ở nhà thích lõa thể. Thời điểm vừa mới bắt đầu làm, lúc cô tới đều sẽ gọi điện thoại hỏi hắn có tiện hay không, nhưng lại vài lần bắt gặp được hắn cởi trần truồng đi qua đi lại lúc sau, cô liền từ bỏ. Cô làm việc cô nên làm, hắn muốn làm gì thì làm.

" Hự hự."

Âm thanh gì đây, như thế nào giống như là.... Nhịn không được tò mò mà mở mắt ra nhìn " Ai uy, Tùy Nhược Thủy!" Cô lần đầu tiên gặp được người  ăn mì chỉ ăn mì sống! Khó trách lúc nãy dọn dẹp phát hiện mì ăn liền hộp đều sạch sẽ như vậy, gói gia vĩ cũng chưa dùng.

Tùy Nhược Thủy thẳng tắp mà nhìn Dịch Dao.

" Ách...." Bởi vì Tùy Nhược Thủy có sở thích lõa thể, cho nên thời gian mấy tháng làm có vài lần chạm mặt cô đều cố tình không nhìn đến hắn. Ấn tượng trong đầu đối với hắn chính là tính tình cổ quái, thân hình rất cao, da rất trắng, lúc này đột nhiên nhìn thẳng hắn, cô mới biết được vì cái gì hắn quái nhân như vậy. Ông chủ của hắn nổi danh bủn xỉn lại nguyện ý cung cấp chỗ ở miễn phí, còn bỏ tiền ra thuê cô dọn dẹp nhà cho hắn.

Mái tóc chấm vai màu nâu lạnh sắm với da thịt tuyết trắng, ngũ quan tổng thể như tượng thần điêu khắc của Hy Lạp, cho dù chỉ là biểu cảm nhỏ cũng làm cho người ta xúc cảm mãnh liệt. Từ đôi mày kiếm tuấn nhã nhìn xuống là đôi mắt u buồn, đôi mắt sâu màu xám ẩn ẩn lộ ra nhợt nhạt tia lãnh ý. Liết mắt nhìn lên một chút, rõ ràng là người sống sờ sờ thế mà cứ ngỡ như người mẫu ảnh trên tập chí.

Nhan sắc này quả thực vì màn ảnh mà sinh ra.

Dịch Dao có chút khẩn trương mà rũ mắt dời đi tầm nhìn, nhưng người con trai có thân hình thon dài đĩnh bạc tỉ lệ hoàng kim kia xem chuyện trần truồng như nhộng này là bình thường không đáng quan tâm quả thật làm người ta choáng váng....

" Có việc gì sao?

Nghe được cách phát âm tiếng Trung kì quái của Tùy Nhược Thủy, sau một lúc lâu sau Dịch Dao mới chợt nhớ là mình muốn nói cái gì  "Anh... anh thích ăn mì sống sao?

" Không có"

Dịch Dao thật muốn cười. Cách phát âm của Tùy Nhược Thủy rốt cuộc là ai dạy? Vừa mới bị ngoại hình của hắn làm cho mê mẩm hết mấy giây nhưng sau mấy câu nói của hắn đã làm cho cô lấy lại được tinh thần " không có, vậy anh làm gì mà gì mà chỉ ăn mì sống"

" Không biết cách nấu"

Hiện tại tâm trạng rất tốt nên Dịch Dao quyết định đứng lên lấy gói mì từ trong tay hắn, bật đèn nhà bếp lên, thuần thục mà bật lửa nấu nước. Thẳng thắn nói, cô cũng không có thiên phú nấu nướng gì nhưng nấu mì là sở trường vì là kỹ năng sinh tồn quan trọng nhất. Khi còn nhỏ, mỗi khi ba không có ở nhà, cô liền dựa vào tuyệt kỹ nấu mì của mình để lấp đầy bụng.

Thời gian vài phút trôi qua mì cũng đã nấu xong, Dịch Dao mặt hưng phất chuẩn bị bưng ra bàn, quay người lại liền thấy trần như nhộng Tùy Nhược Thủy đi chân trần đứng ở cửa phòng bếp, một cơ thể tuyết trắng đập thẳng vào mắt làm cô choáng váng.

" Anh tốt xấu gì cũng mặc quần áo vào được không" cô biết đối với người mẫu mà nói, phô bày cơ thể là công việc kiếm được nhiều tiền nhất nhưng cô không có tiền để trả, có phải anh ta đem não bỏ vào túi đi du hành rồi không?

" Không là không"

"...." Được rồi, đây là địa bàn của anh ta, cô câm miệng. Hất mặt về phía bàn ý bảo hắn ngồi xuống ăn, Dịch Dao kéo ghế bên đối diện ngồi xuống. Cô chờ hắn ăn xong đem rác đi đổ, nếu không ly mì này chắc ở đây một tuần, lúc đó căn nhà này đều sẽ trở nên  " có tư có vị".

" ọc ọc ọc...." một trận âm thanh kì quái.

Tùy Nhược Thủy dừng lại động tác đang ăn lại nhìn cô.

Dịch Dao xoa xoa bụng, lúc này mới nhớ tới giống như cả ngày nay cô đều không có ăn cái gì. Cô phi thường đói, đại não đã đạt tới cảnh giới làm lơ " Đói", cho nên chỉ cần ở trường học , vừa đến giờ cơm Tiểu Ngải liền sẽ kêu cô cùng đi ăn cơm.

" Còn không" Dịch Dao chỉ chỉ ly mì.

Tùy Nhược Thủy cúi đầu nhìn nhìn, đem ly mì còn dư lại phân nữa đẩy qua cho Dịch Dao.

" Không phải. Tôi muốn hỏi là anh có tiệc không? Cho mượn một ly mì lần sau tôi liền trả lại anh"

" Màu mè"

Dịch Dao than nhẹ một tiếng, nâng một tay chống lên khuôn mặt nhỏ đối với Tùy Nhược Thủy bĩu môi.

" Vậy anh ăn nhanh đi, ăn xong tôi dọn dẹp xong còn đi ăn cơm"

Ai ngờ Tùy Nhược Thủy vừa nghe Dịch Dao nói lời này, ngược lại hoàn toàn không ăn.

" Cô, nấu cho tôi ăn nữa"

" A"
______

@uyennhi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro