Chương 33: Đêm tối vô tận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng, nhìn đến dòng tin nhắn chói mắt trong điện thoại, An Kinh Vĩ tùy tiện ném điện thoại qua một bên, buông chân Dịch Dao, đè xuống bụng nhỏ một bên làm nhục bộ ngực tròn trịa xinh đẹp, một bên nặng nề như máy đóng cọc mà ma xát trừu đỉnh.

Thân là con mồi của anh vậy mà dám nhàn nhã cùng cái a miêu cẩu kia chơi đùa, đây là kháng nghị anh chơi không đủ dụng tâm sao? Hay là...... ám chỉ anh không đủ thỏa mãn cô đây mèo nhỏ dâm đãng?

"Quá, a ....... Quá sâu ......  Cầu anh....."

"Cầu tôi? Tôi là ai?"

"Ân——a!" Người đàn ông đột ngột tiến sâu khiến cô vừa hoảng sợ vừa tức giận.

"Tôi không có tên sao?"

".......Kinh, Kinh Vĩ......"

"........"

An Kinh Vĩ có vẻ vẫn không hài lòng, ôm Dịch Dao ngồi dậy, nâng mông cô lên cao rồi mạnh mẽ ấn xuống, rồi lại thay đổi đường đi mà tiến vào.

"A a ——" cúc huyệt đột nhiên bị cắm như thế buộc cô phải nhanh trí, Dịch Dao bắt lấy anh tấm lưng rộng lớn và dựa vào vai anh, kiều mị nói: " Vĩ! Vĩ! ..... Trướng quá...... Ư....Cắm phía trước được không anh? Tiểu dâm huyệt thật ngứa..... Thật muốn, côn thịt lớn tới cắm, a....."

"Yên tâm, hai cái tiểu dâm huyệt tôi sẽ đúc no." Trên gương mặt tuấn tú An Kinh Vĩ không kiềm chế được ý cười nhàn nhạt, bàn tay nâng khuôn mặt nhỏ lên, môi lưỡi cường thế mà chặn lại âm thanh rên rỉ dâm mị, hôn đến suýt chút nữa cô ngất đi.

Một ngày mới sắp bắt đầu nhưng đêm vẫn còn dài vô tận.
....

Ngày 12 tháng 11, cuối tuần, bầu trời chuyển từ mưa nhỏ đến mưa vừa.

Giữa trưa, vừa vào cửa chung cư của Tùy Nhược Thủy, Dịch Dao liền ngã lưng lên sô pha hôn mê, cho đến khi gió lạnh thổi vào phòng khách đem cô lạnh tỉnh, cô chịu đựng một thân đau nhức bò dậy thu dọn quần áo, đóng cửa sổ.

Gió thu lạnh lẽo thổi vào, ngay cả trái tim cũng bị kích thích mà hơi phát đau nhưng cuối cùng đầu óc cũng thanh tỉnh rất nhiều.

Hít một hơi thật sâu, Dịch Dao đi vào bếp, lấy mì sợi và trứng trong tủ lạnh ra chuẩn bị nấu mì trứng cà chua mà lại phát hiện không còn cà chua. Cô liền biết, loại cà chua nhỏ này có thể  trực tiếp ăn sống thế là tiểu tử kia không chừa lại một quả nào.

Dịch Dao chờ nước sôi mới cho mì vào nồi, liền nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, nhìn mì sợi trong tay cô đơn giản là bỏ vào nồi.

"Anh không lái xe trở về sao? Làm sao lại ướt nhẹp như vậy? Ui ui ui! Đừng ném loạn! Đưa tôi đưa tôi "

Thấy Tùy Nhược Thủy 'ướt như gà bị rớt nồi canh' giống nhau, về đến nhà liền cởi quần áo ướt ném lên sô pha, Dịch Dao sợ tới mức chạy ba bước thành một bước lướt nhanh qua ngồi xổm xuống chụp lấy cái áo.

Ba giây sau quần dài ướt đẫm còn mang theo nhiệt độ cơ thể trực tiếp bay thẳng lên đầu cô.

"......" Bất đắc dĩ mà nhìn người đàn ông khỏa thân đi vào phòng tắm, Dịch Dao  lắc đầu, sờ sờ trong quần, ,thuần thục [1] lấy ra quần lót tam giác, đi ra ban công.

[1] Thuần thục: Thành thạo đến mức nhuần nhuyễn, do tập luyện nhiều.

Ăn xong mì rồi thu dọn phòng bếp sắc trời cũng đã tối đen như mực vậy mà mưa cũng không có một chút dấu hiệu muốn tạnh, Dịch Dao nhìn trên cổ tay có vài dấu vết,  sắc mặt *bình đạm mà vuốt xuống tay áo.

*Bình đạm: bình thường, không có gì khác biệt.

"Tối nay có thể mượn sô pha của anh một chút không?" Gõ cửa phòng của Tùy Nhược Thủy, Dịch Dao liền thuận tay vận nắm cửa duỗi đầu nhỏ ra hỏi. Trông cậy vào cái người siêu cấp lười như Tùy Nhược Thủy mở của cho cô là không có khả năng, cho nên cô rất tự giác. Cái vị đàn ông dựa vào cơ thể để kiếm cơm này đang tựa vào đầu giường xem tạp chí, hai chân vừa dài vừa thẳng đang bắt chéo lên nhau, tư thế lười biến thoải mái vẫn gợi cảm có tính xâm lược như cũ.

Quả nhiên là người mẫu trời sinh a.… Dịch Dao vừa nhìn vừa cảm khái.

Tùy Nhược Thủy khỏa thân nằm trên giường nhíu nhíu mài đẹp.

Dịch Dao nhìn thấy vội vàng hướng dẫn nói, "Có thể đúng không?"

"——không thể. " Câu chữ rõ ràng.

"Đừng nha! Anh nhìn bầu trời  đen kịt còn mưa không ngừng kìa, tôi lại không có ô hay là anh cho tôi mượn ô đi? "

Trong nhà Tùy Nhược Thủy có bao nhiêu con kiến cô điều biết rõ, ô che mưa? Nó trước nay không xuất hiện ở nơi này!

".... " Người đàn ông khỏa thân nhìn nhìn ngoài cửa sổ, không lên tiếng nữa, yên lặng tiếp tục xem tiểu thuyết kinh dị của mình.

"Cám ơn! Nga, đúng rồi, Đừng quên lần trước tôi đã giao bài tập cho anh a, thứ hai tôi muốn kiểm tra."

Chỉ một lát sau, Dịch Dao lại mở cửa phòng Tùy Nhược Thủy, cười nói:" Tôi sẽ lấy....! "

Trên giường tư thế của người đàn ông vẫn không thay đổi, con ngươi màu xanh hơi ngước mắt lên nhìn cánh cửa mấy phen đóng mở, chiếc mũi cao tuấn mĩ mười phần, đôi môi no đủ mê người, mái tóc nâu rối  tùy ý, phối hợp ngũ quan hoàn hảo, làn da trắng nõn có phủ tầng ánh sáng, cơ ngực và cơ bụng săn chắc rõ ràng, hai chân với những đường cong thích hợp, chói lóa và hơi giống đuôi nàng tiên cá.

Bộ dạng Tùy Nhược Thủy luôn luôn rất tùy hứng cũng vì thói quen đó mà không nhìn ra được cảm xúc của anh.

Dịch Dao ôm lấy thảm lông mềm mại, đầu vừa đặt lên gối liền chìm vào giấc ngủ say.

Cô biết trong đầu vẫn còn rất nhiều vấn đề muốn giải quyết nhưng bây giờ, phải để sang một bên trước khi khiến bản thân hụt hơi, cuối cùng ông trời đã thực sự giúp cô rồi phải không? Điện thoại ngày nay cũng không có đổ chuông lần nào.

Rạng hai giờ sáng, Dịch Dao trong bóng tối mở mắt, mấy giây sau, một lần nữa nhắm lại. Nhưng vì buổi chiều đi ngủ quá sớm làm cho lần này không có biện pháp giống bình thường mà nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Đôi khi cô không thể không nghi ngờ cấu tạo sinh lý của mình có phải hay không cùng mọi người không giống nhau, vì cái gì đồng hồ sinh học không cần thiết sau bảy năm không tự động hủy?

Lặng lẽ ngồi dậy, nhìn bày trí trong phòng, cho dù trong phòng một ánh đèn cũng không có mà cô cũng có thể nhìn thấy rõ ràng từng đồ vật, năng lực nhìn trong bóng tối của cô từ lúc nhỏ đã rất tốt. Theo bản năng nhìn về phía sau dưới chân cửa phòng —— thật tốt, không có ánh đèn, ba đã ngủ.

Ba?

"...... Haiz"

Xem ra nếu ngủ quá nhiều cũng sẽ hồ đồ. Cô không cần phải thức dậy vào lúc nửa đêm, giúp ba làm điểm tâm khuya phòng ngừa ông đói đến bệnh bao tử tái phát. Cô cũng không cần phải giống như hồn ma lúc nào cũng che dấu âm thanh tồn tại của chính mình chỉ vì một lí do là tiếng ồn có thể làm ảnh hưởng đến khả năng sáng tác của ông.

Rất nhiều thứ đã không cần thiết.

Dao Dao, đợi đến lúc con trưởng thành nhớ phải thay ba chăm sóc cho mẹ, biết không?

".....Ba, con không biết ba có từng để ý không, con chưa bao từng đáp ứng với ba đâu. "

Cô cũng không phải là người thích nhớ về những hồi ức đã qua nhưng ở một đêm mưa ngày mùa thu, nghe tiếng mưa rơi cô liền nhớ về tuổi thơ mệt mỏi đó. Nhớ rõ lúc trước mỗi lần  xem TV đều tắt tiếng, thậm chí còn học cách đọc khẩu hình miệng......

Mưa đã tạnh, Dịch Dao một lần nữa nằm xuống. Thứ sáu muốn giao đề cương luận văn đã phân công, sau đó giao khảo hạch tác nghiệp mấy môn cuối của chương trình học vậy là phía bên trường cơ bản liền ổn thỏa, Đại học năm cuối đa phần mọi người sẽ tự tìm công ty để thực tập.

Học kỳ sau đúng hạn nộp đề cương luận văn và báo cáo thực tập, liền xong.Tưởng tượng đến cuộc sống đại học cứ như vậy sắp kết thúc, quả thực có chút buồn.

Cô tạm thời không chuẩn bị tìm công ty để đi thực tập, chờ Ninh Nguyệt Cầm nhận được nhân vật rồi ký được hợp đồng, cô phải đẩy nhanh tiến độ hoàn thành《Cuộc thảm hiểm của Tôm nhỏ》full luôn là có 12 chương nhưng hiện tại cô đang dừng ở chương thứ 9, cô không muốn kéo chân mọi người.

Lên kế hoạch tương lai cho một khoảng thời gian, Dịch Dao phảng phất giống như ảo giác mà nghe thấy tiếng rên rỉ mơ hồ đức quãng

".....không phải chứ?" Dịch Dao mở to mắt nghe một hồi lâu, mới phát hiện âm thanh của Tùy Nhược Thụy trong phòng luôn không ngừng vang lên, hơn nữa thật sự cũng không giống như là đang làm cái chuyện "tự an ủi" đó.

Cốc cốc cốc. Đứng dậy gõ cửa.

"Tùy Nhược Thủy?" Không lẽ gặp ác mộng?

Tiếng rên rỉ vẫn tiếp tục, thậm chí còn lộ ra sự thống khổ. Không phải bị bệnh cấp tính đi?

"Tùy Nhược Thủy! Tỉnh tỉnh!

Vừa mở cửa đã thấy Tùy Nhược Thủy trên giường quấn chặt chăn cả người run rẩy, Dịch Dao vội vàng đi qua để vỗ vỗ mặt.

Khuôn mặt đẹp trai hoàn mỹ biểu hiện bị đau và rối rắm, Dịch Dao quan sát trong chốc lát, đi đến cuối giường túm lấy chăn trên người Tùy Nhược Thủy kéo vén lên ngang hông, nắm lấy một chân anh cố gắng kéo gập bàn chân về phía đầu gối gần nhất có thể, thỉnh thoảng massage cẳng chân một chút do chuột rút căng cứn như đá, chân bên này tốt lên một chút lại đổi chân bên kia, cuối cùng cũng khôi phục được hai cái đùi lại bình thường.

Thật là đã từng thấy người nữa đêm bị chuột rút nhưng chưa bao giờ thấy người nào bị nặng như vậy.

"Cô, đang làm cái gì ?" Tùy Nhược Thủy cuối cùng cũng bừng tỉnh, chậm rãi ngồi dậy, con ngươi xanh lam như băng tỏa vẻ  không hiểu??

Ách.... Dịch Dao ngồi quỳ trên giường nhìn ngực anh, lại nhìn nhìn nửa người dưới của anh bị cô vén chăn lên "Cái kia, cái kia đó là....."
☆☆☆☆☆
Editor: uyennhi48.wattpad

Tự nhiên vừa edit vừa nghe thấy bản này, thấy cũng ok nên tui thêm vào. Các nàng đọc truyện nghe nhạc vui vẻ nhoa+.+

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro