Chương 34: Không ai khác ngoài anh ta!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi ở trên đường nhớ lại chuyện đêm qua, Dịch Dao thực sự cạn ngôn! Chuột rút như vậy cũng không có bị đau tỉnh thế mà lúc cô đang giúp anh khắc phục tình trạng chuột rút anh lại tỉnh! Còn hỏi cô đang làm gì? Cô có thể làm gì? Tập kích anh lúc nữa đêm chắc? Nhưng khi cô đang muốn giải thích cái tiểu tử kia lại nhảy ra ba từ chữ:

"Tôi đói bụng."

Đây thật sự là ba chữ anh nói chuẩn nhất, cô cũng lười giải thích, đi ra ngoài để nấu đồ ăn.
.....
"Dao Dao, cậu đã trở lại." Ngải Kỳ dụi mắt, từ trên giường ngồi dậy "Dì bên kia xảy ra chuyện gì sao? Tối hôm qua gọi điện thoại cho cậu đều báo tắt máy."

"Tắt máy? Chắc hết pin rồi, thảo nào cả một ngày cũng không có đổ chuông.” Dịch Dao vừa nói vừa sờ hướng túi quần của mình.

"Làm sao vậy?" Thấy sắc mặt Dịch Dao biến đổi Ngải Kỳ quan tâm hỏi.

"..... Không có gì, chắc mình bỏ quên điện thoại ở chỗ làm thêm kiêm chức cô giáo rồi. ” Tuy ngoài miệng nói như vậy, trong tối tự đáy lòng Dịch Dao đang cầu nguyện là bỏ quên ở chỗ Tùy Nhược Thủy nhưng 90% là bỏ quên ở nhà tên ác ma kia…..

"Dao Dao."

"Hửm? Sao vậy, có chuyện muốn nói à."

"Hôm trước......" sắc mặt Dịch Dao một lần nữa lại trắng bệch nhưng trong giây lát liền khôi phục bình thường, nhắc đến đến hôm trước phản ứng đầu tiên của cô là nhớ đến cái người họ An kia nhưng chắc là tiểu Ngải chỉ tự nhiên mà nhắc đến bữa cơm hôm đó.

"Dao Dao, tớ biết cậu vẫn luôn trốn tránh không muốn dính líu đến chuyện tình cảm nhưng Đàn Minh tuyệt đối là một chàng trai tốt, hơn nữa cậu ấy rất thích cậu, chính là cậu ấy lại sợ cậu khó xử cho nên đến bây giờ mới quyết định tỏ tình, cậu tại sao không cho lẫn nhau một cơ hội?"

"Tiểu Ngải...."

"Dao Dao," đứng trước người  Dịch Dao, trong ánh mắt Ngải Kỳ tràn đầy quan tâm cùng thương tiếc "Cậu đã một mình gánh vác kiên cường lâu rồi, tin tưởng mình lần này đi, hai người ở bên nhau sẽ rất hạnh phúc."

"Kỳ thật, tớ đã có người mình thích."

"Hiện tại không có tình cảm cũng không sao, tình cảm có thể chậm rãi——cái gì? Cậu vừa mới nói cái gì?"

" Tớ trước muốn đi tắm thay đồ a!"

"Mới sáng sớm mà cậu tắm cái gì? Ai! Cậu trước nói cho rõ ràng a! Lớp bên cạnh sao? Chà! Dao Dao! "

Vừa hết tiết của giáo sư Dịch Dao nhanh chóng thu thập tập sách chuẩn bị rời đi. Lấy tính cách của Ngải Kỳ nếu cô không nói dối chắc chắn tiểu Ngải vừa đấm vừa xoa tác hợp cho cô với Đàn Minh nhưng lời nói dối vừa nói ra kia Ngải Kỳ tuyệt đối sẽ dò hỏi cho đến cùng, vì vậy bây giờ chạy là thượng sách a!

Ngoài ra, cô cũng muốn thông qua Ngải Kỳ và Triển Phục Xa đem lời nói dối này chuyển cho Đàn Minh, để cậu ấy biết rồi sẽ không vì cô mà lãng phí thời gian và tình cảm của bản thân.

" Dao Dao, cậu lại muốn ra ngoài nữa sao?" Ngải Kỳ thấy Dịch Dao mới về mà lại lật đật lấy đồ chuẩn bị đi, không khỏi hỏi.

"Ân. Tớ phải đi ...... Lấy lại điện thoại." Cái cớ hoàn hảo! Dịch Dao không khỏi khen ngợi chính mình một chút.

"Đúng rồi, vừa nãy có một người đàn ông gọi điện thoại cho mình nói rằng cậu đã bỏ quên điện thoại ở chỗ của anh ta, vừa hay anh ta có việc đi ngang trường nhân tiện cầm theo điện thoại luôn, kêu cậu đi đến trước cổng trường phía đông lấy. Người đàn ông đó có giọng nói rất êm tai nga, nói là họ An, người đó là người chỗ cậu làm thêm kiêm chức cô giáo  sao?."

An Kinh Vĩ! Dịch Dao không khỏi run sợ.

Cổng phía đông Đại học Đông X. Bởi vì hôm nay có rất nhiều sinh viên kết thúc chương trình học, vì vậy có rất nhiều xe đậu trước cổng trường, chờ đón con em mình và giữa hàng chục chiếc xe có con xe Lamborghini màu đặc biệt gây chú ý.

An Kinh Vĩ có hơi buồn cười tâm trạng dạo này của mình.

Hôm qua, lúc anh tỉnh dậy thì người phụ nữ kia đã chạy mất, lúc sau người giúp việc dọn dẹp phòng mới phát hiện chiếc điện thoại bị anh tùy tiện ném dưới gối. Vì thế cả ngày hôm qua anh một bên nghe thư ký báo cáo thông tin của chàng trai đã gữi tin nhắn cho cô và xem danh bạ bạn bè của cô, một bên chờ cô đến tìm anh nhưng đã một ngày trôi qua điện thoại đã bị anh chơi đến hết pin, cả người anh cũng muốn bốc hỏa cô lại trước sau cũng không xuất hiện. Tối hôm qua, anh còn phá lệ có một giấc mộng xuân, cho tới bây giờ toàn thân vẫn còn ẩn ẩn hưng phấn.

Cô cư nhiên đã bức phá khả năng tính dục của anh lên một tầm cao mới, anh đương nhiên phải hảo hảo quý trọng để chơi lâu một chút và hưởng thụ một phen đúng không?

Đang suy nghĩ miên man, Dịch Dao nghiêm mặt xuất hiện ở cổng, mặc một thân áo liền váy cộc tay màu xanh lam, khi hai người đối diện An Kinh Vi nhận thấy rõ ràng sự do dự của cô nhưng trong giây lát vẫn đi tới chỗ anh.

"Lên xe." An Kinh Vĩ cười ra lệnh.

"Xin hãy trả điện thoại lại cho tôi." Dịch Dao lạnh lùng nói.

An Kinh Vi nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng xa cách của Dịch Dao, ý cười tắt dần trong lòng tuy rằng có chút buồn bực không nói rõ. Nhìn lướt qua điện thoại di động trong tay, nhớ tới đoạn ghi âm đó ......

"Làm sao? Ngày hôm qua không có phát sinh chuyện gì sao? Không phải nam sinh gọi  là 'Tiểu Minh' kia tìm cô hửm?" Ngữ điệu hài hước, đầy ác ý.

"Ý anh là gì?" Trong đầu Dịch Dao vang lên tiếng chuông báo động.

"Anh đã làm gì!" Dịch Dao vươn tay muốn giật lấy điện thoại.

Bắt lấy cánh tay Dịch Dao, An Kinh Vi dùng sức đem toàn bộ thân trên của cô ôm vào trong ngực, vừa lòng mà nhìn cô tức đỏ mắt. Anh bá đạo không chút để ý mà hôn lên phấn môi cô.

"Ngô ân——"  khi đầu lưỡi xâm nhập được vào bên trong chuẩn bị quấn lưỡi cô thì Dịch Dao  không chút do dự cắn một cái.

"Ah——" An Kính Vi ăn đau buôn cô ra, Dịch Dao nhân cơ hội giật lấy điện thoại.

"Em xem ra rất thích cắn tôi a, tôi sẽ cho em cơ hội cắn đủ! Lên xe! Đừng để tôi phải nói lần thứ ba!" Ánh mắt nguy hiểm cùng giọng điệu không cho phảng kháng, Dịch Dao cực lực khắc chế bản tính quật cường trời sinh của mình sắp hỏng, ngay lúc này một cuộc điện thoại đã giải cứu cô.

"Đã biết, bây giờ tôi quay lại công ty." An Kinh Vĩ cúp điện thoại, lửa giận còn sót lại không có tiêu tan, liếc mắt nhìn Dịch Dao buông cánh tay cô ra.

Dịch Dao nhanh chóng đứng dậy liên tục lùi lại mấy bước cách xa An Kinh Vĩ, trở tay kéo ba lô lấy cục sạc ra dự phòng ra cấm sạc, khởi động máy.

Nhìn thấy động tác của Dịch Dao, An Kinh Vĩ vừa bật xe thể thao vừa liếc nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô.

.....Dao Dao, cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời anh, anh yêu em.

Nhìn tin nhắn và đoạn thoại ghi âm kia Dịch Dao chậm chạp không dám bấm nghe. Cô biết An Kinh Vĩ đang nhìn cô, cô biết anh đang chờ xem bộ dạng sợ hãi, suy sụp, yếu đuối của cô.

Yếu đuối?

Cô có ai để cô có thể dựa vào sao? Cô yếu đuối cho xem ai?

Tâm trạng thấp thỏm, cảm giác khẩn trương lo lắng trên khuôn  mặt từ từ rút đi, Dịch Dao  bình tĩnh bấm phát đoạn ghi âm.

"Tôi, tôi muốn ...... tôi muốn côn thịt lớn, hung hăng thao tôi .... A ...... động huyệt muốn, động huyệt muốn côn thịt lớn cắm .....A, thật thoải mái ...... Ân, lại sâu một chút, lại nhanh một chút....A a—— không ......." Dâm đãng sắc tình, nguyên lai giọng nói của chính mình tới tai người khác nghe được chính là như vậy sao?

Ngẩng đầu nhìn chủ nhân chiếc siêu xe bên trong có mái tóc đen, mắt đen cùng lòng dạ đen tối hiểm độc, Dịch Dao nhếch khóe miệng cười châm chọc.

"......" An Kinh Vĩ bên trong xe vẫn không nhúc nhích.

Cô đang cười, cười không chút miễn cưỡng, cười giống như một nữ vương lạnh lùng và kiêu ngạo đang giễu cợt nô lệ mưu toan phảng kháng! Cười đến mức làm tim anh đau nhói, từng giọt máu trong cơ thể lập tức sôi trào, gào thét muốn xé nát cô! Ăn cô! Một lần nữa đem cô trở về thành tính nô dâm đãng cầu xin dưới thân anh! Tiếng nhắc nhở của điện thoại di động lại vang lên, An Kinh Vĩ thu hồi ánh mắt.

Được. Mục tiêu trò chơi đã được sửa đổi.

Anh muốn cô..... yêu anh một cách triệt để!

Thân ảnh chiếc ô tô màu đen cuối cùng cũng rời đi, Dịch Dao nắm chặt điện thoại hít sâu một hơi, ưỡn ngực.

Như vậy cũng tốt không phải sao? Ít nhất không làm chậm trễ thời gian của Đàn Minh nữa.

Dao Dao, cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời anh......
......cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời anh......

..... Đồ ngốc.

Đại não không chịu khống chế được mà nhớ lại đủ chuyện trong hai năm, còn có ...... Chẳng trách khóa Nhật Ngữ cô quên đến sớm để giành chỗ ngồi mà vị trí của cô vẫn luôn trống.

Thực sự xin lỗi, Đàn Minh. Kìm nén dòng nước mắt chảy xuống, Dịch Dao chuẩn bị xóa tin nhắn thì nghe thấy tiếng gọi quen thuộc từ con đường chính đối diện.

"Dao Dao!"

Chàng trai phảng phất như từ trong hồi ức trực tiếp chạy thẳng ra. 

"Đàn Minh!" Một tiếng hét chói tai.

Khíttttt—– phanh!

Tiếng thắng xe chói tai vang lên, bóng dáng của chàng thanh niên đột nhiên bay lên theo một khúc cua trên không trung, nặng nề rơi xuống đất ......
          ☆☆☆☆☆
Editor: uyennhi48. Wattpad.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro