Xong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Mở cửa, Lâm Sơ, đệt mẹ mày, thằng chó, đưa Sở Dương ra đây!"

Lâm Sơ cột lại dây áo tắm, che khuất cả người đầy dấu hôn, hắn xốc chăn lên, nhìn người con trai đang quấn chăn thành kén tằm trên giường mình, nghe tiếng ngáy nhỏ của anh, mỉm cười, nhẹ nhàng dùng bông gòn bịt tai của anh lại. Sau đó hắn chậm rãi bước về phía cửa. Haiz, ngày này cuối cùng cũng tới, thôi thì giải quyết cho xong.

Tô Lan đã sắp hết kiên nhẫn, khi hắn chuẩn bị phá cửa thì cánh cửa phòng mới chậm rãi mở ra, tựa như chủ nhân của nó không có một chút vội vã hay cảm giác tội lỗi nào.

" Dì Hồng, không có sự cho phép của tôi, tại sao lại cho người khác vào nhà?" Lâm Sơ liếc nhìn dì Hồng đang cố gắng khuyên nhủ Tô Lan.

Dì Hồng lí nhí xin lỗi Lâm Sơ, dì cũng rất khó xử, vì trước giờ Tô Lan đến đây chẳng bao giờ phải hỏi trước cả, Lâm Sơ cũng luôn đồng ý chuyện đó. Bọn họ thân nhau từ nhỏ đến lớn, ngay cả cái quần cũng có thể mặc chung, tình cảm còn hơn anh em một nhà, nhưng từ giờ phút này... thì không chắc.

Lâm Sơ bảo dì Hồng lui xuống, hắn đứng nhìn Tô Lan đang nổi điên .Tô Lan đôi mắt đầy tơ máu, thể hiện rõ ràng sự tức giận của hắn lúc này. Hắn quơ nắm đấm nhào về phía Lâm Sơ. Lâm Sơ lảo đảo lùi về phía sau, hắn không chống cự, dù sao mọi chuyện đều là lỗi của hắn.

" Mẹ nó, thằng ngu đó ở trong đó phải không, gọi nó ra đây!"

Nghe cách nói chuyện của Tô Lan, Lâm Sơ khẽ nhíu mày, hắn quẹt vết máu trên khoé miệng, nói khẽ

" Mày khẽ thôi, muốn cái gì thì đi xuống dưới lầu, để yên cho anh ấy ngủ"

Cổ áo tắm của Lâm Sơ khá rộng, hắn chỉ cần khẽ nghiêng mình là đã lộ hết vết hôn trên ngực, điều này càng chọc điên Tô Lan. Hắn nắm chặt lấy vai Lâm Sơ, thuận thế đè Lâm Sơ ngã dưới sàn, đấm tới tấp, miệng mắng chửi

" Mẹ mày, "anh ấy " cơ à? Bình thường không phải mày cũng gọi nó là thằng ngu hay sao? Hay là Sở Dương " chim to xài tốt", mày bị nó chịch cho văng não mất rồi?"

Lâm Sơ vốn không phản kháng lại, nhưng Tô Lan cứ luôn miệng mắng nhiếc Sở Dương, hắn sợ Sở Dương thức giấc, Tô Lan ra tay quá độc ác, toàn đánh vào mặt thế này, lỡ hắn trở nên xấu xí, Sở Dương sợ hãi sẽ không cho hắn lại gần thì sao?

Hắn ra tay nhanh gọn, phản công lại, đè Tô Lan dưới sàn, miệng cười mỉa

" Tô Lan, không phải mày bảo anh ấy là thằng ngu sao? Mày không yêu anh ấy mà không phải sao? Vốn từ đầu anh ấy là của tao! Vậy thì mày đến đây để diễn vai người vợ ghen tuông để làm gì?"

Tô Lan giãy dụa, mắt trợn ngược nhìn Lâm Sơ, tim hắn đập như muốn phá tan lồng ngực, lần này hắn còn tức giận hơn cả lúc nhìn thấy Sở Dương và Lâm Sơ trần trụi quấn lấy nhau trên giường của hắn, hắn cảm thấy từng tế bào trên cơ thể mình sắp nổ tung. Mẹ nó! Thằng chó này vẫn còn nhớ hắn là vợ của Sở Dương sao? Người anh em chí cốt vẫn luôn đứng về phía hắn, luôn cùng hắn ức hiếp người chồng khờ khạo trên danh nghĩa của hắn, bây giờ lại biến thành con giáp thứ mười ba trơ trẽn, cho dù hắn không yêu Sở Dương, cũng không có nghĩa là người khác được chạm vào Sở Dương.

" Mày còn nhớ nó là chồng tao sao? Cướp chồng của bạn, mày có tin ngày mai trang báo đầu tiên là tin tức Lâm Tổng là hồ ly tinh giật chồng người khác không?"

" Mày đừng gọi anh ấy là nó! Anh ấy lớn hơn mày! Còn nữa, nếu mày không ngại người ta biết Tô Tổng làm vợ người ta, mà chồng anh ta lại là một thằng khờ thì xin mời"

" Đầu óc của nó còn chưa tới 10 tuổi, thì gọi là anh cái đéo gì . Tao là vợ nó, tao muốn gọi nó là gì không tới lượt mày quan tâm!"

Hai người đều như hai con chó điên, lao vào cắn xé nhau. Sở Dương nghe thấy tiếng ồn, cục cựa ngồi dậy, anh quơ lấy mái tóc bù xù của mình, loạng choạng bước xuống giường.

" Vợ ơi!"

Hai người đang vật dưới sàn như bị ngắt công tắc tạm thời, như tượng gỗ nhìn về phía Sở Dương, bọn họ muốn xác nhận, "vợ" mà Sở Dương đang gọi là ai.

Lâm Sơ nhìn thấy Sở Dương đi chân trần, mở miệng trước

 
" Dương Bảo, anh mang dép vào, sàn lạnh đấy, vợ lấy dép mang cho anh nhé!"

" Vợ ơi! Em đến đón anh về hả?"
Sở Dương ngô nghê bước về phía Tô Lan, nhưng anh thấy Tô Lan người chi chít vết bầm, khẽ lùi người lại, nguy hiểm, nếu Tô Lan đau, Tô Lan sẽ tức giận, Tô Lan tức giận, thì sẽ đánh anh, còn không cho anh ăn cơm. Nhìn này, lần trước Tô Lan ném cái bát vào tay anh, đến giờ vết bầm vẫn chưa hết.

Tô Lan biết Sở Dương  gọi vợ chính là mình, còn chưa kịp vui mừng, thì sự e dè của Sở Dương như ngọn gió lớn, đã thổi bùng ngọn lửa trong lòng hắn, bốc cháy dữ dội. Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc nổi giận.

Hắn đứng dậy, mỉm cười, cố gắng khiến cho mình trông hiền lành nhất có thể, đưa tay về phía Sở Dương

" Lại đây! Đi về nào!"

Nhưng điều này dường như phản tác dụng, Sở Dương càng sợ hãi hơn, anh biết, Tô Lan sẽ không mỉm cười với anh, mỗi lần hắn mỉm cười, thì anh đều bị hắn bày trò hại cho thừa sống thiếu chết.

Sáng nay Lâm Sơ đến nhà đón anh, bảo là dẫn anh đến nhà hắn chơi, cuối cùng hắn bảo anh chơi trò cưỡi ngựa, trò này rất vui, nhưng anh rất sợ. Vì Tô Lan không thích trò này. Một lần Tô Lan say rượu, đã bắt anh chơi, nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, không những anh bị hắn đá xuống giường, còn bị bắt nhịn cơm ba ngày. Nếu dì Dương không lén cho anh ăn, thì chắc chắn anh sẽ chết như con chim sẻ của Tô Lan bị bỏ đói trong lồng.

Nhưng Lâm Sơ, bạn của Tô Lan lại rất thích chơi trò này với anh, mỗi lần chơi với hắn, hắn đều mua cho anh rất nhiều đồ chơi, còn cho anh ăn bánh kem nữa. Nhưng lần đầu chơi với hắn không suôn sẻ lắm, hắn rủ anh chơi trên giường của Tô Lan, anh đã bảo với hắn là không được, giường Tô Lan chỉ có một mình Tô Lan được nằm, bình thường anh chỉ được nằm dưới sàn, nhưng hắn nhất quyết không chịu. Kết quả là khi anh tè vào người của Lâm Sơ, giường bị vấy bẩn, Tô Lan phát hiện liền dùng thắt lưng quất lên lưng anh, gần một tháng anh không thể nằm ngửa, may là dì Dương xem cho anh, lưng anh không để lại sẹo.

Tô Lan thấy anh nằm bẩn giường, hắn liền mua hẳn giường mới để thay vào. Hắn nói với anh, nếu còn chơi trò cưỡi ngựa với Lâm Sơ, hắn sẽ đánh cho anh không đi được. Nhưng mà Lâm Sơ đã hứa, sẽ không cho hắn biết, anh cũng rất tò mò về trò chơi này, lần nào chơi cũng rất vui, còn được đồ ăn ngon, Lâm Sơ không giống Tô Lan, không đánh không mắng anh khi anh đi tiểu vào trong hoa cúc của hắn, hắn luôn gọi anh là Dương Bảo, còn không bắt anh bế hắn đi tắm sau khi chơi xong, nên anh vẫn lén chơi với hắn. Nhưng Tô Lan đến đây, không lẽ Tô Lan đã biết anh lén chơi trò chơi với Lâm Sơ rồi hay sao? Không lẽ Tô Lan sẽ đánh anh giống như lần trước???

Lâm Sơ biết Sở Dương sợ Tô Lan, hắn cúi xuống, mang dép cho anh, chân anh đứng dưới sàn nãy giờ đã lạnh cứng, hắn phà hơi ấm vào lòng bàn tay, rồi áp lên chân anh, dịu dàng hỏi

" Dương Bảo? Ấm hơn không?"

" Ấm quá ấm quá, cảm ơn anh Lâm Sơ!" Sở Dương cười ngọt ngào, anh thích nhất là được người khác quan tâm.

" Không phải anh Lâm Sơ, anh gọi em là em, anh cũng có thể gọi em là vợ" Lâm Sơ sửa miệng.


Hừ! Tô Lan nhìn hai người trước mặt giống như chốn không người mà diễn cảnh vợ chồng ân ái, đôi tay hắn giơ giữa không trung đã hoá thành nắm đấm. Mắt hắn long lên, nhìn Sở Dương.

" Sở Dương! Tao nói lần cuối! ĐI! VỀ! NGAY!"

Tô Lan quát lên, Sở Dương sợ hãi, theo quán tính ôm lấy đầu, ngồi sụp xuống. Lâm Sơ thấy Sở Dương như thế, quay lại tức giận chất vấn Tô Lan

" Mày đã làm cái đéo gì mà anh ấy lại như thế này hả?"

" Tô Lan một tay nắm cổ áo Sở Dương lôi đi, một tay chỉ vào mặt Lâm Sơ

" Tao làm cái đéo gì cũng không đến lượt loại đĩ điếm giật chồng bạn như mày lên tiếng!"

Hắn ngửa mặt nói với Sở Dương

" Mẹ đang đợi ở nhà, có về hay không?"

Mẹ vợ đang đợi hay sao? Vậy thì không nên để mẹ đợi. Sở Dương quay sang nói với Lâm Sơ

" Anh Lâm Sơ, em với vợ em về nhé!"

Lâm Sơ níu tay hắn, trong mắt tràn đầy lưu luyến

" Dương Bảo, anh không về được không? Anh không về đó nữa, ở lại đây với em, em nuôi anh!"

Sở Dương suy tư, vợ anh nói với anh rằng thứ vô dụng ngu ngốc như anh chỉ có hắn mới thèm nuôi thôi, nếu vứt anh ra đường thì anh sẽ không sống được, cho nên anh bị đánh đau, cũng không dám bỏ đi. Nhưng bây giờ Lâm Sơ nói nuôi anh, vậy anh ở lại đây, được ăn ngon, không bị đánh, nhưng anh có thể tin hắn không nhỉ, vì mẹ vợ anh nói, vật họp theo loài, bà nói với anh Tô Lan là người xấu. Vậy thì Lâm Sơ với Tô Lan thân thiết như thế, chắc hẳn hắn cũng không phải là người tốt rồi. Anh suy nghĩ một lúc, nhìn Lâm Sơ, rồi lại cúi đầu, bĩu môi rồi lắc nhẹ đầu. Bây giờ anh rất muốn khóc. Anh không có chỗ để đi, Lâm Sơ tốt với anh, nhưng hắn là người xấu, sau này chắc chắn hắn sẽ đánh anh, mạnh tay như khi nãy hắn đánh Tô Lan vậy đó. Thôi thì anh về với Tô Lan, ít ra nơi đó còn có mẹ vợ thương anh.

Lâm Sơ căng thẳng đợi Sở Dương đáp ứng, bây giờ mọi chuyện vở lỡ, hắn không thể đơn giản mà kiếm cớ dẫn Sở Dương đi chơi để tìm gặp anh, chỉ còn cách chơi bài ngửa. Hắn cảm thấy hắn nghiện anh như ma tuý, vừa thấy anh là bên dưới đã ướt đẫm, hắn cho anh chịch bao nhiêu lần cũng thấy không đủ. Ban đầu là hắn định tìm cách trêu đùa anh, nhưng không ngờ hắn lại rơi vào chính cái bẫy do mình tạo ra, tình yêu đến rất từ tốn như từng vòng, từng vòng vải lụa quấn quanh, hắn không hề hay biết, cho đến khi hắn bị quấn không thể cựa quậy được nữa, hắn muốn xé tan lớp vải, nhưng ngay cả một ngón tay cũng không thể cử động. Hắn không thể nào yêu một tên khờ. Nhưng hắn biết, Sở Dương thắng, hắn không thể sống thiếu anh. Sở Dương và Tô Lan chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nếu Tô Lan không yêu Sở Dương, hắn chỉ cần mở miệng, với tình nghĩa thâm sâu của bọn họ, Tô Lan chẳng tiếc gì tên chồng ngốc của mình. Nhưng hắn cũng biết, Tô Lan yêu Sở Dương, chỉ là cách yêu của hắn quá cay nghiệt, cay nghiệt đến mức hắn cũng không biết rằng mình đang yêu người ta. Được rồi, vậy thì tới chết Tô Lan cũng không cần phát hiện ra đâu, vì hắn sẽ khiến Sở Dương về với hắn.

Nhưng cái lắc đầu của Sở Dương khiến hắn như chết lặng, hắn như con rối gỗ, đứng yên nhìn Tô Lan kéo Sở Dương bước ra khỏi cánh cửa. Không lẽ ngay cả một cơ hội Sở Dương cũng không cho hắn hay sao? Hay Sở Dương đã biết những lỗi lầm hắn đã gây ra trong quá khứ, không tha thứ cho hắn?

Sở Dương lên xe, ngồi co người lại một góc, thân hình anh cao to, nhưng lại ngồi co ro run rẩy, trông rất tức cười. Tô Lan nhìn anh, cục tức nuốt không trôi, mẹ nó, thằng ngu này ngu thật hay ngu giả, không có ai ngu mà có thể vác chim đi chịch dạo, bị bắt gặp thì tỏ vẻ vô tội cả. Chờ mẹ hắn về, hắn sẽ cho anh một trận.

Hắn lạnh lùng nhìn anh, khiến anh càng sợ hãi, hai cánh tay của anh run run, nước mắt lại sắp chảy rồi, nhưng anh biết mình không được khóc, vì nếu hắn thấy nước mắt, hắn sẽ đánh anh càng mạnh. Đây là kinh nghiệm mà anh đã rút ra sau nhiều lần bị đánh vô cớ. Anh nhanh chóng cúi đầu, gục mặt vào gối, nước mắt bây giờ mới dám lăn dài, anh cố nấc thật nhỏ, nhưng Tô Lan vẫn nghe thấy, anh biết điều đó, vì anh cảm nhận được hắn đang tiến gần anh.

Tô Lan biết Sở Dương lại khóc, hắn bực bội nhìn anh, khóc khóc khóc, cả ngày chỉ biết ăn rồi ngủ, ngoài ra cũng chỉ biết khóc. Lát nữa mẹ hắn thấy mắt Sở Dương đỏ, chắc chắn hắn sẽ lại ăn một trận chửi no nê vì đã động đến con rể yêu của bà.

Hắn đang định làm một hành động hiếm hoi, hắn muốn dỗ anh nín, nhưng từ góc độ này, hắn nhìn thấy vết hôn chói mắt sau ót anh. Không kiềm chế được, Tô Lan nắm lấy tóc anh, buộc anh ngẩng đầu lên nhìn mình.

Sở Dương cố gắng mở mắt ra nhìn Tô Lan, nước mắt làm mắt anh cay xè, anh biết lỗi rồi, đừng đánh anh nữa, vết thương hôm trước vẫn chưa kịp lành mà.

" Vợ ơi... hức! Anh xin lỗi!"

"Lỗi gì?" Tô Lan gằn giọng, hung tợn nhìn anh

" Anh sẽ nghe lời, anh không đi chơi lung tung nữa! Em đừng đánh anh!"

" Đi chơi? Mày đi chơi đĩ à? Chịch bạn tao có thích không?"

Sở Dương ngơ ngác, trò anh chơi là cưỡi ngựa mà

"Vợ ơi, anh không hiểu em nói gì cả..."

Tô Lan sắp bị anh chọc cho điên, hắn định cho anh một cái tát thì xe đã đến cửa. Hắn đưa tay xuống, giả vờ sửa cổ áo cho anh, nhìn người quý phụ đang đợi trước cửa.

" Mẹ, con đưa rể quý của mẹ về rồi đây!"

" Dương Dương của mẹ, lại đây mẹ xem nào, sao con gầy đi nhiều quá!" Bà Tô xoay qua trái qua phải, nhìn Sở Dương gầy đi, bà nhìn Tô Lan đầy trách móc.

" Tại anh ấy không chịu ăn cơm, chứ phải tại con à?"

" Phải không?" Bà hỏi hắn, nhưng ngữ khí có vẻ không hề tin tưởng. Ánh mắt của mẹ, không lẽ đã biết chuyện gì rồi?

Tim hắn lộp bộp, rơi vào đáy cốc, mẹ hắn đuổi hắn ra ngoài, chỉ có hai người, nếu Sở Dương không giữ mồm giữ miệng, thì ghế chủ tịch của hắn sẽ bị đá như chơi, hắn là con một, không có chuyện tranh giành gia sản, nhưng cha mẹ hắn lại thương Sở Dương vô cùng, họ nói với hắn, nếu hắn đối xử với anh không tốt, thì họ sẽ đá đít hắn ra khỏi hội đồng quản trị, hắn biết, họ không đùa, vì họ xem Sở Dương là ân nhân của Tô gia.

Ông nội của Sở Dương, từng là đối tác quan trọng của bà Tô. Khi đó, dự án của bọn họ dính vào một vụ bê bối lớn, trách nhiệm thuộc về bà, bà Tô đứng trước nguy cơ vào tù, nhưng ông nội của anh đã đứng ra lãnh hết mọi trách nhiệm về mình, vì ông tuổi cao sức yếu,   
công ty không còn ai chống đỡ, cũng không có người thân nào để chăm sóc cho anh. Ông bảo, anh đã có hôn ước với một gia đình khác, nhưng bị họ huỷ hôn đơn phương, nên gửi gắm đứa cháu trai khờ lại cho bà chăm nom.

Mà mẹ của Tô Lan vì quá biết ơn ông mà hứa gả Tô Lan cho Sở Dương, hắn từng phản đối vô cùng kịch liệt, nhưng tất cả đều vô nghĩa, nếu hắn phản đối, sẽ không có bất cứ phần trăm cổ phần nào cho hắn, Tô Lan đành phải nhường một bước, Sở Dương là kẻ ngốc, không làm gì được hắn, cùng lắm thì chịu đựng sống chung một vài năm, sau đó lấy lí do không hợp, chia tay, cổ phần vẫn còn đó. Nhận được lời hứa, ông nội của Sở Dương cũng yên tâm nhắm mắt trong tù. Nhưng ông không biết, Tô Lan là kẻ khốn nạn...

Ban đầu hắn rước Sở Dương vào nhà, hắn không thèm để ý đến anh, hai người chia phòng ngủ, thi thoảng đem anh ra làm trò cười với lũ bạn, trêu chọc anh, cũng xem như thích thú. Cho đến một ngày, hắn uống say, nhìn nhầm anh là bạn trai nhỏ của hắn, hắn đè anh lên tường, thô bạo cởi quần áo của anh, Sở Dương ngô nghê, không biết hắn đang làm gì, dùng đôi mắt to tròn nhìn hắn. Nhưng khi hắn đè Sở Dương xuống, muốn chịch anh, không ngờ trời xui đất khiến, lại bị anh chịch cho eo mỏi lưng đau. Hôm sau hắn tỉnh dậy, tức giận tột độ, địa ngục của Sở Dương chính thức bắt đầu.


Cửa phòng mở ra, những hồi ức trôi lơ lửng trong đầu hắn cũng kết thúc. Bà Tô xoa đầu Sở Dương

" Dương Dương ngoan, lên lầu chơi robot nhé, mẹ nói chuyện với vợ con một lát"

" Vâng ạ! Tạm biệt mẹ vợ!"

Sở Dương vẫy tay, vui vẻ chạy lên lầu.

Bà Tô mỉm cười nhìn anh, sau đó quay qua nhìn Tô Lan, vẻ mặt ngưng trọng.

"Con nói thật cho mẹ biết, con đã làm gì Dương Dương?"

" Anh ấy nói bậy cái gì với mẹ rồi?" Tô Lan nhíu mày.

Bà Tô nhìn Tô Lan, lúc sau khẽ thở dài,  ngay từ đầu đều là lỗi của bà, lúc đầu Tô Lan không hề đồng ý, là do bà ép hắn nên hắn mới đi đến bước đường này.
'Chỉ tội nghiệp Dương Dương, bốn năm nay không biết thằng bé đã chịu bao nhiêu khổ cực, hứa rằng chăm sóc cho nó, nhưng lại gây ra toàn đau khổ cho nó.'

Bà nói với Tô Lan

" Con và Dương Dương ly hôn đi"

Tô Lan sửng sốt, hắn đứng dậy khỏi ghế, hét lên

" Mẹ có ý gì?"

" Con xem con hành hạ Dương Dương thành cái dạng gì? Nó là trẻ con, ham chơi là chuyện bình thường. Mẹ đã thấy hết vết bầm trên người nó, có người vợ nào dám đánh chồng như con à?"

Giọng bà đanh lại, lạnh lùng nhìn Tô Lan, bà biết đứa con trai mình xấu tính, nhưng không ngờ lại tàn nhẫn đến độ này, trước mặt bà, hắn luôn tỏ vẻ hoà thuận với Sở Dương, nếu bà không được báo tin thì chắc là bà vẫn tin thằng con trời đánh này thật sự đối xử tốt với con rể của mình.

" Ham chơi? Tính trẻ con? Đúng rồi! Thằng con rể yêu dấu của mẹ vừa vác chim đi chịch dạo đấy! Mẹ nghĩ xem nó có khờ thật hay không?"
Tô Lan cảm thấy ngọn lửa trong lòng mình đã bùng lên, thiêu cháy tâm trí hắn, được, li hôn thì li hôn, để xem thằng ngu đó không có hắn thì sống kiểu gì.

Bà Tô sững sờ, không tin vào tai mình

" Con nói cái gì?"

" Nó ngủ với thằng Lâm Sơ! Mẹ tin hay không? Nó dụ dỗ anh em chí cốt của con lên giường, nó từng cưỡng hiếp Lâm Sơ trên chính chiếc giường của con, bây giờ lại khiến Lâm Sơ phát điên lên vì nó! Mẹ nói xem con có thể tha thứ cho nó không?" Hắn quơ những thứ ở gần tầm tay mình xuống đất , khốn kiếp, vì Sở Dương mà hắn phải chật vật thế này đây.

Bà Tô sững sờ, người báo tin cho bà là Lâm Sơ, những vết thương trên người Sở Dương là thật, còn những việc con trai bà nói...

Bà biết đầu óc của Sở Dương còn không bằng đứa trẻ mười tuổi, anh còn chưa hiểu rõ vợ chồng là cái gì, nói chi tới việc cưỡng hiếp đàn ông. Việc này, chắc chắn Lâm Sơ cũng có liên quan không ít, bạn của con trai, bà không tin hắn cũng là dạng tốt lành gì.

" Con tin lời Lâm Sơ sao? Chồng con có còn chưa biết lên giường mang ý nghĩa gì, vậy làm sao cưỡng hiếp Lâm Sơ? Con vì tin lời bạn, mà hành hạ chồng mình không chút thương tiếc à? Li hôn đi, mẹ đã soạn sẵn giấy, Dương Dương đã ký rồi, chỉ còn cần con nữa thôi."

Tô Lan phát điên xong, ngồi bệt xuống ghế, hắn nhìn tờ giấy trước mặt, nắm lấy, xé tan. Hắn mạnh miệng, nhưng khi thật sự nhìn thấy chữ ký của Sở Dương, hắn hối hận, hắn trêu đùa Sở Dương chưa đủ, Sở Dương làm cuộc sống của hắn đảo điên, hắn vẫn chưa trả thù xong, không thể đơn giản mà buông tha cho anh được.

Bà Tô nhìn từng tờ giấy vụn vương vãi dưới sàn, trong lòng bà nặng trĩu, đứa con trai này, hết thuốc chữa thật rồi. Nếu hắn không được lợi, hắn sẽ không bao giờ làm theo lời bà.

" Dương Dương ký rất nhiều, con muốn xé thì mẹ đưa thêm, xé đi rồi ký mau. Nếu như con muốn ngồi yên vị trên cái ghế chủ tịch!"

" Mẹ! Con không ký! Mẹ cứ làm việc mẹ muốn đi, hơn bốn năm trước, cả bây giờ, mẹ đều đem những thứ này ra ép buộc con! Hạnh phúc của con, cuộc đời đều do mẹ một tay quyết định hết rồi!"

Bà Tô nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của Tô Lan

" A Lan, bốn năm trước là mẹ có lỗi với con, bây giờ mẹ nhận ra lỗi của mình, nên muốn giải thoát cho cả hai đứa, con không yêu Dương Dương, vậy thì hãy đi tìm hạnh phúc mới cho mình đi"

Sao mẹ biết con sẽ hạnh phúc với người khác?

Tô Lan không trả lời bà, hắn ngồi như tượng gỗ. Nếu không có Sở Dương, cuộc sống của hắn sẽ nhẹ nhàng biết nhường nào, nhưng hắn vẫn cố chấp, hắn đánh mắng Sở Dương, nhưng hắn chưa bao giờ suy nghĩ về cuộc sống không có anh.

Bà Tô nhìn thấy Tô Lan như vậy, biết là không thể nói chuyện bình thường với hắn vào lúc này, bà đứng dậy, lên lầu gọi Sở Dương.
Sở Dương không biết gì cả, nắm tay mẹ vợ đi xuống lầu, bà gom cho cho anh vài món đồ chơi rồi dắt anh đi đến trước mặt Tô Lan.

" Mẹ dẫn Dương Dương đi, con suy nghĩ cho kỹ, rồi mau giải thoát cho cả hai đứa!"

Tô Lan không nói, trong mắt là cả cơn giông tố, Sở Dương sợ hãi nép sau lưng mẹ vợ, anh lí nhí gọi Tô Lan

" Vợ ơi..."

Tô khan trầm giọng nói với mẹ mình

" Anh ta quen ở đây rồi, con vẫn là vợ hợp pháp, mẹ dẫn anh ta đi đâu, không quen chỗ anh ta không ngủ được."

" Ở với con Dương Dương không an toàn. Mẹ sẽ chăm sóc cho nó"

" Nẹ chăm sóc như thế nào? Nay đây mai đó, mẹ cứ đi suốt thì có đủ sức chăm sóc cho một người ngay cả ăn cơm cũng không xong được không?" Hắn kéo tay Sở Dương về phía mình, nhưng bà Tô đã kịp ngăn lại

" Sẽ tốt hơn con, đừng tưởng là mẹ không biết con thâu đêm suốt sáng trong các quán bar, con chưa từng dành ra một giây lo cho nó, vậy có tư cách gì mà lo lắng cho nó!"

Bầu không khí căng thẳng này làm cho Sở Dương vô cùng sợ hãi. Anh bám chặt tay vào người mẹ vợ, không hiểu chuyện gì mà bị bà dắt lên xe, xe chở anh đến một ngôi nhà xa lạ.

Tô Lan tức giận đá ngã bàn trà thuỷ tinh trước mặt, chiếc bàn ngã, thuỷ tinh vỡ tan, bay tứ tung, cứa vào chân hắn, nhưng bây giờ lồng ngực của hắn khó chịu vô cùng, giống như Sở Dương đang dùng kim, chích từng nhát vào, không sâu, nhưng rất đau. Hắn chưa từng sợ hãi như giờ phút này, hắn cảm thấy Sở Dương sẽ không quay về nữa, Sở Dương học rất lâu mới viết được tên mình, anh rất hay khoe với mọi người anh gặp được là đã viết được chữ. Nếu bị hỏi là đã viết được gì rồi, anh sẽ vui vẻ viết hai từ Sở Dương.
Tô Lan nhìn thấy chữ Sở Dương viết hai lần. Một lần là trên giấy kết hôn, một lần là trên giấy li hôn. Lần đầu, hắn chỉ muốn Sở Dương cút ra khỏi nhà mình. Còn bây giờ, hắn là kẻ sắp rơi xuống vực sâu, biết rằng cành cây mình đang níu sắp gãy làm đôi, nhưng vẫn ngoan cố rằng nó sẽ cứu mình khỏi cái chết. Hắn thật sự sẽ không buông tha cho Sở Dương, nếu mẹ hắn nói Sở Dương không biết vợ chồng là gì, vậy thì làm sao hắn biết được li hôn có ý nghĩa gì chứ.

Nhưng bây giờ Sở Dương đã biết, li hôn nghĩa là gì. Là Lâm Sơ dạy cho anh.

Lâm Sơ cố tình đến nhà bà Tô, nói đón anh đi chơi, bà Tô cảnh giác với hắn, nhưng thấy Sở Dương cũng chỉ hơi e dè, bị Lâm Sơ dùng bánh kem dụ thì hai mắt đã híp hết cả lên. Để anh ở nhà mãi cũng không tốt, nên con sói Lâm Sơ đã mang anh về ổ thành công dưới sự đồng thuận của mẹ con hổ.

"A... Dương Bảo... chỗ đó...ừ... Dương Bảo, đâm vào đó đi! Chồng ơi... giỏi quá!"

Sơ Dương đã bị tình dục dẫn đường, khoái cảm bên dưới khiến anh nghe theo từng lời Lâm Sơ dẫn dắt, sờ soạng hắn, đâm vào hắn.
" A..."

Sơ Dương rên một tiếng, đầu gục vào lưng Lâm Sơ, sau khoái cảm, cả người anh trở nên lười biếng, không muốn động đậy. Lâm Sơ xoay người lại, dương vật của Sơ Dương rời khỏi cơ thể hắn, tinh dịch chảy ra, ướt hết một mảnh giường. Hắn dùng hai tay nâng má anh, hôn lấy giọt mồ hôi trên trán Sơ Dương, không ngớt lời dụ ngọt
" Chồng ơi giỏi quá, chồng có thích hay không"

Sơ Dương dụi đầu vào tay hắn

" Thích lắm anh Lâm Sơ!"

Lâm Sơ sửa miệng, dùng tay nhéo nhẹ mũi anh

" Gọi em là vợ, không phải Lâm Sơ!"

Sơ Dương không đồng ý, anh lắc đầu nguầy nguậy

" Không phải, một vợ một chồng, Dương Dương đã có một vợ rồi mà, sao lại còn thêm một vợ nữa?"
Sơ Dương giơ bàn tay ra, đếm đếm. Một với một... là hai rồi. Tại sao anh có đến hai người vợ? Không cần! Tô Lan rất hai đánh anh, nếu có hai người anh sẽ không chịu nổi. Sẽ rất đau.

Lâm Sơ kéo anh vào lòng, vỗ lưng trấn an
" Dương Bảo, hôm qua dì Tô đã đưa anh tờ giấy để viết tên mình vào phải không?"

" Đúng vậy? Tại sao anh Lâm Sơ biết được?"

Lâm Sơ cắn cắn vành tai anh, lại hôn hôn một chút, Sở Dương uống quá nhiều sữa bò, khắp người anh toàn là hương sữa, mùi hương này làm hắn hưng phấn không chịu được. Phía dưới lại bắt đầu muốn được bé Dương lấp đầy. Bàn tay hắn không an phận, mò xuống xoa xoa Dương nhỏ, môi phà hơi vào tai anh, Sở Dương bị nhột, cười khúc khích

" Em yêu Dương Bảo, quan tâm Dương Bảo, việc gì về Dương Bảo em cũng biết hết. Anh biết tờ giấy anh viết tên lên có ý nghĩa gì không?" Lâm Sơ dẫn dắt.

" Mẹ vợ nói là nếu bị vợ làm đau, ghi tên ra sẽ không còn đau nữa, nên Dương Dương đã viết ra đấy, nhưng hết đau thật này, Dương Dương không còn gặp lại vợ nữa, vợ không đánh Dương Dương, vết bầm đã lành rồi này!" Sở Dương vui vẻ đưa cánh tay ra quơ trước mặt Lâm Sơ, chứng tỏ việc hiệu nghiệm của việc viết tên ra giấy. Hôm đó anh viết rất nhiều lần, cho nên hiệu quả chắc chắn sẽ kéo dài thật lâu.

Lâm Sơ đau lòng muốn chết, cục cưng của hắn, anh chịu khổ một phần rất lớn đều là do hắn mà ra. Hắn liếm lấy tay anh, ngậm mút từng ngón tay một, đầu lưỡi điêu luyện, khiến Sở Dương không nhịn được mà thở dốc. Hắn vừa chơi đùa bàn tay Sở Dương, vừa tiếp lời

" Dương Bảo viết tên vào giấy đó, thì Tô Lan sẽ không còn là vợ của anh nữa, biết không, anh biết vợ cũ là gì không? Là đồ anh không cần nữa, nó sau này không được phép chạm vào anh, không được đánh anh nữa!"

" Vợ cũ? Vậy là giống như đồ cũ phải không, giống như khi vợ Tô Lan chê đôi giày cũ rồi, vợ vứt đi phải không?"

" Đúng vậy! Dương Bảo giỏi quá! Vậy anh vứt Tô Lan đi rồi, anh sẽ thế nào?"
Lâm Sơ khen ngợi anh.

" Vậy thì Dương Dương sẽ không còn vợ nữa sao? Nhưng vợ... không phải... vợ cũ từng nói, nếu không có vợ cũ thì Dương Dương sẽ phải ra đường làm ăn mày, bị người ta phun nước bọt vào mặt, vậy... từ bây giờ Dương Dương phải trở thành ăn mày sao?" Sở Dương bĩu môi, mắt rươm rướm đỏ. Lâm Sơ vội vàng dỗ anh
" Không phải, Dương Bảo, gần một tuần rồi anh vẫn sống vui mà, anh bỏ nó rồi anh càng sống tốt hơn, anh mau cưới em, em sẽ chơi cưỡi ngựa với anh hằng ngày, sẽ mua đồ ăn ngon cho anh, còn không dám đánh anh, em cho anh đánh em thỏa thích, Dương Bảo lấy em không?" Hắn trông mong chờ Sở Dương trả lời, nếu anh đồng ý, hắn không ngại chơi một vài trò chơi nhỏ với bà Tô, chính thức đưa Sở Dương trở thành đồng chủ nhân của nhà họ Lâm. Nhưng Sở Dương không thèm đâu, nếu bỏ vợ rồi, mà vẫn không sống khổ cực, vậy anh không cần thêm vợ mới làm gì nữa. Lâm Sơ cũng không phải người tốt, mặc dù bây giờ hay chơi đùa với anh, nhưng khi xưa hắn luôn trêu chọc, bày trò cho vợ cũ đánh anh.

Lâm Sơ không ngừng dụ dỗ, Sở Dương đâm ra sợ hãi, nằng nặc đòi về. Hắn không còn cách nào khác, đành  phải dỗ ngọt, đưa anh về lại nhà họ Tô. 
Được rồi, cục cưng bé bỏng quá dễ hoảng sợ, hắn phải từ từ mà dắt anh ra khỏi bóng đen mà Tô Lan để lại.

Xe dừng trước cổng, hắn dắt tay anh đưa anh vào tận nhà, thì nhìn thấy âm hồn bất tán đang ngồi trên ghế sofa.

" Mày đến đây làm gì?" Lâm Sơ đẩy Sở Dương lùi lại sau người mình. Hắn vỗ vỗ mu bàn tay Sở Dương, trấn an anh

" Đừng sợ!"

Tô Lan chưa từng nghe Lâm Sơ dùng giọng nói dịu dàng này cho bất kì tình nhân nào của hắn. Trái tim hắn bỗng nhiên chua xót lạ kì, nhìn Sở Dương đang mở to mắt nhìn mình, hắn đáp lại Lâm Sơ

" Nhà mẹ của tao, tao mới là người phải hỏi câu này đấy, tại sao mày lại quấn quýt lấy chồng tao như thế? Lại vừa chim chuột với nhau à? Đã ngứa mông không? Đồ đĩ đượi!"

Hắn cảm thấy hiện tại mình rất giống Hoạn Thư, ghen tuông như con quái thú, nuốt chửng lấy linh hồn hắn, chiếm đoạt thân xác hắn. Sở Dương không ở nhà được một tuần, hắn không ngủ được, vào công việc đều là hình ảnh của Sở Dương. Bây giờ hắn về nhà, đều sắp có ảo giác, dạo vườn nhìn thấy Sở Dương đang nghịch đất, vào bếp nhìn thấy anh đang ăn vụng, về phòng thì thấy anh nằm ngủ. Sở Dương đi rồi, mang theo sinh khí của ngôi nhà, dì Dương nấu cơm cũng chẳng còn người khen ngon, cũng không còn người ra vườn trồng hoa cùng chú Bảo. Tô Lan không ngủ được, cơm ăn cũng không thấy ngon, hắn đã đợi một tuần, đã quá giới hạn, hắn vốn chỉ định lái xe ra ngoài cho thoải mái, đến khi nhận ra, thì xe đã dừng trước cửa nhà bà Tô.

Bà Tô trở về, đuổi khéo Lâm Sơ, chuyện nhà bà, bà cũng không muốn người ngoài nhìn thấy.

Tô Lan nhìn bà:
" Mẹ, để con nói chuyện với Sở Dương một chút!"

Bà Tô nghi hoặc
" Con chắc sẽ không làm gì nó chứ?"

Tô lan cáu kỉnh " Mẹ ở đây thì con làm gì anh ta được chứ? Mẹ đi chỗ khác, con nói chuyện với anh ta, về việc li hôn, cái mớ đồ chơi gấu bông nhảm nhí của anh ta, dồn thành một đống rác ở phòng con kìa, rồi bao nhiêu thứ linh tinh, li hôn dễ như thế à?"

" Mẹ sẽ cho người đem hết những thứ đó về đây, con không cần chướng mắt nữa, nếu con đến đây kí giấy thì được, nếu vì lí do gì khác thì về đi!"

Tô Lan tất nhiên không đồng ý, hắn chỉ muốn nói chuyện với Sở Dương, không nghe được tiếng của anh, hắn sắp phát điên lên rồi, đồ đạc của anh đừng mong đem đi được bất cứ thứ gì, dù sao cuối cùng hắn cũng sẽ khiến anh quay lại ngôi nhà đó. Li hôn? Đừng nghĩ đến!

" Chuyện đó nói sau đi! Mẹ rời đi một lát được không? Mẹ không tin con trai mẹ à?"
Bà Tô cuối cùng cũng bỏ đi, để lại trên bàn tờ đơn li hôn còn trống một bên chứ ký. Nhìn Tô Lan tuy hơi tiều tuỵ, nhưng không có dáng vẻ phát điên như lần trước, chắc là sẽ không sao.

Tô Lan nhìn về phía Sở Dương, ngoắc tay
" Lại đây, tôi có bánh kem này!"

Anh nghe thấy bánh kem, rất vui mừng, đây là một trong những lần hiếm hoi Tô Lan mua cho anh bánh.

Sở Dương đưa hai tay ra nhận bánh, đặt bánh lên bàn cẩn thận,sau đó lại lùi về một góc

" Cảm ơn vợ cũ ạ!"

" Cái gì?" Tô Lan quả thật là bị sét đánh ngang tai. Vợ cũ? Giấy li hôn hắn còn chưa kí, vậy mà dám gọi hắn là vợ cũ, là ai đã dạy cho hắn? Sở Dương thiếu ăn đòn rồi hay sao? Hắn bước về phía trước, nắm cổ áo Sở Dương, hắn không cao bằng anh, nhưng khí thế quá lớn, Sở Dương bị hắn làm cho sợ, theo bản dùng hai tay che lấy đầu, anh lắp bắp

" Anh không phải là chồng của vợ cũ nữa... vợ cũ không nuôi anh nữa... không được đánh anh đâu!"

" À? Thế ra mày nghĩ rằng nuôi mày thì sẽ được đánh mày à? Bây giờ mẹ tao nuôi mày, tao là con trai bà ấy, có được đánh mày hay không? Hả?"

Cổ áo của Sở Dương đã bị hắn làm cho nhăn nhúm, cúc áo cũng bị bung ra, vài vết hôn chói mắt trên xương quai xanh cũng lộ ra, Tô Lan như bị ma nhập, xé toang áo anh, trải dài khắp người, dấu hôn chi chít, kéo dài từ cổ xuống vùng dưới rốn, hắn kéo mạnh bạo kéo khoá quần anh xuống, nhưng Sở Dương bỗng nhiên phản kháng dữ dội. Hốc mắt anh ngậm đầy nước, nhưng anh mím môi, cố gắng không khóc

" Anh không chơi đâu, anh mệt lắm, vợ cũ không có thương anh, chơi với vợ cũ rất đau, vợ cũ đánh anh đau lắm..."

Tô Lan điên cuồng
" Được! Tao không thương mày, thằng chó Lâm Sơ thương mày chứ gì? Mông nó cho mày chơi sướng lắm phải không? Mày muốn li hôn ? Được, tao ký giấy, mày cũng cút ra khỏi nhà họ Tô, mày không còn là con rể nhà này mà vẫn mặt dày để mẹ tao nuôi à? Tao nói dối mày đấy, mày cút khỏi đây không đến nỗi đi ăn mày đâu, mày có thể xin vào công trường vác gạch đấy, sống qua ngày, nhưng rồi mày cũng sẽ chết ở một chỗ xó xỉnh nào đấy nếu không có tao thôi, đừng nghĩ rằng Lâm Sơ sẽ thật yêu mày, nó xem mày như con chó đực, khi nào vui thì ngoắc tới mà thôi!"

Hắn tức giận ký tên vào, vứt tờ đơn xuống sàn,lái xe về, hắn vốn không muốn nói như vậy với anh, nhưng mà cơn ghen mù quáng đã nuốt mất phần người của hắn, hắn muốn dỗ anh trở lại, muốn hứa rằng sẽ không đánh anh nữa, nhưng mà nhìn xem, hắn đã làm ra tội lớn gì rồi? Hắn không muốn li hôn!

Đêm đó Tô Lan vẫn trằn trọc không ngủ được, hắn ôm lấy gối đầu của Sở Dương, vẫn còn vương chút mùi sữa, mới miếng cưỡng nhắm mắt lại.

Hôm nay hắn có cuộc họp vô cùng quan trọng, lúc giải lao cũng đã hơn 11 giờ trưa. Nhấc điện thoại lên, vài chục cuộc gọi nhỡ, đều là mẹ? Bà có bao giờ gọi cho hắn nhiều lần như vậy đâu?

" Có gì không mẹ?"

" Dương Dương... không thấy nữa..."
Giọng bà Tô mang theo nức nở cùng gấp gáp

Tim Tô Lan hẫng một nhịp

"Tại sao lại không thấy? Mẹ! Mẹ bình tĩnh! Không chừng thằng Lâm Sơ..."

" Không! Mẹ gọi cho nó rồi! Nó bảo không có! Quần áo của Dương Dương cũng biến mất rồi! Có thư! Có lá thư để lại! Bây giờ mẹ phải làm sao đây???" Giọng bà Tô bên kia đã hoá thành tiếng khóc nức nở, Sở Dương đầu óc không bình thường, đi ra ngoài đường bị người ta lừa thì phải làm sao?

Tô Lan bên này cũng vô cùng sửng sốt , toàn thân hắn như vừa rớt vào hố băng, run lẩy bẩy, điện thoại trượt khỏi bàn tay, rơi xuống, hắn vẫn nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của bà Tô qua qua màn hình.

Hắn hoảng loạn nhặt điện thoại lên, giọng nói run run
" Mẹ! Mẹ bảo người đi tìm Sở Dương mau! Con về ngay!"

Hắn mặc kệ cuộc họp còn dở dang, lao thật nhanh về nhà bà Tô.

" Mẹ vợ! Cảm ơn mẹ đã chăm sóc Dương Dương! Dương Dương đi đây! Sẽ tự chăm sóc mình. Mẹ vợ không lo lắng nhé!
Sở Dương!"

Trên bàn còn đặt chiếc nhẫn cưới, chỉ có Tô Lan là không đeo, còn Sở Dương, hơn 4 năm nay anh chưa từng cởi nó ra. Anh đã được dạy rằng chiếc nhẫn này mang ý nghĩa gì, nhưng bây giờ nó lại nằm lăn lóc ở đây.

Bức thư chỉ có vài dòng chữ, lỗi chính tả lung tung, nhưng lại tựa ngàn cân, đè ép lồng ngực của Tô Lan muốn nổ tung.
" Mày cút khỏi đây... mày có thể về công trường vác gạch..."

Hắn lao ra khỏi nhà, khởi động xe, công trường... công trường... chết tiệt! Hắn tát mình vài cái, gò má đã tê rần, nhưng cũng không thể giảm bớt hối hận trong lòng. Chỉ mới đi sáng nay thôi, Sở Dương không biết đi xe công cộng, cũng không có tiền, không thể nào đi xa được.

Hắn gọi cho Lâm Sơ, không còn cách nào khác, một mình sức hắn thì không thể nào tìm nổi Sở Dương, trong lòng hắn nóng như bị lửa thiêu, hắn không còn suy nghĩ được chuyện khác nữa. Trời sập tối, cũng bắt đầu đổ mưa, sấm chớp liên hồi, sáng choang cả một góc trời. Chết tiệt! Sở Dương rất sợ trời chớp. Mỗi khi trời sấm chớp, anh đều kéo chặt rèm, cuộn mình trong chăn, nằm im thin thít, mặc kệ trời nóng hay lạnh, mồ hôi đổ đầy đầu, cũng sẽ không chui ra khỏi chăn.

Tô Lan đánh nhanh tay lái, bắt máy gọi cho Lâm Sơ
" Mày mau tìm nhanh lên! Tao bảo là nhanh lên!" Hắn hét với Lâm Sơ bên đầu kia, Lâm Sơ cũng gấp gáp đến hốc mắt nổi đầy tơ máu, tức giận mắng hắn. Nhưng Tô Lan đột ngột tắt máy, hắn nhìn thấy công trường đang xây dở trước mặt. Có lẽ là linh tính, hắn cảm thấy Sở Dương đang ở đây.
Sau cây cột! Hắn nghe thấy được tiếng nấc quen thuộc, ánh sáng của tia chớp đã cho hắn nhìn thấy được cơ thể đang run lẩy bẩy của Sở Dương. Giây phút này, trái tim đang sắp vỡ vụn của Tô Lan đã tìm được thuốc hồi sinh, nó đã trở nên nguyên vẹn, chỉ đập liên hồi vì kẻ khờ trước mắt. Tô Lan biết mình khốn nạn, vì muốn trốn tránh thứ tình cảm sinh ra từ cuộc hôn nhân không tình nguyện, hắn đổ hết mọi tội lỗi lên người anh, mọi hờn giận, ghen tuông đều khiến anh đau khổ. Hắn quỳ trước mặt anh, ôm lấy anh vào lòng

"Sở Dương, về nhà nhé!"
Giọng nói của hắn dịu dàng đến mức chính hắn cũng không ngờ đến.

Sở Dương bất ngờ vì sự xuất hiện của người trước mặt, anh nấc cụt một chút, hoàn hồn, mới nhận ra là Tô Lan

" Vợ cũ! Hức... em đến đây làm gì? Anh đã nghe lời, tự đi làm kiếm tiền rồi này! Dương Dương không có ăn bám! " Sở Dương vừa nói, vừa lấy ra vài tờ tiền nhăn nhúm. Anh cảm thấy mình cũng không đến nỗi ngốc như lời Tô Lan hay mắng chửi. Vì hôm qua lời Tô Lan nói, anh không hiểu hết, nhưng anh hiểu rằng mình bị mắng là kẻ ăn bám, không còn là vợ chồng thì không được nuôi nữa. Vậy là anh rất nghe lời, anh thực sự đi tìm công trường làm việc này, còn kiếm được tiền này, anh sẽ tích thật nhiều tiền, xây được nhà nhỏ cho mình này. Nhưng bây giờ anh vẫn chưa có nhà, đành phải ngủ tạm ở công trường, anh đói quá, cũng chưa được tắm, trời còn sấm chớp nữa. Nhưng anh không thể quay về, vì sẽ bị mắng. Tiếng sét gần quá, sắp đánh vào người anh rồi, nhưng đột nhiên anh cảm thấy tiếng sét xa dần, cơn gió lạnh cũng biến mất, anh rơi vào một vòng tay ấm áp.

Tô Lan nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, đầy bùn đất, còn dính vài viên sỏi nhỏ li ti, hắn không ngại bẩn, đưa tay lên môi hôn một chút. Sau đó Sở Dương không ngờ đến, hắn nắm lấy tay anh, tát thật mạnh vào mặt hắn. Sở Dương cảm thấy cái tát này khiến tay anh tê rần, sự bất ngờ này khiến anh giãy dụa, muốn thoát khỏi Tô Lan.

"Sở Dương, trở về, tôi sẽ không mắng anh nữa, không đánh anh nữa, sẽ cho anh đánh tôi, có được hay không?" Tô Lan dịu dàng dỗ ngọt anh.

" Không về, không về đâu! Chúng ta đã li hôn! Bây giờ anh có tiền, sẽ tự xây nhà!" Sở Dương nhắm mắt, lắc đầu, nhưng theo bản năng anh vẫn ôm lấy đầu, vì anh biết Tô Lan không hài lòng với câu nói này, Tô Lan sẽ đánh anh.

Nhưng cơn đau trong tưởng tượng không có tới, đáp lại anh là tiếng thở dài của Tô Lan, hắn khuỵu một chân xuống, luồn hai tay qua đùi anh, bế xốc anh lên, hôn lên trán trấn an anh một chút, Sở Dương không chịu, cứ nhộn nhạo trên tay hắn. Anh tay dài chân dài, bình thường không phản kháng lại là bởi vì anh rất sợ Tô Lan, bây giờ khi anh thật sự phản kháng, hắn cũng rất vất vả mới bế anh được nửa đoạn đường. Nước mưa tạt vào mặt hắn rát bỏng, hắn sợ Sở Dương bị ướt, cố gắng đi thật nhanh, nhưng vì quá vội vàng, không nhận ra có người đứng chờ sẵn ở phía trước.

" Đưa anh ấy cho tao!"

Tô Lan lạnh lùng nhìn Lâm Sơ

" Mày có tư cách gì?"

Lâm Sơ nghiêng dù qua, che cho Sở Dương vẫn đang cựa quậy trên tay Tô Lan.

" Anh ấy không muốn đi với mày, anh ấy sẽ lại bỏ đi thôi nếu mày cứ cố chấp!"

Cả người của Tô Lan đã bị nước mưa xối cho ướt đẫm, hắn mở miệng cũng có chút khó khăn

" Sở Dương, về nhà với tôi nhé!"

Lâm Sơ cúi người, nở một nụ cười dịu dàng với Sở Dương

" Dương Bảo, nào, lại đây em đưa anh về nhé! Em sẽ chăm sóc cho anh thật tốt!"

Sở Dương nhìn lên Tô Lan, lại nhìn qua Lâm Sơ, cuối cùng anh vươn cánh tay về phía đối diện, về đâu anh cũng không muốn, nhưng Lâm Sơ sẽ không đánh anh.

Sức nặng trên tay bỗng nhiên biến mất, Tô Lan không còn cảm giác gì cả, nước mưa đã xối ướt hết cả lồng ngực hắn, thấm vào trong trái tim, ngập ướt, lạnh băng, nhìn Lâm Sơ vênh váo bế Sở Dương lên xe. Hắn có thể tin rằng Sở Dương đã từng thích hắn, dù chỉ là một chút hay không? Bốn năm trước, anh nhìn thấy hắn, nở một nụ cười thật tươi, chạy đến bên hắn, hôn lên má hắn rất nhẹ nhàng, hắn vẫn nhớ rằng nụ hôn ấy có mùi socola, trên tay anh vẫn còn cầm một túi kẹo, dúi vào tay hắn

" Cho vợ đẹp này!"

Nhưng đáp lại anh là một cái tát rất vang, túi kẹo bị hắn hất văng ra, vương vãi xuống sàn...

Sở Dương đã được ông nội anh bảo vệ rất tốt, anh rất hiếu động, hoạt bát, nhưng bốn năm Tô Lan dằn vặt, đã khiến anh trở nên nhút nhát, sợ sệt mọi điều. Nhưng chuyện này không chỉ có hắn, mà còn Lâm Sơ, vậy mà bây giờ Lâm Sơ lại vờ làm người tử tế. Hắn nhất định, sẽ khiến cho Sở Dương biết hết mọi tội lỗi của Lâm Sơ.

Nhưng có một việc còn cấp thiết hơn, hắn lên xe, gọi cho bà Tô

" Mẹ! Tìm được Sở Dương rồi, Lâm Sơ đã đưa về. Tờ đơn li hôn..."

" Mẹ đã giải quyết xong!"

Tô Lan gấp gáp

" Mẹ! Không thể! Huỷ ngay đi! Con yêu Sở Dương! Con không muốn li hôn!"

Bà Tô bên này nghe giọng Tô Lam vô cùng gấp gáp, hắn như sắp khóc đến nơi.

"Nhưng luật sư của mẹ đã hoàn thành tất cả thủ tục rồi! Không cứu vãn được nữa! Con yêu nó? Tại sao lại hành hạ nó như vậy chứ?"

" Mẹ! Đều là lỗi của con! Là con khốn nạn!"

Hắn tắt máy, gục đầu lên vô lăng, hắn không khóc, nhưng thứ nước mặn chát kia vẫn rơi ra từ hốc mắt, chảy xuống môi, rơi vào tay hắn. Nếu bây giờ thứ ràng buộc mỏng manh kia cũng không còn, hắn lấy tư cách gì đòi lại Sở Dương, anh ghét hắn như vậy, liệu hắn có còn cơ hội hay không?

Lâm Sơ bế Sở Dương về nhà, người anh cũng bị nước mưa xối ướt, khi nãy quá tối, hắn không thấy được, khuôn mặt lấm lem bùn đất của Sở Dương làm hắn không nhịn được buồn cười, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu. Hắn hận chết thằng chó Tô Lan, đưa anh về bên đấy thì Sở Dương liền xảy ra chuyện. Nếu không tìm thấy Sở Dương, hắn chắc chắn sẽ giết chết Tô Lan.

" Dương Bảo ngoan, đi tắm nào!"

Lâm Sơ trần trụi bước vào phòng tắm đã thấy Sở Dương vui vẻ chơi với mấy con vịt bằng nhựa, người anh đầy bùn đất đã vội ngâm mình vào bồn rồi, nước trong bồn cũng hoá thành màu đất. Hắn lắc đầu, lôi anh ra khỏi bồn, xả nước bẩn ra, lại đổ nước mới vào.

" Dương Bảo hư quá, tại sao không tắm sạch đã lao vào bồn, không đợi em vào này!" Hắn đánh nhẹ lên mông Sở Dương một phát, thế mà mắt anh đã đỏ hoe

" Dương Dương xin lỗi! Sẽ không làm như vậy nữa! Mông đau quá"

Lâm Sơ nhìn thấy Sở Dương sắp khóc, hoảng sợ, rõ ràng hắn chỉ vỗ nhẹ như chuồn chuồn lướt nước thôi mà. Hắn vội vàng xem mông của anh, vẫn trắng nõn nà, rõ ràng là đang làm nũng.

Hắn hôn lên má anh, tay xoa xoa nơi vừa bị đánh kia

" Em không có mắng anh, sau này không dám đánh nữa, xin lỗi Dương Bảo, nào, hôn em một chút, sẽ hết đau ngay đấy!"

Hắn thành công chiếm được đôi môi ngọt ngào của Sở Dương, kéo dài một nụ hôn sâu, Dương Bảo của hắn quá ngây thơ, hôn môi rất nhiều lần nhưng vẫn không thở được. Hắn liếm liếm đôi môi chưa đã thèm, bắt đầu công cuộc tắm rửa cho anh. Khi rửa tay cho anh, trên tay đầy những vết xước li ti, Sở Dương bảo rằng hôm nay anh bê gạch, nên mới bị cắt. Lâm Sơ đau lòng không ngớt. Hắn vốn định chơi một màn làm tình nóng bỏng trong phòng tắm, nhưng trước hết phải xử lí đôi tay cho Sở Dương.

Sở Dương ăn no xong, ngồi trên giường, ngoan ngoãn cho Lâm Sơ thoa thuốc.

" Phù... em thổi cho hết đau này!"

" Cảm ơn anh Lâm Sơ!" Sở Dương cúi đầu cảm tạ

" Dương Bảo, anh không cần phải cảm ơn em bất kỳ điều gì cả, tất cả những điều em làm cho anh đều là việc người yêu anh nên làm" Lâm Sơ chân thành nhìn anh, hôn lên khoé môi anh một chút.

" Tại sao vậy? Khi được người khác làm giúp, Dương Dương đều cảm ơn!" Sở Dương nghiêng đầu, mở to đôi mắt nhìn Lâm Sơ.

Hắn ôm lấy anh, ngả xuống giường, để anh đè lên người hắn, bàn tay lại bắt đầu hư hỏng, xoa lấy ngực anh

"Em không phải người khác, Dương Bảo! Em là người của anh! Anh có biết ý nghĩa của trò chơi cưỡi ngựa không? Đó gọi là làm tình, anh đã làm tình với em, còn bắn vào cơ thể em biết bao nhiêu lần, vậy em chính là của anh rồi!"
Hắn liếm láp lấy vành tai của Sở Dương, đầy dụ hoặc, hắn sẽ khiến cho Sở Dương biết được, hắn thuộc về Sở Dương, những cảm giác an toàn mà Tô Lan không thể cho anh, hắn sẽ thay thế cho thằng bạn thân cũ của hắn, làm mọi việc, bao gồm cả làm vợ của anh!

" Làm tình sao? Vậy vợ cũ...A...cũng là của Dương Dương sao? Nhưng mà...A... Dương Dương không cần đâu!" Sở Dương bị bàn tay của Lâm Sơ làm cho thở hổn hển, tiếng rên rỉ không kiềm chế được, thoát ra khỏi miệng.

Lâm Sơ tăng nhanh tốc độ bàn tay, luồn tay vào trong quần ngủ của anh, lên xuống điều độ, xoa từ đầu đến đỉnh của bé Dương, miệng vẫn không ngừng dụ dỗ:
" Dương Bảo, anh và nó đã li hôn, nó không phải là người của anh nữa, anh đã vứt bỏ nó, bây giờ chỉ có em, mãi mãi cũng chỉ có em là người của anh thôi, sau này chỉ được làm tình với em, có biết không?"

" Không hiểu... A... không hiểu, có chịu quá, gà con khó chịu, anh Lâm Sơ đừng sờ!" Khoái cảm khiến Sở Dương không chịu nổi, anh ưỡn người, nửa muốn thoát khỏi bàn tay của Lâm Sơ, khó chịu, nước mắt sinh lí không nhịn được sắp tràn ra khỏi hốc mắt.

"Dương Bảo, mau gọi vợ, em làm cho anh thoải mái!"
Giọng nói của Lâm Sơ đã nhuốm màu tình dục, hắn đè Sở Dương xuống giường, trượt người xuống háng anh, kéo cả quần ngủ và quần lót của anh xuống nửa gối, phà nhẹ một hơi vào quy đầu.

Sở Dương cảm thấy cả người như bị kiến bò qua, anh uốn éo người
" Vợ ơi! Khó chịu... hức!"

Lâm Sơ hài lòng, ngậm lấy quy đầu của anh, dùng lưỡi liếm từ trên xuống dưới gốc, chăm lo cho hai quả trứng, dương vật của Sở Dương quá lớn,  hắn khó lòng mà ngậm hết.

Sở Dương chưa từng trải qua cảm giác mới lạ này, Tô Lan sẽ không bao giờ làm chuyện này cả, anh vừa hô bẩn, vừa cố đẩy đầu Lâm Sơ ra, nhưng khi Lâm Sơ mút chặt lấy quy đầu, anh cũng chìm sâu vào khoái lạc, cơ thể như được khoái cảm điều khiển, không thầy dạy cũng tự biết đẩy hông lên phía trước. Lâm Sơ bị hành động của anh làm cho bất ngờ, dương vật đâm sâu vào cuống họng, hắn bị đâm đến nôn khan. Hắn cắn nhẹ lên quả trứng, lấy làm trừng phạt, nhưng lại tự đau lòng, liếm liếm, an ủi nó.

" Dương Bảo học hư rồi!"

Hắn nhìn thấy cả cây dương vật to lớn của Sở Dương, người cao to đẹp trai, cả thằng em cũng hiên ngang hùng dũng, anh ngốc một chút cũng không sao, hắn sẽ yêu anh cả đời. Sở Dương không kiên nhẫn, nắm lấy mái tóc hắn, đẩy hông thật mạnh, Lâm Sơ bị nắm cho đau, ngoan ngoãn há to mồm hầu hạ anh. Lên giường vài lần, hắn không ngờ bé ngoan của mình lại ngầm có máu S.

Sở Dương bị liếm thoải mái, đạt đến cao trào, anh ngượng ngùng đẩy đầu Lâm Sơ

" Dương Dương muốn tè rồi...A... tránh ra!"
Lâm Sơ dùng ngón tay bịt lấy bao quy đầu của anh, ngửa đầu lên
" Dương Bảo, không phải tè, là bắn tinh, ngoan nào, bắn cho em, em sinh con cho anh nhé!" Hắn lại cúi đầu xuống, hút thật mạnh vào quy đầu, Sở Dương giật người một chút, tinh dịch tuôn ra, Lâm Sơ nuốt không hết, trên môi hắn còn vương chút dịch trắng, Sở Dương ngượng ngùng, vùi đầu vào gối. Phía dưới của hắn đã ngứa ngáy vô cùng, nó đang nhớ thương dương vật của Sở Dương, nhưng hắn biết hôm nay anh quá mệt, nên để anh thoải mái một lần cũng đủ rồi.

Lâm Sơ đi súc miệng một lúc, lúc ra thấy anh đã cuộn mình thành chú nhộng, hắn ôm chú nhộng vào lòng, hôn lên tóc anh

" Nhộng con ơi, sấy tóc nào, đầu ướt sẽ bị bệnh đấy!" 

" Không cần, Dương Dương chưa bao giờ bị bệnh!"

Sở Dương quá mắc cỡ, khi nãy đã lỡ tè vào miệng Lâm Sơ, anh đỏ mặt, trốn khỏi tay Lâm Sơ. Cuối cùng cũng thành công không phải ra ngoài sấy tóc, anh quấn chặt lấy chăn, ngủ ngon lành. Lâm Sơ buồn cười, đành phải lấy khăn lau khô đầu cho anh, hôn lên môi anh một chút, kéo anh lại gần mình. Nếu hắn gặp anh sớm một chút, nếu hắn không phạm phải những sai lầm đáng chết kia, thì đã không có Tô Lan chen chân giữa bọn họ.

Sở Dương đang nghịch đất trong vườn thì nghe thấy tiếng Lâm Sơ cùng ai đó nói chuyện, anh tò mò ra xem

" A! Mẹ vợ!" Tiếng hô to của anh đã chấm dứt cuộc nói chuyện căng thẳng giữa hai người. Ánh mắt Lâm Sơ lạnh lùng nhìn bà Tô, nhìn qua Sở Dương lại đầy vẻ cưng chiều
" Dương Bảo! Là mẹ vợ cũ! Anh lại gọi sai rồi!"

Bà Tô tức giận, tại sao Tô Lan lại chơi với loại người trơ trẽn này cơ chứ

" Lâm Sơ! Cậu đừng dạy hư Dương Dương! Tôi đến đây để đón nó về!"

Lâm Sơ cười lạnh, ngả ngớn tựa đầu vào tường

" Cháu nghe nói dì sắp qua Mỹ thăm dượng rồi mà, dì cứ bay đi bay lại khắp nơi, có thể chăm sóc cho anh ấy sao?"

" Vậy thì liên quan gì đến cậu?" Thằng con ngu ngốc của bà, đối xử không tốt với Sở Dương, bây giờ thằng bé đi rồi thì lại hối hận, bây giờ thì nằm chết một đống ở trong bệnh viện, nếu không gặp được Sở Dương, bà e là ngày này năm sau sẽ ăn giỗ của nó mất.

" Vậy không lẽ dì định để anh ấy cho thằng con thích bạo hành của dì chăm sóc à? Con có chứng nhận thương tích của Sở Dương, nếu dì không ngại, con có thể cho nó ăn cơm tù vài năm."

Lâm Sơ đúng là con cáo gian manh, khó trách, nhà họ Lâm phức tạp như thế, mà hắn chưa đầy hai mươi lăm đã ngồi chễm chệ trên ghế chủ nhân. Bà quay sang nhìn Sở Dương, cũng may, thằng bé vẫn tròn trịa hồng hào, bà xoa đầu anh

" Dương Dương, có khỏe không, con xem, bẩn hết người rồi này, cậu chăm sóc nó kiểu gì mà để nó nghịch bẩn như thế này vậy? Nếu bị bệnh thì sao?" Bà liếc Lâm Sơ, chất vấn.

Anh ấy thích như thế! Bà quản được không? Lâm Sơ không thèm cãi lại, hắn biết Sở Dương rất thương mẹ Tô Lan, nếu hắn vô lễ với bà ta, anh sẽ giận hắn cho mà xem. Haiz, lệnh chồng cao như núi, hắn không dám trái.

" Mẹ vợ ơi chơi vui lắm, mẹ vợ xem con trồng được quá nhiều hoa tulip này. Khi hoa nở, con sẽ gửi cho mẹ và ba nhé!"

" Dương Dương giỏi quá! Nào, đi rửa tay, chúng ta đi thăm A Lan nhé!"

Sở Dương ngạc nhiên
" Vợ cũ làm sao mà phải thăm ạ?"

" A Lan nhớ con, sinh bệnh rồi, con đến một chút thôi, nó sẽ khoẻ lại!"

Nhưng mà Sở Dương không muốn gặp lại Tô Lan, anh lùi về sau một chút

" Bệnh thì tiêm vào sẽ khoẻ mà, vợ cũ không thích Dương Dương, nếu nhìn thấy thì bệnh sẽ trở nặng!"

Lâm Sơ rất hài lòng với câu trả lời của Sở Dương, không ngại bà Tô mà hôn lên môi Sở Dương một ngụm

" Dương Bảo nói đúng quá!"

Bà Tô tức giận trừng mắt với hắn, là bà quá vội vàng khi đưa luật sư hồ sơ li hôn của hai đứa, để con hồ ly này đắc ý. Càng nghĩ càng tức giận, nếu Tô Lan không phải là con bà, bà đã để mặc cho hắn tự xử lý cuộc đời mình, dù sao bây giờ Sở Dương ở cùng Lâm Sơ cũng rất tốt, bà không ở trong nước, bà đi theo chồng, nay đây mai đó, không thể chăm sóc cho anh. Nếu có người chăm sóc cho anh cũng tốt, nhưng mà, haiz, xem như bà mắc nợ Tô Lan.
" Dương Dương ngoan, vợ con rất nhớ con, luôn gọi tên con này, đi với mẹ thăm nó một chút nhé!"

Sở Dương vẫn là mềm lòng, bước đi dưới ánh mắt ai oán của Lâm Sơ, Lâm Sơ kéo tay hắn, tức giận vỗ nhẹ mông hắn, hôn lên trán hắn, nhẹ giọng
" 2 tiếng sau em đến đón anh, về nhanh nhé Dương Bảo!"

Bà Tô không nhịn được tức giận, Tô Lan khoẻ mạnh, bà nhất định sẽ cho hắn ăn đòn, nhìn xem, con rể ngọt ngào đáng yêu của bà sắp bị hồ ly tinh cướp mất thật rồi.

Chiếc xe bon bon chạy đến bệnh viện Sơn Tra khu ngoại thành. Mùi thuốc sát trùng suốt đường đi làm Sở Dương không nhịn được mà chun mũi lại, cuối cùng cũng đến phòng bệnh của Tô Lan.

Tô Lan đang ngồi đọc sách, thấy Sở Dương đến, vì kích động, hắn bật dậy, bị kim tiêm đâm đến chảy cả nước mắt. Bà Tô đã đi ra ngoài, còn tốt bụng khoá cửa giúp hắn. Sở Dương sợ hãi, đứng xa xa hỏi thăm Tô Lan

" Vợ cũ khoẻ chưa?"

" Chưa khoẻ!" Giọng nói Tô Lan khàn đặc

" Lại gần đây một chút, tôi sẽ khoẻ hơn đấy!"

Sở Dương dè dặt, bước thêm hai bước

Tô Lan kiên nhẫn
" Thêm một chút nữa, bảo bối..."

Sở Dương lại bước thêm hai bước, Tô Lan đột ngột rút kim truyền dịch ra, bước về phía anh, Sở Dương bị doạ cho sợ hãi, xoay người định bỏ chạy. Tô Lan từ phía sau mềm nhẹ ôm lấy anh, hít một hơi thật sâu vào tóc anh, lại là vết hôn sau ót, nhưng bây giờ hắn không có quyền ghen tuông nữa rồi, cảm giác chua xót trào lên lồng ngực, hắn cảm thấy đôi mắt mình có chút ẩm ướt.
" Chồng ơi!"

Sở Dương bị tiếng gọi làm cho giật mình, anh giãy dụa ra khỏi vòng tay Tô Lan. Tô Lan chỉ gọi như thế mỗi khi hắn lâm vào cơn say, quỳ gối trên giường để cho Sở Dương từ phía sau đâm vào điểm G của hắn, chỉ những khi hắn không kiểm soát được tâm trí của mình, hắn mới dùng những lời nói dịu dàng để nói chuyện với Sở Dương. Sở Dương thích nhất là khi Tô Lan say, vì những khi đó, hắn sẽ rất dịu dàng, sẽ không cào cấu làm anh đau khi hai người làm tình với nhau. Nhưng bây giờ, Tô Lan không có say, hắn tuy bị bệnh, nhưng anh biết hắn rất tỉnh táo, hắn gọi như thế, anh cảm thấy hắn rất lạ lẫm, anh muốn trốn khỏi nơi này.

Tô Lan kéo tay anh, xoay người anh lại, gục đầu lên vai anh

" Đừng đi, Sở Dương, đừng bỏ em lại!"

Anh xuôi hai tay xuống, anh không biết phải làm gì cả, hai vai anh bị thấm ướt hết cả rồi. Một lúc sau, Tô Lan lên tiếng, tiếng nói của hắn đầy ngột ngạt

" Sở Dương, cho em thêm một cơ hội có được hay không? Những thứ em gây ra cho anh, em sẽ trả lại cho anh gấp trăm lần, anh cho em cơ hội bù đắp có được hay không?"

Sở Dương lắc đầu
" Vợ cũ, không cần đâu, chúng ta đã li hôn rồi, Dương Dương không đau nữa, Dương Dương cũng không cần bù đắp!"

Tô Lan muốn nói thêm cái gì, thì nghe tiếng gõ cửa cùng tiếng hét tức giận bên ngoài

" Tô Lan, mở cửa, con mẹ mày!"

" Dương Bảo! Dương Bảo!"

Tô Lan không nhịn được bật cười, không bao lâu mà phong thuỷ đổi dời, người đi bắt ghen lại hoá thành người bị bắt ghen. Hắn biết, Lâm Sơ đang sắp nổi điên, chớp lấy cơ hội, hôn lấy đôi môi đang ngày nhớ đêm mong trước mặt mình. Sở Dương bị giật mình, đấm thùm thụp vào vai hắn.

" Vợ cũ! Anh không thích đâu! Anh không còn là chồng em! Không chơi... A!" Tiếng nói của anh bị hắn nuốt chửng, một lát sau lại biến thành tiếng nức nở, chân anh đá loạn xạ khắp nơi, kết quả là hai người bị ngã xuống sàn. Tô Lan nhanh chân kê người phía dưới, miễn cho anh bị đau, bị cả người Sở Dương đè lên người, hắn từ bệnh nhẹ hoá thành bệnh nặng, nhưng phải vội vàng mà dỗ dành anh.

" Sở Dương! Dương Dương! Bảo bảo ! Em xin lỗi, anh đừng sợ, em không dám nữa!"

Cánh cửa phòng bệnh được mở ra, Lâm Sơ tức giận quát cô y tá đang sợ hãi trước mặt mình
" Cút đi!!!"
Hắn hầm hầm tiến đến, kéo Sở Dương vẫn đang nước mắt ngắn dài ra, đá hai cái vào bụng của Tô Lan. Hắn còn định ra tay tiếp, nhưng Tô Lan phun một ngụm nước bọt, nhìn vào Sở Dương

" Sở Dương, Lâm Sơ không tốt với anh, anh có biết lần đầu tiên anh với nó lên giường, tại sao em lại đánh anh không? Nó bảo rằng anh cưỡng hiếp nó! Con gấu bông của anh bị mất, là nó vất vào lò nướng BBQ! Anh tin rằng nó là người tốt sao?"

" Cưỡng hiếp là gì? Dương Dương không hiểu!" Sở Dương ngồi gục xuống, hai tay ôm lấy đầu, ánh mắt anh hoang mang nhìn Tô Lan. Lâm Sơ tiến đến, bịt lấy tai anh

" Dương Bảo! Anh không nghe thấy gì hết! Đừng tin nó! Anh tin em!"

Nhưng Sở Dương gạt tay hắn xuống, nhìn chằm chằm Tô Lan, Tô Lan tiến lại gần anh, nắm nhẹ lấy tay anh, mỉm cười đắc chí nhìn Lâm Sơ
" Có nghĩa rằng nó bảo anh là người xấu, là anh ép buộc nó, chứ nó không muốn cùng anh làm tình! Sở Dương! Anh biết không? Người có hôn ước với anh là nó, nhưng nó chê anh khờ khạo, không thèm lấy anh, nên em mới lấy anh!"

" Không có! Dương Dương không phải là người xấu! Dương Dương không có ép buộc anh Lâm Sơ!" Sở Dương hét lên, tiếng anh nấc lên từng hồi.
Tô Lan biết mình lại vừa phạm phải một sai lầm nữa, hắn xoa lấy lưng anh, nhưng Sở Dương phản ứng quá mạnh, anh đẩy tay hắn ra, Tô Lan vẫn chưa khoẻ hẳn, bị anh đẩy cho lảo đảo
" Mọi người đều là người xấu, không ai cần Dương Dương cả! Dương Dương muốn về nhà! Dẫn Dương Dương về nhà ông nội"
Lâm Sơ run rẩy nắm lấy tay anh, cũng bị tránh né

" Dương Bảo , ông nội đã mất, Dương Bảo tin em, em cần anh hơn bất cứ ai trên đời này! Chúng ta về nhà có được hay không?"

" Không cần! Anh Lâm Sơ cút đi! Vợ cũ cũng cút đi!"

Sở Dương chưa bao giờ kích động như thế này cả. Bọn họ quá lo lắng, y tá tiến vào, tiêm cho anh một liều thuốc an thần.

Cuối cùng Lâm Sơ đưa anh về nhà.  Sở Dương đầu đổ đầy mồ hôi, nằm thiếp trên ngực hắn, hắn bảo tài xế hạ nhiệt độ xe thấp một chút, lấy khăn thấm mồ hôi cho anh. Trong lòng hắn bây giờ tràn đầy hối hận, nếu hắn không từ chối hôn sự đó, thì đã có thể trở thành vợ anh vào bốn năm trước, chứ không phải Tô Lan. Khi Sở Dương cho hắn xem ảnh ông nội của anh, hắn phát hiện ra Sở Dương chính là người bị hắn từ hôn, suy nghĩ giết chết chính mình cũng đều có. Tất cả là tại hắn, Sở Dương mới phải chịu khổ như thế này.

Lần đầu hắn nhìn thấy anh, anh bước ra từ phòng tắm, không mảnh vải che thân. Mỹ nhân trước mắt, dáng người cao lớn, không có cơ bắp nhưng lại vô cùng co dãn, hắn thèm nhỏ dãi. Những lần sau đó, hắn tìm cớ đến nhà Tô Lan, nhân lúc Tô Lan đi công tác, hắn thành công dụ dỗ tên chồng khờ của Tô Lan lên giường, định cắm mông anh, không ngờ lại bị người ta chơi cho sướng đến không khép chân lại được. Thật không may, Tô Lan trở về đột xuất, hắn liền đổ hết tội lỗi cho anh, mặc kệ Tô Lan có tin hắn hay không, vì hắn biết Tô Lan rất không ưa Sở Dương, nên chuyện này sẽ không liên lụy tới hắn. Nhưng lần sau gặp lại, hắn nhìn thấy vết thương trên người anh, lại cảm thấy đau lòng cùng hối hận. Mỗi lần gặp gỡ, thứ tình cảm lạ lùng này càng mạnh mẽ, cho tới ngày hắn thật sự muốn biến anh thành của riêng hắn.

Hắn vốn muốn chôn giấu chuyện này mãi mãi, nhưng Tô Lam chỉ sợ hắn ở quá lâu bên cạnh Sở Dương, cũng muốn trả thù hắn, vô tình khiến Sở Dương bị tổn thương. Hắn nắm lấy tay anh, hôn một chút, đợi anh tỉnh lại, hắn quỳ xuống chuộc tội, Sở Dương mềm mại đáng yêu, sẽ tha thứ cho người vợ đáng thương này.

Sở Dương thức dậy vào giữa tối, buổi chiều anh quá mệt mỏi, bây giờ cổ họng khát khô rồi. Trong phòng không có ai cả, anh vẫn nhắm mắt, theo quán tính mở cửa tủ lạnh ra, tu một hớp nước thật lớn.

Lâm Sơ vẫn còn họp bên phòng sách, bỗng nghe thấy tiếng đổ vỡ thật lớn bên kia. Hắn vội vã kết thúc cuộc họp, phi như bay vào phòng ngủ.

Căn phòng tối om, chỉ có ánh trăng lờ mờ chiếu qua rèm cửa. Hắn mở đèn lên, cảnh tượng trước mắt suýt làm trái tim hắn ngừng đập. Chai rượu vỡ thành nhiều mảnh, chất lỏng vương vãi khắp nơi, Sở Dương còn ngồi dưới sàn nhà. Hắn không quan tâm đến mảnh vỡ dưới chân, lao nhanh về phía Sở Dương, bế anh lên giường, nhìn trái nhìn phải, chỉ mong rằng anh không bị thương. Cũng may, Sở Dương không sao cả, nhưng chân hắn bị cứa một đường dài, máu vẫn đang tuôn ra không ngừng. Hắn gọi người hầu quét dọn mảnh vỡ cẩn thận, tự mình băng bó đơn giản, hắn còn phải nhanh chóng đi dỗ Sở Dương.

Khi hắn trở lại, Sở Dương đang cọ quậy trên giường, anh đang cố cởi cúc áo, quá vụng về, tay bị cọ cho đỏ lên hết rồi mà vẫn không cởi được cúc nào cả. Lâm Sơ tiến lại gần, Sở Dương đầy mùi rượu, khi nãy hắng quá gấp gáp, không nhận ra khi nãy anh đã uống rượu, khuôn mặt anh đỏ ửng, đôi mắt to bây giờ trở nên mơ màng, cõ lẽ vì khó chịu, anh bĩu môi, miệng thốt ra vài tiếng rên đứt quãng, Lâm Sơ nuốt nước bọt, quá quyến rũ, hắn cảm thấy cánh mũi mình hơi nóng rồi. Hắn nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng hỏi
" Dương Bảo nóng hay sao? Anh khó chịu chỗ nào? Em giúp anh nhé!" 

Hắn nhẹ nhàng cởi từng cúc áo trên người anh, cả người Sở Dương nóng phừng phừng, bàn tay của Lâm Sơ mát lạnh, anh thoải mái, khẽ hừ hừ vài tiếng, rướn người lên để tay hắn chạm vào nhiều hơn nữa. Phía dưới của anh đã cương cứng, Lâm Sơ cũng gấp gáp, hắn trượt xuống, dùng lưỡi liếm khắp, từ hai đầu ngực cho đến rốn, đều lóng lánh nước bọt. Hắn dùng răng kéo quần anh xuống, dương vật của Sở Dương bật ra, thẳng tắp, như cây sắt nóng, vỗ vào mũi hắn, Lâm Sơ hưng phấn tột độ "Dương Bảo, đáng yêu quá!", hắn hôn nhẹ lên, vươn dài đầu lưỡi, hắn cói gắng học, càng ngày càng điêu luyện, vì hắn biết Sở Dương rất thích được khẩu giao, mỗi lần như thế, anh đều mạnh bạo đến lạ, có lẽ là sung sướng quá độ, khiến con người ác liệt trong anh xuất hiện, gần đây, mỗi lần lên giường, anh giống như có máu S, hắn đều bị hành hạ cho thương tích đầy mình, nhưng đó là điều hắn vui vẻ chịu đựng. Có lẽ bởi vì quá khứ anh chịu quá nhiều uất ức, làm tình chính là nơi để anh xả ra hết những nỗi bực tức đó.

Hắn chìm sâu vào suy nghĩ, hàm răng vô tình cạ vào dương vậy của anh, Sở Dương bị đau, khẽ hét lên, một tay nắm lấy tóc Lâm Sơ, tay còn lại không ngừng tát vào má hắn. Lâm Sơ hoảng hốt, hắn hôn lên hai quả trứng, ngậm hết vào miệng, lấy làm chuộc lỗi, má của hắn đã bị tát đến tê rần, bàn tay của Sở Dương cũng đỏ chót. Hắn cầm tay anh, ý bảo anh dừng lại, ánh mắt của Sở Dương lúc này trở nên ác liệt, đôi mắt đỏ chót trừng lấy hắn, hắn xoa nhẹ đôi tay anh lên má mình, dỗ anh "Dương Bảo! Không đánh bằng tay nhé, em đưa thứ khác cho anh cầm rồi đánh có được hay không? Xem tay anh đỏ hết rồi đây này!" Hắn ngậm đừng ngón tay của anh vào, dùng nước bọt thấm ướt hết đầu ngón tay, mô phỏng theo cảnh làm tình, dùng môi ngậm chặt ngón tay, tự động cắm vào rút ra. Bây giờ đầu óc Sở Dương như một đống bùn nhão, anh lạc sâu trong đầm lầy, nóng rát, khó chịu, lời nói của Sở Lâm anh nghe không lọt tai, quơ chân, đá hắn xuống giường. " Cút đi!"

Lâm Sơ bò dậy, Sở Dương say, sức mạnh kinh người, dỗ như thế nào cũng không khiến anh hài lòng. Phía dưới của anh đã chảy ra dịch nhầy, giật giật, chắc chắn rất khó chịu, hắn ngồi dưới sàn, tự mình mở rộng, đánh nhanh thắng nhanh, trèo lên giường, ngồi xuống người anh.

" Ha..." Lâm Sơ thoả mãn thở dài một tiếng, hắn cảm thấy mình giống như con điếm, cả ngày luôn khát khao cơ thể của Sở Dương, dù trên giường có bị anh đối xử tàn bạo, vẫn rất vui lòng. Sở Dương được tiến vào một nơi thoải mái, theo bản năng đẩy mình lên, chạm trúng điểm G của Lâm Sơ, hắn không phòng bị, theo quán tính ngã về phía trước, hắn giật mình, chống lấy hai tay xuống giường, tránh ngã lên người anh. Sở Dương không quan tâm, Dương bé vừa chạm vào một điểm nhô lên, điều đó khiến anh thích thú, liên tục dập hông vào nơi đó

" Dương Bảo... Dương Bảo... anh từ từ!"
Sở Dương bị khoái cảm khiến cho đôi mắt trở nên mơ hồ, anh không nhìn rõ người trước mặt, chỉ thấy một cái bóng chập chùng, nhưng anh cảm nhận được, mình không thích người này, nếu hắn nói gì, anh sẽ làm ngược lại. Anh nhanh chóng dập hông càng nhanh, hàm răng cắn chặt vai hắn.

Lâm Sơ không chịu đựng nổi, khi anh bắn vào trong hắn, ngừng lại, đôi mắt của hắn đã dại đi, nước bọt tràn ra khỏi khoé môi. Hắn bình tĩnh một lúc, cúi xuống nhìn anh. Sở Dương thoả mãn xong, nhắm mắt, đã ngủ rồi, trên mũi anh vẫn còn vương mồ hôi, Lâm Sơ lại gần, cuốn nó vào đầu lưỡi, cười khẽ, nhẹ cắn lấy môi anh " Dương Bảo hư quá!"

Hắn vừa mệt vừa đau, không còn sức lực, nhẹ nhàng xoay người qua, dương vật của anh vẫn cắm trong người hắn, tinh dịch theo nơi giao hợp của hai người trào ra, thấm ướt mông hắn. Nhưng hắn cũng không muốn anh rời khỏi cơ thể mình, vẫn giữ yên như thế, ôm anh vào lòng, nhắm mắt lại.

Sở Dương tỉnh lại, ngoài trời đang mưa bão, anh bị tiếng gió đập vào cửa sổ làm cho giật mình. Đầu anh hơi đau, anh muốn ngồi dậy, chợt phát hiện phía dưới của mình đang bị Lâm Sơ nuốt chặt, sáng sớm nơi đó của anh đang cương cứng, anh chuyển động khiến nó đâm sâu vào cơ thể hắn, Lâm Sơ khẽ rên một tiếng. Sở Dương sợ hãi, anh không biết đêm qua đã có chuyện gì xảy ra, anh không nhớ gì cả, anh cố lùi về sau, nhưng cơ mông của Lâm Sơ cuốn chặt lấy anh, hắn mở mắt, cười nhìn anh " Chồng yêu! Buổi sáng tốt lành!"

Hắn dậy từ sớm, nhưng hắn luyến tiếc dư vị đêm qua, nên vẫn chờ anh tỉnh lại. Sở Dương nhớ lại, ngày hôm qua, Tô Lan đã nói những gì với anh. Anh dãy giụa, dương vật rút khỏi huyệt nhỏ của Lâm Sơ, tinh dịch từ đêm qua tràn ra, dính vào dương vật, dâm mỹ cực kì. Anh đỏ mặt, tức giận, anh đã hiểu lên giường có nghĩa là gì rồi, Lâm Sơ không muốn lấy anh, nhưng vẫn muốn lên giường với anh khi anh đang có vợ, rất xấu xa. Anh không muốn ở đây nữa. Càng nghĩ càng đỏ mắt, đẩy Lâm Sơ ra, anh nhìn dấu hôn trên người mình, khoá cửa nhà tắm lại, nước mắt trào ra. Đêm qua anh uống nước, nhưng nước rất đắng, sau đó anh không nhớ gì cả, không hiểu sao sáng sớm lại trần truồng cùng với Lâm Sơ, anh không muốn làm tình với hắn nữa, nhưng không hiểu được tại sao lại nhứ thế này. Lâm Sơ đứng ngoài cửa, nghe từng tiếng nấc của Sở Dương, trong lòng hắn gấp như lửa đốt, hắn đập cửa, nhẹ giọng gọi anh

" Dương Bảo, đừng khoá cửa! Em cầu xin anh! Đừng khóc, anh ra đây, nghe em nói chuyện có được hay không?"

Sở Dương càng khóc càng to, vết tiêm trên tay ngày hôm qua nhức nhối, anh hét lên " Anh muốn cho người tiêm vào tay Dương Dương nữa có phải không?"

" Không! Dương Bảo, tất cả là tại em, anh đừng khóc! Anh vẫn chưa ăn gì cả, em cầu xin anh, anh ra ngoài đi nhé!"

Nghe Lâm Sơ nói, Sở Dương mới thấy bụng mình đói cồn cào, anh không đáp lại, thoa thoa nước mắt, bước đến trước gương, mặt anh ướt nhẹp, như chú mèo con, anh hít nước mũi, im lặng đánh răng rửa mặt, đi tắm, mặc cho Lâm Sơ ở ngoài đang lo sốt vó. Tiếng gọi ở ngoài của Lâm Sơ đã yên lặng được một lúc lâu rồi, anh bĩu môi, nghịch bọt trong bồn tắm. Anh thử trầm mình sâu xuống bồn, thở ra, bọt nước nổi lên này! Chơi một lúc thành nghiện, anh chìm càng sâu, bọt nước nổi lên càng nhiều. Lâm Sơ tìm ra chìa khoá sơ cua, hắn bước vào, cảnh tượng trước mắt làm tim hắn như ngừng đập, hắn lao về phía anh, Sở Dương nghịch xà phòng khắp sàn, sàn trơn trượt khiến Lâm Sơ ngã xuống, trên chân hắn đau nhói, có lẽ là trật gân rồi, nhưng hắn không nghĩ nhiều, vội vàng lết đến bên bồn tắm, Sở Dương chìm xuống dưới, chỉ còn một nhúm tóc nổi lên, hắn vội vã vớt anh lên. Sở Dương đang chơi vui vẻ, nhìn thấy Lâm Sơ, liền xụ mặt. Lâm Sơ bị anh doạ cho sợ hãi, không kiềm chế được mà đánh vào mông anh một phát, nước mắt của Sở Dương lại nhanh chóng trào ra, hắn bắt đầu hối hận, liếm lấy nước mắt lăn xuống môi anh " Xin lỗi, Dương Bảo, đừng làm em sợ có được hay không? Anh muốn nghịch nước có thể dẫn em vào, em xem anh, nếu anh khoá cửa, nhỡ có chuyện gì thì sao?"

Sở Dương cúi đầu, giọng nói có chút nghẹn " Không cần anh quan tâm!"

Lâm Sơ nhìn anh, nâng mặt anh, khiến anh nhìn thẳng vào mình " Anh là chồng em, ngay từ đầu đáng ra là như thế! Tại sao không cho em quan tâm anh. Dương Bảo! Em sẽ tức giận nếu anh cứ không cần em như thế!"

" Vậy anh Lâm Sơ cứ đánh đi! Vợ cũ cũng đánh Dương Dương đó thôi, Dương Dương không có người cần, giống như con mèo hoang ở cuối đường, ai muốn đánh cũng được mà!" Anh nói, dùng tay tát mạnh vào má mình " Như thế này này! Dương Dương không được cho đi kiếm tiền, cũng không có nhà, anh Lâm Sơ đánh rồi, cho Dương Dương cơm ăn là được!"

" Em xin anh! Dương Bảo! Em không dám đánh anh, em nuôi anh cả đời, anh chỉ cần ở bên cạnh em thôi, anh khó chịu có thể phạt em, đánh em, anh đừng làm mình bị thương có được hay không?"

Lâm Sơ sợ hãi, dùng sức ôm lấy anh, má anh đã đỏ hết rồi, còn có chút sưng lên, đầu óc Sở Dương vốn rất đơn giản, anh luôn là đứa bé ngoan ngoãn ngọt ngào, nhưng dạo gần đây, đỉnh điểm là hôm qua, anh trở nên rất nóng nảy, lại rất ưa bạo lực, nhất là khi làm tình. Hắn hôn lên bên má anh, dỗ dành " Chồng ngoan nào, đi ăn cơm nhé, có bánh bao này, hôm nay mẹ vợ anh về Mỹ, rất lâu sẽ không gặp được đấy, ăn no đi tiễn bà ấy nhé!"

Sở Dương nghe hắn nói, anh trần trụi đứng dậy, tránh khỏi tay hắn, bước ra khỏi phòng tắm, sau đó quay lại nói với hắn " Đừng gọi chồng, không thích!"

Hắn cười khổ, không có cách nào, đều do mình gây ra, bước theo Sở Dương, hắn chắc chắn anh lại không lau mình mà cứ thế mặc quần áo vào.

Hầu hạ anh xong, hắn đưa anh đến sân bay. Hắn không ưa gì hai mẹ con nhà đó, còn ước chi cả đời này cũng đừng gặp lại nhau, nhưng đành chịu thôi, bà ta thương Sở Dương thật lòng, anh cũng rất quý bà ta, còn thằng con trời đánh của bà ấy, hắn không tin là Tô Lan sẽ đấu lại mình, dù sao so với hắn, Tô Lan vẫn gây ấn tượng xấu cho Sở Dương nhiều hơn. Hắn đứng xa xa, nhìn Sở Dương nước mắt ngắn dài, hắn ước gì bà Tô mau biến đi, không có bà ta, xem Tô Lan tìm Sở Dương kiểu gì. Tô Lan đứng bên cạnh, gương mặt không hiện bao nhiêu vẻ nhớ thương bà Tô, người ngoài nhìn vào, còn tưởng Sở Dương là con ruột, hai mắt hắn chỉ chăm chú nhìn vào anh, thấy Sở Dương khóc, còn cố tình tiến lên lau nước mắt cho anh. Lâm Sơ phải kiềm chế rất nhiều mới không nhào lên đánh chết hắn, Sở Dương không cho hắn lên, hắn đành chịu đựng.

Bà Tô đỏ mắt, xoa đầu Sở Dương, dặn dò anh đủ thứ, nếu có chuyện gì thì gọi cho bà ta. Còn nói rằng Tô Lan sẽ lo cho anh, khuyên Sở Dương trở về với hắn, nhưng Sở Dương từ chối, Lâm Sơ nhìn khuôn mặt ảm đạm của Tô Lan, cười to ra tiếng.

Sau đó, Lâm Sơ không vội đưa anh về nhà, hắn dỗ ngọt anh, đưa anh đến bác sĩ tâm lí. Dù sao hắn cũng không an tâm với trạng thái gần đây của anh.

Đưa Sở Dương kiểm tra xong, hắn im lặng nghe bác sĩ nói về tình trạng của anh. Mang gánh nặng tâm lí quá lâu khiến anh xuất hiện trạng thái bạo lực trong một vài trường hợp,cùng với nỗi sợ bị bỏ rơi. Khi hưng phấn hoặc kích thích sẽ không kiểm soát được hành động của bản thân.

Hắn bước về nhà xe, bước chân như đi trên mây, không hề có cảm giác chân thực, hắn nhìn thấy Sở Dương ngồi trong xe, đợi quá lâu nên anh đã ngủ rồi. Gương mặt anh dựa vào cửa kính, khi hắn xốc anh lại, mặt đã bị kính cọ cho đỏ chót, anh khó chịu, miệng lầm bầm, lại tiếp tục ngủ. Hắn hôn hôn vết đỏ trên mặt anh, chỉnh lại tư thế của anh, chậm rãi lái xe về nhà. Xe chạy một lát, Sở Dương cũng chậm rãi tỉnh lại, anh dụi mắt, ngáp dài một tiếng, với tay tìm kẹo. Anh xé một lúc ba viên, miệng tròn vo, như con sóc, Lâm Sơ dịu dàng nhìn anh, sự ngọt ngào trong mắt hắn làm anh thấy hơi ngộp thở.

" Kẹo có vị gì vậy?"

" Dâu này, trà xanh này, kẹo sữa nữa"

"Em cũng muốn ăn!"

" Ồ!" Sở Dương tìm trong túi, lại lấy ta vài viên " Anh thích loại nào?"

Xe dừng đèn đỏ, hắn cúi đầu, liếm môi anh, mỉm cười " Vị của anh ngọt hơn chúng nhiều!"

Sở Dương bĩu môi, dĩ nhiên là không tin tưởng hắn, ậm ờ một chút, hắn lại nghe thấy tiếng thở đều đều của anh.

Anh vừa thơm vừa ngọt, vĩnh viễn sẽ như thế, không cần sợ hãi, em sẽ bảo vệ anh, nếu anh không muốn rời đi, em sẽ không bao giờ buông anh ra, nếu anh muốn rời đi, em sẽ buộc chặt anh lại, đến khi anh tình nguyện cả đời ở bên em mới thôi. Hắn ngắm nhìn Sở Dương, suy nghĩ trong lòng như quả bóng bay, đi khắp các vùng cảm xúc, hắn không biết xe đã đến cổng nhà tự khi nào.

Dịu dàng đỡ người bên ghế dậy, hắn xốc nhẹ anh lên, bế anh về phòng, có lẽ là đói bụng, anh vừa ngủ vừa gọi tên đủ loại món ăn, hắn khẽ cười, cọ nhẹ mũi lên mũi anh. Đặt người nằm yên dưới giường, mới chuẩn bị nấu ăn. Thường thì dì Hồng sẽ đến nấu ăn, dọn dẹp, nhưng dạo này hắn đã giành hết khoản nấu ăn của dì. Không phải nói con đường nhắn nhất đến trái tim người đàn ông là đi qua dạ dày hay sao. Hắn muốn khiến anh cả đời này chỉ ăn được mỗi cơm của hắn làm ra, để xem anh còn dám bỏ đi đâu nữa.

Bọn họ trải qua vài tháng yên bình vui vẻ, tinh thần Sở Dương cũng khá hơn, nhưng chuyện giường chiếu... anh thật sự có máu S tiềm ẩn. Lâm Sơ vừa sướng vừa khổ, vết thương trên người hắn mỗi lúc làm tình chỉ tăng không giảm, xem như là báo ứng của hắn. Hắn lê thân tàn nằm trên giường, thủ phạm đã quấn thành kén nhộng, bắt đầu ngáy nhỏ, hắn nửa bất lực nửa cưng chiều giở nhẹ chăn ra, chui mình vào chăn, kéo sát anh vào lồng ngực. Mới có mấy tháng mà hắn đã nuôi anh béo một vòng, so với vợ cũ của anh, hắn cảm thấy rất có thành tựu. Sở Dương bị giở chăn, bị lạnh một chút, hơi ấm của hắn lập tức tiến đến gần anh, anh thoải mái cựa quậy, môi nhắm ngay núm vú của hắn, dùng răng hơi nghiền nhẹ. Lâm Sơ hít một hơi thật sâu, lúc sớm hai núm vú của hắn bị anh chơi đùa tàn bạo, bây giờ đụng nhẹ cũng vô cùng nhạy cảm, huống chi là bảo bối này còn gặm hắn, phía sau của hắn vừa rửa sạch, lại bắt đầu thấy ngứa ngáy " Chồng ơi...." Hắn hôn lên trán anh, dụi mặt vào mái tóc xù của Sở Dương, nhưng Sở Dương đã ngủ rất say, hành động khi nãy anh chỉ làm trong vô thức, Lâm Sơ đành ảo não trấn áp dục vọng, khó khăn rơi vào giấc ngủ.

Vào một ngày nọ, Sở Dương nằm lăn lộn dưới sàn xem hoạt hình Disney. Lâm Sơ trở về, nhìn thấy tóc anh dính một nhúm lông dưới thảm, tim mềm tan thành nước mùa xuân, kéo anh vào lòng, hôn vài ngụm, Sở Dương vẫn đang nhập tâm vào chuột Mickey trên màn ảnh, mặc kệ hắn, anh xem hoạt hình nhiều, cũng học được vài câu giao tiếp tiếng Anh cơ bản, thi thoảng nói ra, Lâm Sơ cười vui không ngớt, đều khen anh đến bay tận mây xanh.

Ăn cơm xong, hắn đỡ anh nằm lên đùi mình, xoa cái bụng đã trở nên béo tròn của anh, nhẹ giọng hỏi " Dương Bảo muốn đi nhìn chuột Mickey không?"

" Muốn! Anh muốn đi lắm!" Anh vô cùng hưng phấn, xoay nhanh ôm eo của hắn, hòng được đi chơi. Hắn vất vả vài tháng mới đổi được cách xưng hô của anh, khi anh vui vẻ hoặc hưng phấn, hắn hiếm hoi còn có diễm phúc được anh gọi vợ.

" Thế anh nói thế nào để em dẫn anh đi đây?" Hắn cười tà, dê béo sắp vào tròng rồi.

" Vợ ơi, Dương Dương muốn đi nhìn bạn chuột Mickey lắm lắm!!!" Còn tri kỉ hôn thêm hai cái vào má hắn. Lâm Sơ nheo hai mắt lại ôm anh chặt một chút, cũng may, anh còn nguyện ý cho hắn có cơ hội đưa anh ra khỏi bóng đen quá khứ, Sở Dương trở lại làm cục cưng hoạt bát, mặc dù ngày nào cũng nghịch đến lấm lem bùn đất, nhưng hắn nguyện ý chiều anh. Lần này hắn muốn đưa anh đến Nhật Bản, dạo một vòng Disney Land, cho anh chơi thoả thích, cũng cho thằng khốn Tô Lan khỏi làm phiền anh một đoạn thời gian. Hai người bọn họ cho công ty nhau ngáng chân, tuy có chút vất vả, nhưng Sở Dương ở phía nào, thì đó là người thắng cuộc. Nhưng Tô Lan có vẻ sợ Sở Dương quên hắn, vào một ngày mưa, Lâm Sơ phải đi công tác tận phía Tây, hắn dậu đổ bìm leo, tìm đến Sở Dương, anh sợ hãi không dám gặp hắn, hắn liền quỳ dưới mưa 4 tiếng đồng hồ, tên khốn đó biết Sở Dương lương thiện mềm lòng, liền thành công vào cửa. Lâm Sơ nghĩ lại mà trái tim vẫn nóng bừng lửa giận, khi hắn trở về, không nhìn thấy Sở Dương, chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ ngọt nị của kẻ khốn kiếp nào đó, hắn đá tung cánh cửa không khoá trái, thời khắc đó, hắn có chút đồng cảm với Tô Lan khi đến bắt gian hắn và Sở Dương. Chỉ khác là, lần này, hắn tận mắt chứng kiến hai người bọn họ vẫn đang quấn chặt vào nhau, trái tim hắn giống như bị xe cán qua, rồi lại lùi lại, dày vò khiến nó nát thành tương. Dương vật của Sở Dương vẫn còn cắm chặt trong người Tô Lan, mà hắn giống như con chó cái, mặc cho Sở Dương hành hạ, trên lưng vết thương chằng chịt còn đang rướm máu, chắc hẳn đã bị dây lưng tra tấn không ít, Lâm Sơ cười lạnh, nhưng trong ánh mắt là phong ba bão táp. Sở Dương mơ mơ màng màng, đôi mắt anh đầy tơ máu, cú đá cửa của Lâm Sơ làm anh có chút giật mình, bảo bối ở dưới cũng mềm một nửa. Lâm Sơ nhìn bộ vị đang kết hợp của hai người họ, nơi đó của Tô Lan đang rướm máu, chắc chắn hắn không ngờ Sở Dương trở nên có xu hướng bạo lực tình dục. Tô Lan dù đau đớn, vẫn nhìn hắn, ở góc độ mà Sở Dương không nhìn thấy, nở nụ cười khiêu khích.

Nhưng thứ Lâm Sơ quan tâm hơn, mặt Sở Dương đỏ đến mức bất thường, thằng chó khốn kiếp!!! Thằng chó này dám cho Sở Dương uống thuốc kích dục!
Hắn tiến gần, hôn trấn an Sở Dương, lo lắng anh sợ hãi, hắn nhẹ nhàng nắm lấy dương vật anh, lấy ra khỏi cơ thể Tô Lan. Sau đó hắn kéo Tô Lan xuống phòng khách, hai người đánh nhau, cảnh tượng ngày xưa lại lặp lại. Tô Lan từ những cú đánh của Lâm Sơ nghe được bệnh tình của Sở Dương. Hắn sững sờ, từ bỏ phản kháng. Chẳng trách, khi nãy anh vô cùng thô bạo, hắn nghĩ rằng là tác dụng của thuốc, không ngờ, anh trở nên thế này đều do hắn gây ra! Đầy đầu hắn bây giờ đều là hối hận cùng thương tiếc, hắn vốn chỉ muốn dùng chút thủ đoạn ti tiện này để có thể vãn hồi anh một chút, hắn không có ý muốn tổn thương anh thêm một chút nào!

Từ ngày hôm đó, Sở Dương lại càng thêm sợ hãi Tô Lan, Lâm Sơ mừng còn không hết, đây chính là quả báo của hắn! Lâm Sơ không dám quản thúc Sở Dương quá chặt chẽ, anh vẫn thường ra công viên gần nhà nghịch đất một mình, Tô Lan vẫn thường xuyên đến đó thăm anh, chuyện này Lâm Sơ không biết được, hắn đến, cả quang minh chính đại, cả lén lút thập thò, nhưng tựa hồ hảo cảm của anh không tăng lên được bao nhiêu, dù cho hắn mua cho anh rất nhiều đồ chơi lâu đài cát.

Tâm tư Lâm Sơ nghĩ về những chuyện cũ, lại cảm thấy hai nụ hôn trên má vẫn chưa đủ, kéo lấy tay anh, thêm một đêm nóng cháy.

Một tuần sau Sở Dương hứng khởi bừng bừng, dậy sớm hơn mọi khi, trên đường ra sân bay đều tíu ta tíu tít. Lâm Sơ cưng chiều nhìn anh, một lát lại hôn một chút, Sở Dương bị ngứa, cười ha ha đánh hắn.

Đến khách sạn, nghỉ ngơi một đêm, hai người liền bắt đầu hành trình Disney Land, Lâm Sơ dĩ nhiên không thích những nơi trẻ con thế này, nhưng ai bảo chồng yêu của hắn thích, hắn đương nhiên không thích không được. Sở Dương nhìn thấy vài nơi bán nơ chuột, liền mua hai cái, gắn lên đầu Lâm Sơ, lúc đầu hắn có chút không tự nhiên, đại tổng tài đeo nơ chuột, quả thật rất buồn cười, nhưng nhìn Sở Dương vui vẻ, hắn cũng liền chiều theo. Sau đó Sở Dương đã nhìn thấy hai chú chuột Mickey đứng ở phía xa xa, vui vẻ chạy lại bắt tay bắt chân, đòi hô to muốn chụp hình, Lâm Sơ đành nén cơn ghen tuông, nhận trách nhiệm thợ ảnh. Sở Dương tinh khí tràn đầy, kéo hắn nhìn công chúa vương tử ngồi trên kiệu cao, cánh hoa rải khắp nơi, long trọng như lễ cưới, Lâm Sơ khẽ cúi vào tai anh " Dương Bảo có thích không?"

" Thích lắm!" Anh vẫn dõi theo đoàn xe, lơ đãng trả lời hắn.

" Vậy em cho Dương Bảo một lễ cưới nhé! Đẹp gấp mười lần đoàn xe khi nãy! Anh sẽ đẹp trai hơn vương tử rất nhiều!"

Sở Dương ngơ ngác quay sang nhìn hắn, sau đó chậm rãi lắc đầu. Câu trả lời nằm trong dự liệu, nhưng Lâm Sơ vẫn không nhịn được trái tim hụt hẫng của mình.

Ngược lại Sở Dương không suy nghĩ nhiều như hắn, anh cưới Tô Lan, không hề vui vẻ, nên theo bản năng anh sẽ sợ hãi hôn lễ của mình. Sau đó anh vẫn chạy vui vẻ khắp nơi, chơi đùa đến tối, chỉ có Lâm Sơ tự ôm nỗi xót xa, haiz, dù sao cũng là hắn tự làm tự chịu.

Sở Dương chơi đùa một ngày vui sướng, liền hết hứng thú với Disney Land, Lâm Sơ ôm anh trong ngực, anh đã ngủ đến quên trời đất. Hai người ở lại đây một tuần, hắn vẫn còn nhiều dự định, muốn cho Sở Dương lưu lại những ký ức đẹp nhất của hai người.

Mùa thu Nhật Bản mát mẻ, hôm sau Lâm Sơ dẫn anh đến suối nước nóng, là nơi tư nhân, chỉ có hai người, Sở Dương được nước ấm bao quanh cơ thể, suối nước nóng nằm gần tán lá phong, vài chiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống, gợn sóng lăn tăn trên mặt nước, anh thích thú nhặt một lá, rồi lại chồm ra hỏi hồ nước nóng, nhặt thêm vài lá vương vãi trên sân đá. Lâm Sơ sợ đá làm anh bị thương, vội vàng ngăn cản " Dương Bảo, đừng chồm, sẽ bị thương đấy!"

" Dương Dương nhặt một chút, sẽ không sao hết!"

Hắn kéo anh về, để anh ngồi yên trong nước, lạnh như thế, chồm ra khỏi hồ một chút thôi nhưng nhỡ bị cảm, đau lòng chính là hắn. " Bé ngoan ở đây nhé, em sẽ nhặt cho anh. Dương Bảo muốn bao nhiêu nào?"

" Một ít, Dương Dương còn muốn nhặt hạt dẻ nữa cơ!"

Lời Sở Dương nói khiến Lâm Sơ có chút bất ngờ, hắn nghiêng đầu qua, hôn lên má anh, khen thưởng " Chồng giỏi quá! Sao anh biết mùa thu Nhật Bản có hạt dẻ thế?"

Anh bĩu môi, cụng trán lên trán hắn " Không gọi chồng! Dương Dương xem hoạt hình biết được!"

Lâm Sơ thổi nhẹ trán anh, xoa nhẹ một chút, có chút mất mát, từ ngày hôm đó đều không cho gọi chồng, chứng tỏ vẫn còn chưa tha thứ cho hắn, mềm giọng dỗ ngọt anh " Đừng tức giận bảo bảo, mai em đưa anh vào vườn nhặt hạt dê nhé, em sẽ nướng cho anh thật nhiều hạt dẻ!"

" Không chỉ nướng, anh muốn đem về nhà nữa!"

"Được được! Anh muốn thế nào đều được!" Sở Dương thường ngày đều thích ở ngoài vườn, anh còn làm một cái hộp, mỗi khi được đi chơi đến đâu, đều đem những sản vật mà anh tìm được, đem về để vào trong đó, hộp gỗ còn quan trọng hơn vài món đồ chơi của anh nữa đấy. Lâm Sơ biết lần này anh lại muốn đem cả lá phong, hạt dẻ đem về để vào hộp, liền dự định đem ép khô mấy cái lá phong, bảo quản kĩ càng, nếu không thì nó hỏng mất, chắc chắn anh sẽ khóc sướt mướt cho mà xem. Hắn vốn dĩ muốn cùng anh tương tương cất cất, không ngờ bé cưng lại đòi ngủ sớm, mai đến vườn thật sớm nhặt hạt dẻ. Hắn đã lâu không có thịt ăn, nhưng anh không cho, chỉ đành chết thèm, chỉ đành đoan chính ôm anh chìm vào giấc ngủ.

Hai người đi một tuần, đã sắp cuối năm, công ty Lâm Sơ cũng bước vào thời kì chạy nước rút, dù có chút tiếc nuối, nhưng hắn đành phải dẫn anh trở về. Sở Dương đã thu được hạt dẻ và lá phong, còn gặp chuột Mickey, cũng rất thoả mãn rồi. Đi lâu rồi, anh cũng nhớ mấy bạn nhỏ cùng nghịch đất với mình ở công viên.

Sở Dương trở về, vẫn tiếp tục chơi đùa, cùng Lâm Sơ đón Giáng Sinh, cùng Lâm Sơ đón giao thừa. Đêm giao thừa, Lâm Sơ cho anh một chiếc nhẫn có khắc tên hai người, hắn giải thích cho anh ý nghĩa của chiếc nhẫn, hắn một chiếc, anh một chiếc, hắn đeo lên tay, nhưng hắn nói, nếu anh chưa sẵn sàng, chỉ cần không vứt nó, muốn để đâu đều được. Sở Dương mím môi, nghĩ nghĩ, luồn vào dây chuyền, đeo lên cổ. Khoảnh khắc đó Lâm Sơ như thấy được ánh sáng cuối đường hầm, nỗ lực của hắn, không uổng phí. Hắn bước về phía anh một trăm bước, tuy anh vẫn chưa đưa tay cho hắn, nhưng đã cho hắn một nụ cười, hắn cách trái tim anh đã không còn xa nữa. Vậy đã đủ lắm rồi, hắn còn sợ anh quá mềm lòng, hắn không xứng đáng sớm được anh tha thứ như thế, hắn sẽ dùng cả đời còn lại, bù đắp cho anh.

Đêm giao thừa, Sở Dương cũng đã nhận được một cuộc điện thoại, Lâm Sơ mắng thầm kẻ bên kia đầu dây, nhưng Sở Dương muốn tiếp, hắn không dám cản. Tô Lan bên kia có lẽ đang đứng trong gió lạnh, giọng nói hắn có chút run run " Bảo bảo, ra cửa sổ một chút có được hay không?" Sở Dương tò mò, theo lời hắn, bước về phía cửa. Một tiếng vang lớn, sau đó từng chùm pháo hoa nở rộ trên bầu trời tối đen. Sau đó từng dòng chữ hiện ra trên bầu trời, rất chậm, như sợ rằng Sở Dương không đọc được. " Em yêu anh" cuối cùng, chính là hình dáng chiếc nhẫn kết hôn của hai người nằm trong chiếc hộp hiện ra. Đợi cho tia pháo hoa cuối cùng rơi xuống, giọng Tô Lan có chút nghẹn ngào " Bảo bảo, em biết anh chưa tha thứ được cho em, nhưng em sẽ rất nỗ lực, mong bảo bảo cho em một chút cơ hội, em đang học nấu ăn, học mọi thứ có thể chăm sóc thật tốt cho anh, mong Dương Dương cho Tô Lan cơ hội bù đắp! Bảo bảo, năm mới bình an!"

Sở Dương yên lặng nghe hắn nói xong, anh cũng không biết nói gì, anh vẫn còn rất giận hắn, lâu thật lâu, mới " Ừ" một tiếng, liền tắt máy, bò vào cánh tay đang dang rộng của Lâm Sơ. Tô Lan đứng trong gió đông lạnh buốt, nhưng hắn không cảm nhận được, hắn cảm thấy mình đang nằm trong một lớp lông cừu, dày dặn ấm áp, một tiếng của Sở Dương, có nghĩa hắn chưa bị phán tử hình, có lẽ đợi năm năm, mười năm, bao nhiêu năm cũng được, chỉ cần anh cho phép hắn còn được ở sau lưng anh , hắn vẫn còn có thể chống chọi với Lâm Sơ.

Sở Dương vẫn sẽ luôn trải qua cuộc sống ngọt ngào vui vẻ, anh cũng không còn ý định muốn bỏ Lâm Sơ đi, dù sao người này ngày xưa làm chuyện xấu, nhưng bây giờ rất tốt với anh, anh cũng không còn giận hắn, hai người làm chuyện vợ chồng... có chút mắc cỡ, nhưng anh cũng rất thoả mãn, cơm Lâm Sơ làm rất ngon, cũng không có chỗ chê. Chỉ là mỗi lần Lâm Sơ thấy Tô Lan, hai người đều rất ồn ào, anh không thể tập trung xem hoạt hình được. Còn Tô Lan, nhìn thấy hắn, anh đã không sợ sệt, dù sao dạo này mỗi lần hắn dụ anh làm chuyện xấu hổ, hắn đều bị anh làm cho người đầy vết roi, còn rất nghe lời anh, những đồ ăn Lâm Sơ không cho anh ăn, hắn cũng sẽ lén cho anh ăn, dù chỉ được ăn có một chút thôi, nhưng dù sao, anh vẫn còn giận lắm, nhẫn hắn đưa anh không đeo lên cổ mà cất vào hộc tủ, nhìn bộ dạng mất mát của hắn, anh thấy hắn đáng đời, khẽ bĩu môi, cứ để đó một thời gian nữa, nếu hết giận rồi sẽ tính sau.

Bác sĩ nói rằng chứng bạo lực của Sở Dương đã hết, nhưng bạo lực tình dục là thứ được kích phát ra khi anh mắc bệnh, có lẽ đó là mặt tính cách khác của anh, nó sẽ luôn còn đó. ***
Hai người Lâm Sơ với Tô Lan cũng không quá quan trọng, chỉ cần anh khoẻ mạnh vui vẻ là được, chuyện giường chiếu thì chỉ cần anh thích S, bọn họ đều tình nguyện làm M. Có lẽ cả đời này anh cũng sẽ không hiểu được tình yêu, nhưng cả hai người sẽ nỗ lực đi yêu anh, cùng với bù đắp cho lỗi lầm của bản thân. Bây giờ Sở Dương vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận Lâm Sơ, hắn vẫn đang cố gắng, còn Tô Lan sao? Hắn phải cố gắng gấp 100 lần. Trách nhiệm của Sở Dương chính là làm mặt trời bé bỏng, muốn ăn thì ăn, muốn chơi thì chơi, vì mọi chuyện đã có hai người thay anh lo liệu.


-Hoàn-

*** Mình nói xàm á, đừng có ai đi kiểm chứng rồi chửi mình ngu nha, khóc á TT

Phiên ngoại chắc là có, mà lười thì không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro