Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Minh Hiếu đứng bên ngoài lớp học chờ đợi cô giáo gọi tên mình. Nói không hồi hộp chính là nói dối.

Cậu vừa chuyển đến trường này, hôm nay là buổi đầu tiên vào nhận lớp mới, tâm trạng vừa háo hức vừa hồi hộp.

"Hiếu, em vào đây."

Còn đang chìm vào dòng suy nghĩ, đã nghe thấy cô giáo chủ nhiệm gọi tên mình, cậu lập tức hít sâu một hơi, ngoan ngoãn bước vào lớp.

"Đây là bạn Trần Minh Hiếu. Bạn ấy vừa chuyển trường về đây. Mong các em giúp đỡ bạn nhiều hơn"

Cô nói xong, bên dưới bắt đầu xì xào không yên.

"Xin chào mọi người, tớ là Trần Minh Hiếu, rất vui được quen biết, hy vọng mọi người chiếu cố"

Cả lớp đồng loạt vỗ tay.

"Dương, em giúp đỡ bạn nhiều hơn nhé". Lúc này, cô giáo hướng về một nam sinh ngồi cuối lớp, nở nụ cười gọi tên.

Nam sinh kia mặt không cảm xúc, nhẹ nhàng đáp "Vâng" một tiếng rồi thôi.

"Đó là lớp trưởng lớp mình, Trần Đăng Dương. Nếu có gì khó khăn cứ nói với em ấy". Cô giáo quay sang phía cậu, nhẹ nhàng giải thích cho cậu hiểu

Cậu bên cạnh liền ngoan ngoãn. "Vâng a"

"Đúng rồi, chỗ ngồi của em.. ". Cô giáo vừa nói vừa nâng mắt kính, cẩn thận nhìn quanh lớp một vòng, cuối cùng vẫn là dừng lại ở vị trí cuối lớp ấy.

"Ừm.. Em tạm thời ngồi cạnh Dương nhé." Cũng chỉ còn mỗi chỗ ấy là trống thôi.

"Vâng"

Cô giáo lại gọi hẳn lần nữa. "Dương, bạn học mới ngồi cùng em, em giúp đỡ bạn nhiều hơn được không?"

Trần Đăng Dương đang cúi đầu, nghe đến đây liền ngước lên, đôi lông mày vô thức nhíu lại. Rất lâu sau, hắn liền gật đầu.

Cô giáo nhẹ nhàng thở phào một hơi. Cô chủ nhiệm lớp này năm nay là năm thứ 2, làm sao cô không biết cái vị trí kia vốn dĩ vẫn là nên để trống. Bởi cho dù là ai, thì chỉ ngồi đó lâu nhất là một tuần, sau đó đều tìm cô xin đổi chỗ. Huống hồ mỗi lần sắp xếp người vào đó, đôi lúc sẽ nhận được cái lắc đầu từ cậu học sinh kia.

Lại nói đến Trần Đăng Dương, hắn không phải là con của ông to bà lớn nào cả. Ba hắn làm sếp tổng, mẹ hắn làm bác sĩ, vốn dĩ ít có thời gian bên cạnh nên tính cách của hắn càng ngày càng khép kín. Ngày nhập học, mẹ hắn đã cố gắng nói rõ với cô giáo để cô có thể chiếu cố hắn nhiều hơn. Học lực chính là đứng đầu toàn khối, về mảng thể thao cũng rất tốt, là đội phó đội bóng rổ của trường. Ngoài ra còn có vẻ bề ngoài vô cùng soái, vậy nên trừ chuyện hắn có hơi xa cách ra thì mọi thứ đều ổn. Nếu không muốn nói là hoàn hảo.

.....

Sắp xếp xong mọi thứ, cô giáo liền đi ra ngoài.

Cậu chậm rãi bước về phía góc lớp. Trần Đăng Dương vẫn ngồi im không có dấu hiệu của sự nhường đường. Cậu ngại ngùng gãi gãi mũi lên tiếng.

"Xin chào, tớ là Minh Hiếu. Cô giáo sắp chỗ của tớ bên trong. Cậu có thể nhích ra cho tớ đi vào được không?"

Hắn đang tập trung giải bài toán, vốn cũng không để ý có người đứng cạnh mình. Đến lúc âm thanh trong trẻo bất ngờ gọi tên hắn, hắn mới giật mình nhìn lại.

"Tớ.. Tớ.. ". Cậu bị nhìn chằm chằm có chút căng thẳng. Lắp bắp không nói nên lời.

Hắn trong đầu bật lên cái suy nghĩ. "Thân là nam nhi, mới có chút đã run rẩy."

Trần Đăng Dương mặt không cảm xúc đứng dậy bước ra khỏi chỗ, cậu lúc này mới ôm cặp bước vào. Ngoan ngoãn ngồi yên, trong đầu vang lên câu hỏi có phải người này rất ghét cậu không? Vẻ mặt khó chịu như vậy?

Cả buổi học không ai nói với ai câu nào, cậu ngoan ngoãn, hắn trầm mặc. Nhưng những thành phần xung quanh lại không như vậy. Đôi lúc sẽ len lén nhìn về phía cuối lớp. Ánh mắt có chút khó hiểu, chẳng hiểu sao cậu lại cảm nhận được ánh mắt một số người chứa đựng sự đồng cảm.

Giờ ra chơi, hắn ra ngoài lấy số sách, cậu lúc này mới dám thở phào một hơi.

"Này, bạn mới, căng thẳng lắm sao?". Là cậu bạn bàn trên, nhân lúc hắn ra ngoài liền lập tức quay lại nói chuyện cùng cậu.

"A? Có hơi hơi."

"Tôi là Phạm Bảo Khang. Gọi là Khang đi. Rất vui được quen biết."

Cậu mỉm cười thân thiện với người đối diện. Hình như cậu bạn là con lai, trông lại vô cùng đẹp trai. Cùng nhau trò chuyện một hồi, mới thoải mái nói ra điều trong lòng.

"Hình như Dương ghét tớ thì phải"

"Haha, cậu đừng bận tâm quá. Tính cách cậu ta là vậy. Không phải ghét cậu đâu. Nếu ghét thì chắc chắn đã không để cậu ngồi cạnh rồi."

"Thật sao?". Hai mắt cậu sáng rỡ, vội vàng hỏi lại.

"Ừm, với ai cậu ta cũng như vậy cả. Học chung năm thứ hai rồi, nhưng cậu ta chỉ nói với tôi đúng hai câu. Cậu biết là gì không?"

Cậu lắc lắc đầu.

"Là 'Phạm Bảo Khang, đừng làm ồn' và 'Ừ-" Đúng 2 câu"

Cậu mở to hai mắt nhìn, như thể không tin nổi vào tai mình.

"Thật?"

"Tôi nói dối cậu làm gì. Cậu ta chính là cái kiểu nếu có thể thì tốt nhất đừng làm phiền đến thế giới của cậu ta."

"Vậy thế giới của cậu ấy là những gì?"

"Là học, đàn và bóng rổ. Đó là ba thứ rõ ràng nhất được thể hiện ra. Còn lại đều chẳng ai biết được cậu ta thích cái gì."

"Ồ.."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro