Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơ mặt còn chưa kịp giãn ra đã nhìn thấy bé mèo nhà mình đang trong lòng Hiếu hưởng thụ. Anh cảm thấy có nhiều chút không thoải mái. Quay người hướng tới mẹ cậu gật đầu một cái tỏ ý chào hỏi, sau đó bước tới đoạt lấy mèo cưng trong lòng cậu, đi thẳng ra vườn.

Cậu ngơ ngác, rất nhanh sau đó cũng phóng theo Dương

"Dương, đợi tớ với"

"Ai cho cậu theo tôi?"

"Hả? Mẹ cậu nói tớ có thể"

"Phiền phức"

Anh ngồi xuống xích đu trong vườn, chầm chậm vuốt ve bé mèo trong lòng, gương mặt cơ hồ giãn ra không ít.

Cậu bị bơ có chút ủy khuất, lại nhớ đến lời Phạm Bảo Khang, cũng thôi không chấp nhất nữa.

"mèo của cậu dễ thương quá ".

Hiếu vẫn tiếp tục nói. "Tớ rất thích mèo, nhưng ba tớ bị dị ứng với lông mèo, không thể nuôi được, nên nhìn thấy mèo của cậu tớ rất thích"

Đáp lại cậu vẫn là sự im lặng.

"mèo của cậu tên gì vậy?"

"Jerry".

Cuối cùng cũng nghe được tiếng đáp trả, có chút vui vẻ ngồi xổm xuống ngay trước mặt anh.

"Dương, tớ có thể làm bạn với cậu không?"

Tâm anh khẽ động. Lần đầu tiên có người nói như vậy với anh. Lần đầu tiên có người dám nhìn thẳng vào mắt anh rồi cười lên ngọt ngào như vậy. Cũng là lần đầu có người dịu dàng gọi tên anh như vậy.

"Không". Vậy nhưng anh không cần, anh ghét những mối quan hệ nhất thời như vậy. Nhanh đến sẽ nhanh đi.

"Tại sao? Tớ thật sự muốn kết bạn với cậu"

"Vì cậu phiền ".

Trần Đăng Dương nói xong liền đứng dậy ôm lấy Jerry đi vào nhà.
________________________________

" Hiếu, cậu bé lúc nãy con quen hả?"

"Vâng, cậu ấy chính là lớp trưởng đại nhân của con đó"

"Hả? Có duyên như vậy?"

"Vâng"

"Thằng bé lạnh lùng thật. Như vậy cũng tốt, vừa hay có thể trị được con. Mẹ ủng hộ chuyện con kết bạn với thằng bé"

"Cậu ấy từ chối con rồi"

"Cái gì?"

"Cậu ấy nói không muốn kết bạn cùng con."

"Ồ. Thằng bé có vẻ rất khép kín. Dì Nhi có nói với mẹ, bởi vì từ bé ít dành thời gian chơi đùa với nó, nên dần dần mọi chuyện nó đều giữ trong lòng. Vậy nên mới xa cách như vậy."

"Cậu ấy thật đáng thương."

"Ừ, nếu được thì quan tâm thằng bé một chút. Dì ấy rất vui vì con và thằng bé quen biết nhau"

"Con nhất định sẽ là bạn tốt của cậu ấy"

Buổi sáng khi Dương đến lớp, cậu đã ở đó rồi. Cậu ngoan ngoãn ngồi yên xem lại bài tập. Anh cũng an tĩnh ngồi xuống bên cạnh.

"Dương, cậu mới đến hả?"

"Dương, tớ quyết định rồi"

Anh khó hiểu nhìn cậu.

Cậu liền cười tươi rói nhìn anh.

"Tớ sẽ là bạn tốt của cậu. Cậu đừng từ chối tớ có được không?"

"Phiền phức"

Anh buông lời cay đắng xong cũng không một chút áy náy, đem sách vở từ trong balo ra bắt đầu học bài. Cậu bị bơ cũng không quá buồn nữa.

Cậu tin chỉ cần cố gắng một thời gian Trần Đăng Dương sẽ chấp nhận cậu.

"Dương, Dương đợi tớ với.. " anh đang bước về nhà ăn, đã bị tiếng gọi đằng sau làm cho dừng bước.

"Dương, cậu đi nhanh quá. Tớ không theo kịp"

"Ai bắt cậu theo tôi?"

"Tớ vẫn chưa có thẻ ăn mà". Cậu mở to mắt nhìn anh, mang theo một chút ủy khuất.

Anh trong lòng thầm nghĩ. "Là con trai, sao cứ thích bày ra vẻ mặt đáng thương kiểu ấy. Thực khó chịu"

Anh quay người bỏ đi, cậu nhanh chóng đi ngang hàng, miệng liên tục nói không ngừng. Anh không thèm quản, cứ mặt kệ người bên cạnh muốn nói gì nói.

"Dương, cậu muốn ăn gì, tớ lấy giúp cậu."

"Không cần"

"Hãy để tớ giúp cậu được không? Thật đó. Tớ..."

"Phiền phức"

Cậu xụ mặt xuống, lần này thực sự là xụ xuống rồi. Dương nhìn không nổi nữa, miễn cưỡng lên tiếng

"Sườn chua ngọt, trứng chiên, canh nấm"

"Ok"

"Đều không cay". Trước khi cậu chạy đi, anh vẫn kịp nói với theo một câu. Anh vẫn nhớ bữa trưa hôm qua nhìn phần cơm của cậu mà đổ mồ hôi. Đỏ cả một vùng trời.
----------------------------

Hiếu nhẹ nhàng đặt phần cơm đến trước mặt anh. Cậu mỉm cười hạnh phúc ngồi xuống phía đối diện.

"Ăn đi, hôm nay được khuyến mãi thêm phần đồ xào đó. Có phải tớ rất siêu không?"

"Không"

"A?" Cậu không thèm nói nữa, ngoan ngoãn ăn phần cơm của mình.

Một lát sau nhìn sang người đối diện, Dương vẫn không có ý định đụng đến phần đồ xào kia.

"Sao vậy? Không hợp khẩu vị hả?"

"Tôi không ăn cà rốt"

"Xin lỗi, tớ không biết. Lần sau sẽ không lấy cho cậu nữa. Hay là cậu ăn đồ của tớ đi. Tớ... "

"Ăn đi. Phiền phức". Anh nói xong, lại cúi đầu ăn tiếp. Trong lòng tự dưng lại có chút gì đó không đúng lắm. Rõ ràng mới gặp nhau hai ngày, đã cùng cậu ta nói chuyện nhiều như vậy. Ngay cả thứ mình ghét cũng nói ra rồi. Khó hiểu?

Cậu bên này âm thầm ghi nhớ.

Trần Đăng Dương không ăn cay, cũng không ăn cà rốt. Cậu ấy thích trứng, thích nấm và sườn non. Đã hai hôm thấy cậu ấy ăn như vậy rồi.

Dương đã nói với mình 10 câu rồi. Kỳ tích.

"Cười ngốc cái gì? Mau ăn đi". Anh nhận thấy sự mất tập trung của cậu, liền không ý thức được mà lên tiếng nhắc nhở.

"Ò"

Hai con người không màng thế sự, lại một lần nữa góp mặt trên diễn đàn của trường.

"Nam thần Trần Minh Hiếu và nam thần lạnh lùng Trần Đăng Dương vô cùng thân thiết. Thật là đôi bạn khiến nhiều người ghen tị"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro