Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa chuẩn bị vào đầu giờ buổi chiều, Khang như một cơn gió cuốn bay Hiếu ra khỏi lớp để tiện bề "tâm sự".

"Hiếu, cậu làm sao có thể thân được với lớp trưởng vậy?"

"Cậu ấy tuy hơi xa cách nhưng thật sự rất tốt. Nhà cậu ấy còn ở cạnh nhà tớ nữa"

"Trùng hợp như vậy sao?"

"Chuyện cậu và cậu ta cả trường ai cũng biết"

"Cái gì? Làm sao mà.. "

"Cậu không biết diễn đàn của trường sao? Cậu và cậu ta nổi tiếng rồi"

"Tại sao chứ?"

"Cậu không biết thôi. Từ trước đến nay, bán kính 5m xung quanh cậu ta không ai dám đến gần, vậy mà cậu cư nhiên có thể chạm đến. Huống hồ còn cùng ngồi ăn chung với cậu ta. Cậu không nổi tiếng mới là lạ đó."

"Là do mọi người cố ý xa cách cậu ấy thôi. Dương không khó như vậy đâu. Tuy Dương hơi khó gần chút nhưng cậu ấy.. "

"Biết rồi. Cậu ấy rất tốt chứ gì". Khang nhại lại giọng lúc khen anh của cậu, giọng nói có chút bất lực.

"Cậu ấy tốt thật mà"

"Ừ. Có ai nói cậu ấy xấu đâu. Mà Hiếu, cậu ta nói với cậu câu nào chưa?"

"Tất nhiên là rồi. Cậu ấy nói... Ừm... 11 câu. Chính xác là 11 câu rồi đó"

"Nhiều như vậy? Không phải toàn là ừ, ờ, không, có đó chứ?"

"Không. Là cậu ấy nói chuyện với tớ mà"

Khang cảm thấy thông tin vừa tiếp nhận có hơi quá tải. Lẽ nào cậu đang nói dối?

Nhưng cũng có thể là sự thật, bởi Trần Đăng Dương có thể cùng ăn cơm, vậy hẳn là có thể cùng nói chuyện đi? Nhưng như vậy chắc chắn là anh bị gì rồi

Thật bất thường, y cũng nên thử trò chuyện với anh, biết đâu nay anh đã đổi thay.
-------------------------------
Chuông vào lớp reo lên, cậu cũng vừa vặn yên vị vào vị trí, ngoan ngoãn không làm phiền anh. Cậu biết anh ghét người không biết điều, vậy nên lúc có thể ngoan ngoãn vẫn là nên ngoan ngoãn.

Chuông ra tiết vừa reo lên, Khang từ đằng trước đã quay ngoắc lại, hướng anh cười tươi nhất có thể.

"Dương, có thể cho tôi mượn vở ghi của cậu một chút được không? Tôi còn chưa kịp ghi ý lúc nãy thầy đọc".

Anh ngước lên, ánh mắt sắc lạnh nhìn Khang khiến cho y cảm giác không rét mà run. Anh nhíu mày thật chặt tỏ ý vô cùng khó chịu. Quay sang hướng cậu cầm lấy vở ghi của cậu đưa cho Khang, sau đó dứt khoát đứng dậy đi ra ngoài.

Khang lúc này mới dám run lên bần bật.

"Đáng sợ quá đi"

"Sợ cậu ấy như vậy sao không mượn của tớ. Dương không thích người khác đụng vào đồ của cậu ấy đâu"

"Vậy sao cậu có thể?"

"Tớ.. A? Vì tớ là hàng xóm của cậu ấy. Và tớ còn là bạn cùng bàn nữa"

"Có mà cậu là ngoại lệ của cậu ta thì có"

Khang nói xong liền quay người lại không đôi co nữa. Việc muốn kiểm chứng cũng đã xong rồi. Anh vốn dĩ không thay đổi, so với trước đây còn đáng sợ hơn. Chỉ có một điều là lại không hề khó chịu với cậu như những người còn lại. Quá khó hiểu?
-------------------‐--------------------

Đã gần một tháng rồi, hôm nay cậu chính thức tự mình đạp xe đến trường. Tâm tình có chút phấn khởi, dù vậy cậu vẫn cần có người đi theo chỉ đường. Bởi cậu bị bệnh mù đường, nếu để cậu một mình, loay hoay một hồi nhất định sẽ lạc.

Bữa trưa ăn cơm xong, cậu liền lẽo đẽo theo anh.

"Dương, chiều nay tan học cậu đợi tớ cùng về có được không? Hôm nay anh tớ bận mất rồi. Tớ vẫn chưa nhớ đường về nhà"

Anh không đáp, nhưng cậu hiểu không phản kháng chính là đồng ý.

Buổi chiều tan học cậu lon ton chạy đi lấy xe sau đó ra cổng chính đợi người. Nhưng đợi gần 30 phút cũng không thấy người đâu cuối cùng đành tự mình đạp xe về nhà.

5 giờ 30 phút mẹ cậu tan ca từ bệnh viện trở về vẫn không thấy cậu đâu, điện thoại cũng không liên lạc được, liền gọi cho Tuấn Tài. Hắn đang ở phòng khám, vừa nhận được điện thoại cũng bỏ việc chạy về. Sớm biết như vậy chiều nay hắn đã đi đón cậu rồi.

Mẹ cậu đứng ngồi không yên chợt nhớ đến anh. Vội vàng chạy sang nhà đối diện, vừa vặn gặp anh đang đứng trong sân tưới cây

"Dương, con có gặp Hiếu nhà dì không? Đi học kiểu gì vẫn chưa thấy về nhà"

Anh lúc này mới sực nhớ đến lời nói của cậu lúc trưa, vậy mà anh quên nói lại với cậu chuyện tan học còn phải sang phòng giám thị giúp thầy chút việc.

"Đồ ngốc đó không phải thật sự bị lạc đường rồi chứ?" Anh có phần bất ngờ, vội bỏ vòi tưới trên tay xuống.

"Con xin lỗi, con quên mất. Để con đi tìm cậu ấy"

Nói xong cũng không đợi người đối diện trả lời, anh lập tức chạy thẳng vào gara lấy chiếc môtô yêu quý phóng ra đường. Bình thường anh không dùng môtô bởi vẫn chưa đủ tuổi, chỉ những lúc gấp việc mới dám đem ra chạy.

Anh phóng một mạch đến trường, chẳng còn ai cả. Cảm giác có chút giận bản thân sao lại quên mất chuyện quan trọng như vậy. Lại thầm mắng cậu tại sao lớn như vậy rồi đường đi học cũng chưa thể nhớ. Cũng chỉ có 10 phút đạp xe thôi a.

Anh tiếp tục lái xe chạy vòng vòng, cố gắng căng mắt ra nhìn thật kỹ, hy vọng có thể sớm tìm thấy bóng hình kia.

Anh chạy từ chỗ này sang chỗ khác, mất hơn 20 phút cuối cùng cũng tìm thấy bóng dáng quen thuộc kia. Cậu ngồi trong công viên nhỏ ven đường cúi đầu nhìn xuống đất, xe đạp dựng trước mặt.

Anh hít sâu một hơi, chầm chậm lái xe đến chỗ cậu. Cậu thấy người đến gần liền ngước mắt nhìn lên, đôi mắt có chút đỏ bừng, cả người đều là mồ hôi, nhìn vào có chút tội nghiệp.

"Về thôi, tôi xin lỗi"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cậu sáng bừng hai mắt vội vàng đứng dậy, chân có chút tê làm cậu hơi chếnh choáng.

"Dương...Dương ?". Vì anh đội mũ che cả, lại mặc áo quần ở nhà nên cậu căn bản không nhìn ra được, trời cũng nhá nhem tối rồi.

"Ừm, xin lỗi vì không nói với cậu chuyện tan học tôi bận việc, quên nói cậu đợi tôi"

"Dương, cậu.. cậu..". Đây là lần đầu cậu thấy bộ dạng này của anh, có phần khẩn trương, xen lẫn chút lo lắng và quan tâm cậu. Bao nhiêu ủy khuất trong lòng cứ vậy mà bay mất.

"Về thôi, xe của cậu để tôi kêu người chở về, còn cậu lên xe đi". Anh nghĩ dù gì cũng là lỗi của mình, coi như đặc xá một lần để người lạ cưỡi lên bạn gái của anh vậy.

Cậu ngờ nghệch bước tới, anh lấy mũ bảo hiểm đội lên cho cậu, đợi cậu xong xuôi mới phóng xe ra đường.

"Dương, cảm ơn cậu"

"Lúc đó tớ thật sự rất sợ. Cứ ngỡ sẽ không được về nhà nữa. May là có cậu "

"Là lỗi của tôi."

"Tớ lúc đó thật sự rất sợ, điện thoại cũng hết pin, vừa mệt vừa sợ.. "

"Vậy nên cậu khóc?".

"Tớ không có, tớ không khóc. Tớ chỉ... "

Anh phía trong mũ bảo hiểm không kiềm chế được mà kéo lên khoé môi. Xong xuôi mới giật mình nhận ra. "Mình là đang cười sao?"

Cậu được đưa về tận nhà, mẹ cậu mừng rỡ vội chạy ra.

"Hiếu con đi đâu vậy hả? Làm mẹ và anh con lo lắng lắm có biết không?"

"Mẹ, anh, con xin lỗi. Con bị lạc"

"Dương cảm ơn con nhé. Thật sự cảm ơn con rất nhiều"

"Cậu ấy lạc là lỗi của con. Con xin lỗi". Anh nói xong liền cúi đầu

"Không không, dì còn phải cảm ơn con. Lỗi phải gì chứ"

"Con vào nhà chơi chút rồi hẵng về"

"Không cần đâu ạ. Con xin phép".

Anh vừa nói xong cũng lập tức trở về, phải nói thế nào chứ, anh không dám ở đó quá lâu, bởi anh sẽ thấy chạnh lòng.

Cậu vừa không thấy mọi người đã cuống cuồng tìm kiếm, còn anh, nếu có bỏ nhà đi cả ngày, có lẽ chẳng ai tìm đâu. Bởi ba mẹ anh quá bận, chẳng ai có thời gian mà bận tâm xem anh đang như thế nào cả.

Cậu tắm rửa xong xuôi vừa xuống nhà thì bên vận chuyển vừa đưa xe đạp của cậu về. Thật sự giây phút mệt mỏi bất lực ấy cậu đã mắng anh là đồ vô tâm, nói rằng lúc gặp lại anh nhất định sẽ mắng anh một trận, vậy nhưng đến lúc gặp lại anh trong tình huống đó, nhìn anh lo lắng cho mình mà quên sạch. Giây phút ấy thật sự là cảm động muốn khóc.

Chung quy lại, anh vẫn là người tốt, siêu siêu tốt.

"Hiếu này, vì sao Dương lại nói con bị lạc là lỗi của nó vậy?"

"Là lúc trưa con nói cậu ấy đợi con cùng về. Nhưng tan học cậu ấy lại bận việc, quên không nói con đợi cậu ấy. Con đứng ở cổng đợi 30 phút không thấy nên mới tự đi về. Sau đó thì lạc luôn"

"Đồ ngốc nhà con". Ba cậu từ trong bếp bước ra, một tay cầm đĩa hoa quả, tay còn lại thuận thế cốc lên đầu cậu một cái.

"Đau con, ba. Mai con sẽ dính lấy cậu ấy không buông. Sẽ không bị lạc nữa"

"Con đó, đừng làm phiền người ta quá, có biết chưa?". Mẹ cậu vừa cười đón lấy miếng táo ba cậu đưa qua, không quên dặn dò cậu

"Con biết rồi mà. Con lên phòng đây. Con còn bài tập chưa làm"

Cậu nói xong liền phóng lên phòng như cơn lốc. Có trời mới biết cậu khẩn trương như vậy là vì cái gì.

"Dương.... " cậu mở ra khung chat, nhắn qua một tin.

Cậu còn nhớ hôm trước phải năn nỉ gãy lưỡi mới được facebook của anh. Với điều kiện chỉ nhắn lúc có việc, còn không thì anh sẽ cho cậu biết thế nào là lễ độ.

"?". Anh rep lại một dấu chấm hỏi vô vị

"Cậu đang làm gì đó?"

"Học bài"

"Tớ có chuyện muốn nói với cậu"

"Chuyện gì?"

"Ừm, cảm ơn cậu chuyện hôm nay. Từ mai tớ có thể đi học cùng cậu được không? Tớ hứa chỉ yên lặng đi bên cạnh cậu thôi. Không phiền đến cậu"

Nhận được sự đồng ý của anh, cậu ôm điện thoại cười ngốc trên giường. Cảm giác như có được cả thế giới trong tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro