Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa đúng năm giờ rưỡi sáng Dương lại thức giấc, anh theo thói quen định vươn vai thì chợt cảm thấy cánh tay mình nặng trĩu, vô thức nhìn sang bên cạnh liền phát hiện cậu đang gối đầu lên tay anh, vả lại còn ôm chặt người anh. Anh giật mình mở to mắt nhìn cậu, hóa ra anh không có mơ, anh ở trong phòng Hiếu là thật, ngủ cùng cậu cũng là thật, mà tối qua cậu hôn anh anh lại không dám tin. Anh nhẹ rút tay mình ra khỏi đầu cậu, anh cần phải xuống bếp làm bữa sáng, anh không thể ở đây nhìn cậu mãi được, nếu để cậu phát hiện ra anh lén nhìn ngắm cậu thì chắc chắn cậu sẽ rất tức giận.

"Dương... Đừng động! Anh muốn ngủ thêm."

Cậu đang ngủ say bị cử động của anh làm cho giật mình, cậu lại ôm lấy anh chặt hơn, mơ mơ màng màng nói.

"Có... Có thể để em xuống làm bữa sáng không?"

Anh thấy bản thân làm cậu thức giấc liền sợ hãi đến không dám động đậy, anh chỉ đành nhỏ giọng hỏi ý cậu.

"Để anh ôm một chút nữa đã."

Cậu nói xong lại vùi vào lòng anh mà ngủ tiếp, anh chỉ có thể cứng đờ người mặc cho cậu ôm lấy mình. Đồng hồ điểm qua sáu giờ cậu mới dần tỉnh giấc, cậu thỏa mãn vươn vai một cái, lâu lắm rồi mới có được một giấc ngủ ngon thế này. Kể từ khi anh mất, mỗi đêm cậu đều mơ thấy ác mộng, hoặc là nhìn thấy thân ảnh anh đầy máu me, hoặc là nhìn thấy tấm lưng cô độc của anh, mỗi một đêm trôi qua cậu đều dằn vặt thống khổ, đêm nào cũng nước mắt đầy mặt. Mãi cho đến hôm nay, chỉ khi được ôm lấy anh, ngửi thấy hương thơm nhẹ nhàng trên người anh thì cậu mới có một giấc ngủ yên ổn.

Cậu quay sang nhìn anh, anh nảy giờ cứ nằm im thin thít, tới động đậy cũng chẳng dám. Cậu thích thú nhìn anh, gì đây chứ? Vì cậu bảo đừng động nên bây giờ anh thật sự không dám động đậy sao?

"Dương!...Dương!"

"À...Hả?"

Anh đang đăm chiêu nghĩ gì đó nghe cậu gọi mới giật mình đáp lời.

"Em nghĩ gì mà anh gọi không nghe?"

"À... Ừm...em không có."

Anh lại cúi đầu trả lời cậu, anh đang cố nghĩ xem vì điều gì cậu lại đối xử nhẹ nhàng với anh, có hay không lại bày trò với Trương Minh Ánh làm tổn thương anh. Anh yêu Hiếu nhưng anh cũng rất sợ cậu tới gần. Cuộc sống của anh bây giờ tựa một màu đen bao trùm lấy, rất lạnh lẽo cũng rất cô đơn, anh muốn thu mình lại, chẳng dám để ai bước vào, nhưng anh lại khao khát muốn yêu thương cậu, chỉ là âm thầm ở phía sau yêu thương cậu mà không cần hồi đáp. Đối với một người từng có trong tay tất cả rồi lại mất hết như anh thì cảm giác có được rồi lại mất đi thật sự rất khủng khiếp. Vậy nên anh không dám mơ tưởng rằng cậu sẽ hồi đáp tình cảm của mình, lại càng không hy vọng có được cậu xong rồi lại mất đi.

"Thật sự không nghĩ gì sao?"

Cậu nhíu mày hoài nghi hỏi lại một lần nữa, cậu không tin với cái vẻ mặt đăm chiêu khi nảy của anh lại không nghĩ gì.

"Th.. Thật."

Đầu anh lại cuối thấp hơn, cậu nhận ra anh lại bắt đầu sợ sệt rồi, cái dáng vẻ đó lúc nào cũng làm cậu đau lòng. Cậu không nỡ thấy anh như vậy đành dẹp đi cái hoài nghi vừa rồi mà lảng sang chuyện khác.

"Chẳng phải em nói làm đồ ăn sáng cho anh sao, em mau đi làm đi, anh sẽ giúp em chuẩn bị quần áo đi học."

Anh nghe cậu nói vậy liền vội vã chạy vào nhà vệ sinh đánh răng rồi lại chạy xuống bếp. Cậu nhướng mày nhìn theo, anh gặp cậu cứ như gặp quỷ vậy, nhìn thẳng vào cậu cũng không dám, nói chuyện cũng không dám, nếu cậu không hỏi anh cũng sẽ không mở lời, tối hôm qua cậu ôm anh ngủ mà cả thân thể của anh cứ cứng đờ ra. Cậu lắc đầu bất lực, đều tại cậu làm anh tổn thương quá nhiều, cũng không biết đến bao giờ anh mới có thể thoải mái khi ở gần cậu.

Cậu làm vệ sinh cá nhân xong lại hí hửng bước đến tủ quần áo, cậu chọn cho cậu một bộ đồ hiệu mới toanh mà cậu vừa mới mua hôm qua, cả giày cũng là một đôi giày mới. Cậu lại quay sang lựa quần áo cho mình, cậu cố tình chọn một bộ đồ phụ hợp với bộ đồ của anh, xong xuôi liền ôm lấy bộ của mình nhảy chân sáo vào nhà vệ sinh thay.

Anh làm xong bữa sáng lại chậm rãi lên phòng, anh theo thói quen đi về phòng của mình xong lại đứng tần ngần trong căn phòng trống rỗng. Anh quên mất là đồ đạc của mình đều ở phòng cậu, anh lưỡng lự không biết có nên trở về đây ở hay không, anh không muốn bản thân lún quá sâu vào ảo tưởng. Suy nghĩ một hồi anh mới chợt nhớ ra còn phải đi học, anh vội chạy trở về phòng cậu, lúc này cậu cũng đã thay đồ xong cả rồi. Cậu ngồi ở trên giường chờ anh, anh vừa vào tới cậu liền đưa bộ đồ mà mình đã chuẩn bị sẵn cho anh. Anh sững người nhìn bộ đồ trên tay cậu xong lại nhìn bộ đồ cậu đang mặc, chần chừ hồi lâu mới dám nhận lấy đi thay.

Cậu ở bên ngoài lấy ba lô của mình đi xuống lầu trước, cậu bước vào bếp. trên bàn chỉ có một phần ăn sáng duy nhất, đôi mày lại nhíu chặt. Ít phút sau anh cũng đi xuống, anh cúi đầu định đi một mạch ra ngoài, giữa chừng lại bị cậu gọi ngược trở lại.

"Dương, vào đây với anh!"

Anh nghe thấy liền cúi đầu đi ngược vào trong bếp, anh thầm nghĩ cậu sẽ lại mắng nhiết anh cho xem, điều này trước đây thi thoảng cũng xảy ra. Có những ngày cậu thức sớm, nếu lúc đó anh vẫn còn ở nhà và trên bàn có bữa sáng thì cậu sẽ lại dùng nó để làm lý do mắng anh, cậu vẫn thường hay nói thức ăn của anh làm còn thua đồ ăn cho chó.

Anh đi vào bếp, cúi gầm mặt chẳng dám ngẩn đầu, cố nén đau lòng chờ đợi cơn thịnh nộ từ cậu. Thế nhưng qua một hồi lâu vẫn không có tiếng chửi bới hay xúc xiểm như mọi khi, thay vào đó chính là bàn tay mềm mại của cậu nắm lấy tay anh.

"Em trước giờ đều không ăn sáng sao?"

Anh không trả lời mà chỉ lặng lẽ gật đầu. Cậu thấy anh như vậy lại đau lòng hỏi tiếp.

"Em không cảm thấy đói sao?"

Anh lại gật đầu, chưa được bao lâu bụng anh lại réo lên một hồi. Cậu lại càng đau lòng hơn, rõ ràng anh rất đói nhưng lại nhịn ăn sáng, cậu thừa biết anh vì tiết kiệm tiền nên mới nhịn, thế nhưng mỗi buổi sáng anh đều chu toàn chuẩn bị đồ ăn sáng cho cậu, vậy mà trước đây cậu luôn luôn xem thường rồi vứt vào thùng rác. Viền mắt cậu bắt đầu đỏ lên, cậu rất muốn khóc thật to, khóc cho sự ngu ngốc của chính bản thân mình. Cố nén lại giọt nước mắt trực trào, cậu kéo tay anh lại bàn, ấn anh ngồi xuống ghế cạnh cậu, xong xuôi liền đưa nĩa về phía anh.

Anh trố mắt nhìn cái nĩa trên tay cậu, anh thật sự không hiểu ý cậu là gì, vẫn cứ như vậy mà ngồi im.

"Em ăn sáng với anh, sẵn tiện đút cho anh ăn!"

"Nhưng...Ở đây chỉ có một phần."

"Ăn chung với anh."

Cậu nhét nĩa vào tay anh, thư thả chóng cằm ngồi chờ anh đút cho cậu ăn. Anh mím chặt môi cầm lấy nĩa ghim một phần trứng đưa đến bên miệng cho cậu, bàn tay có chút run chờ đợi cậu ăn nó. Cậu vui vẻ ăn hết phần trứng kia rồi nhanh tay cướp lấy cái nĩa từ tay anh, cậu lại ghim một phần trứng khác đưa tới bên miệng anh, hành động này trước nay cậu chưa từng làm với ai, cậu cũng chưa từng có ý định phục vụ ai bao giờ, thế nhưng người trước mặt lại khiến cậu khao khát được quan tâm, được chăm sóc từ những điều nhỏ nhặt nhất.

Anh e ngại nhìn cậu như hỏi cậu rằng anh có thể sao? Đợi khi cậu nhướng mày gật đầu anh mới chậm rãi ăn. Cứ như vậy bữa sáng liền nhanh chóng được giải quyết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro