Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng chuông báo tan tiết reo vang, cuối cùng cũng xong một buổi sáng, anh lại theo thói quen bỏ tập sách vào ba lô thật nhanh để về kịp chuyến xe bus.

"Tạm biệt Tài, mình về trước đây."

Hắn thấy anh vội vội vàng vàng định chạy đi liền nắm anh kéo lại.

"Cậu quên Hiếu bảo cậu chờ sao?"

"Mình quên mất."

Anh cùng hắn bước ra ngoài hành lang vừa nhìn xuống sân trường rộng lớn vừa chờ đợi cậu cùng y. Đột nhiên hắn quay sang hỏi anh.

"Dương nè, hai hôm nay Hiếu có còn kiếm chuyện với cậu không?"

"Không có" anh không ngần ngại trả lời, quả thật hai hôm nay cậu đối với anh rất tốt.

"Cũng không có đi cùng Trương Minh Ánh sao?"

"Hình như là không." Anh nhíu mày ngẫm nghĩ lại một hồi mới trả lời hắn. Hôm đó cậu có gặp ả nhưng hình như không có đi chơi đêm.

"Xem ra Hiếu thay đổi thật rồi!" Hắn nhịn không được gật gù cảm thán. Với bản tính của cậu thì một ngày không đi chơi quậy phá sẽ không chịu được, mấy hành động khi sáng xem ra cũng không phải giả vờ để hắn xem.

"Thay đổi sao?"

Anh tò mò nhìn vẻ mặt hài lòng của hắn, hình như mấy hôm nay ai cũng thật lạ.

"Đúng vậy! Cậu không để ý sao? Hôm trước Hiếu đi mua sắm cùng mình và An, em ấy hỏi mình rất nhiều về cậu, còn tự mình mua đồ cho cậu. Mình khi ấy còn tưởng em ấy chỉ là nói đùa. Thế nhưng sáng nay lại rất ân cần chăm sóc cậu, ánh mắt nhìn cậu còn rất dịu dàng, đồ mặc trên người cũng là đồ đôi với cậu, không hề hở hang, vả lại còn ở trước mặt nhiều người hôn cậu. Đối với một người kiêu ngạo như Trần Minh Hiếu thì hành động chăm sóc một người nào đó trước ánh mắt của rất nhiều người là hoàn toàn không thể."

"Vậy sao?!"

Anh lại cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ. Những điều hắn nói khiến anh lại bắt đầu cảm thấy hạnh phúc, nhưng ngẫm lại anh vẫn không xứng với cậu, anh cũng không muốn cậu bước vào thế giới đen tối của anh. Có đôi lúc anh đã muốn nói với ba cậu về việc trả tự do cho cậu, anh không muốn ràng buộc cậu ở bên mình nữa. Nghĩ đến đây tim anh lại thấy đau nhói.

"Mình đi vệ sinh một lát."

Anh cúi gầm mặt quay đầu hướng về phía nhà vệ sinh, anh muốn đi rửa mặt để tỉnh táo một chút. Hắn thấy anh quay lưng đi liền ở phía sau hỏi vọng theo.

"Có cần mình đi với cậu không?"

"Mình tự đi được mà."

Hắn nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, hắn biết thừa là anh lại cảm thấy tự ti. Anh của trước đây vui vẻ, mạnh dạng biết chừng nào, kể từ sau biến cố của gia đình lại thêm vì cậu mà trở nên như vậy. Anh rụt rè nhút nhát khiến những đứa tự cho là đàn anh đàn chị trong trường này được dịp ức hiếp, hắn luôn vì điều này mà lo lắng, nhưng hắn cũng không thể nào theo sát anh mãi được, làm như vậy anh sẽ cảm thấy không thoải mái.

Hắn cứ như vậy mà nhìn anh cho tới khi anh khuất bóng sau ngã rẽ. Hắn thở dài thườn thượt, chẳng biết đến bao giờ cậu bạn này mới trở về như trước.

Anh cúi đầu bước thẳng về phía nhà vệ sinh, thế nhưng chưa vào đã đụng mặt Trương Minh Ánh ở cửa ra vào của nhà vệ sinh nữ ở bên cạnh, mà bên ngoài còn có ba bốn tên con trai đứng đợi ả. Xem ra là đàn em của ả

"Ay yoh là Dương thiếu gia đây mà, thiếu gia đây cũng đi vệ sinh sao?"

Một tên với mái tóc nhuộm đỏ bước lên chắn đường anh, tên kia mặc áo sơ mi nhưng cởi hai cúc áo trên cùng, gương mặt bặm trợn, vừa nói vừa lấy bao thuốc lá trong túi rồi rút một điếu thuốc ra cho vào miệng không thèm nhìn mặt anh. Trương Minh Ánh ở bên kia vừa thấy anh cũng dẫn theo hai tên con trai nữa bước qua chỗ anh.

"Cho mình qua!" Anh nhỏ giọng nói, anh định lách người đi vào nhà vệ sinh lại bị cánh tay của ả chặn lại.

"Đừng tưởng được gọi Dương thiếu gia thì mày là thiếu gia thật."

Ả nhếch mày khinh thường nhìn anh xong lại quay sang đám đàn em của ả.

"Lôi nó ra sân sau."

Anh còn chưa kịp nói tiếng nào đã bị hai tên con trai kia bịt miệng lôi xềnh xệch ra sân sau. Trên đường đi có vài người trông thấy nhưng chỉ biết né tránh chứ chẳng ai muốn xen vào, họ chỉ biết chỉ trỏ bàn tán, cảnh tượng anh bị ả bắt nạt cũng đã quá quen thuộc. Vốn ban đầu cũng không có quá nhiều người sợ Trương Minh Ánh, chỉ là từ khi ả quen được cậu, phía sau ả có cậu hậu thuẫn nên bắt đầu ngông cuồn hơn.

Hắn đứng ở hành lang chờ đợi một lúc mới thấy cậu cùng y từ trên lầu đi xuống. An vui vẻ bước đến khoác tay hắn, chẳng ngại có vài người đang đi ngang qua mà hôn hắn một cái.

"Xin lỗi Tài, để anh đợi lâu rồi, lớp em tan hơi trễ."

"Không sao đâu."

Hắn vừa nhìn thấy y liền cảm thấy vui vẻ, nét mặt đăm chiêu biến mất mà thay bằng nụ cười tươi trên môi.

Cậu chẳng thèm để ý tới hai người đang chim chuột trước mặt mình, cậu không thấy anh đứng đợi cùng hắn, nhìn một vòng trong lớp cũng chẳng thấy anh đâu. Cậu ủ rũ quay sang hỏi hắn.

"Dương về trước rồi sao?"

"Không có, cậu ấy nói đi vệ sinh nhưng hình như hơi lâu rồi thì phải."

Hắn nhíu mày nhìn đồng hồ đeo tay, gần ba mươi phút rồi nhưng anh vẫn chưa quay lại.

Ngay lúc này có hai nữ sinh đi ngang qua, một xanh một vàng chăm chú nói chuyện với nhau mà chẳng để ý tới ba người cậu, hắn, y.

"Khi nảy cậu có thấy gì không? Trần Đăng Dương lại bị Trương Minh Ánh lôi đi rồi."

Cô nữ sinh áo xanh vừa đi vừa hỏi người bạn ở bên cạnh.

"Mình thấy chứ, vẻ mặt cô ta rất tức giận, xem ra lần này Trần Đăng Dương thảm rồi."

Cô nữ sinh áo vàng nọ cũng nhanh chóng trả lời.

"Khi sáng còn nghe nói cậu ta được Trần thiếu dịu dàng chăm sóc kia mà, xem ra chỉ là giả vờ rồi, đời nào thiếu gia nhà họ Trần lại chịu hạ mình."

"Không biết chừng Trần thiếu đối xử tốt với cậu ta là thật thì sao?"

"Là thật sao?! Nếu là thật thì mình đi bằng đầu cho cậu xem."

Sau một hồi nói chuyện cô nữ sinh áo xanh lại chốt hạ một câu chắc nịch.

Đoạn nói chuyện vừa rồi đều bị cậu nghe thấy hết, mà hắn cùng y ở bên cạnh cũng nghe được. Cậu bước tới chỗ hai nữ sinh kia, cậu lạnh nhạt hỏi hai người họ.

"Trần Đăng Dương bị đem đi đâu rồi?"

Cậu đột ngột xuất hiện ở trước mặt làm hai cô nữ sinh kia giật mình, mặt mày cả hai đều tái xanh lại. Nữ sinh áo xanh cố lấy lại bình tĩnh run run trả lời.

"Ở... Ở sân sau."

Cậu nghe xong liền gấp gáp muốn chạy ra sân sau, lúc đi ngang qua cô nữ sinh kia còn không quên nói với cô ta một câu.

"Từ bây giờ cô đi bằng đầu đi là vừa!"

Sân sau của trường bình thường đã thưa thớt thớt người qua lại, mà hôm nay lại là một ngày đầu đông, trời đã lạnh thế này nên chẳng có ai. Anh bị đám người Trương Minh Ánh lôi ra một khoảng trống, ả tát vào mặt anh một cái, giật lấy ba lô của anh quăng sang cho mấy đứa đàn em bên cạnh.

"Cậu làm gì vậy, trả lại cho tôi!"

Anh vừa thấy ba lô của mình bị quăng đi mà đám người kia lại còn trút hết đồ đạc trong đó ra liền ra sức phản kháng, thế nhưng tên đàn em của ả lại nắm anh quá chặt.

"Chị, không có tiền."

Một tên đàn em đưa cái ví cũ kỹ rỗng tuếch ra trước mặt ả, ả nhếch mày nhìn xong lại đưa tay kéo một tấm hình từ trong cái ví kia ra.

"Yohh... Khi sáng có đứa thấy mày bước xuống từ siêu xe làm tao còn tưởng có ông già khú đế nào bao nuôi mày rồi chứ. Xem ra mày vẫn nghèo kiết xác và dơ bẩn như vậy, còn bày đặt mặc đồ hiệu nữa chứ, là nhặt ngoài thùng rác của nhà giàu nào sao?"

Trương Minh Ánh nói xong liền đẩy mạnh anh xuống sân, cú đẩy mạnh tới nổi tay anh rách toạt một đường vì ma sát với sân. Anh cắn răng chịu đựng lồm cồm bò dậy, chuyện này đã quá quen với anh, ban đầu anh còn chống trả nhưng càng chống trả cậu lại càng ghét anh, lần đầu anh bị bắt nạt cũng chính là cậu làm.

Trương Minh Ánh ngồi xổm xuống trước mặt anh, ả cao ngạo nhìn anh, dùng tấm hình vừa lấy được đập đập vào mặt anh. Mấy hôm nay ả bận ăn chơi mà quên mất cậu, sáng nay ả vừa định sang lớp tìm cậu thì lại nghe mấy lời đồn nhảm kia, dù không tin lắm nhưng ả vẫn sợ mất đi chỗ dựa vững chắc như cậu, cũng sợ lắm không có người ngu ngốc đưa tiền cho ả ăn chơi.

"Là mày ngu thật hay giả ngu vậy? Một đứa rác rưởi như mày mà muốn có được anh Hiếu sao? Đừng tưởng sáng nay anh ấy đối xử tốt với mày thì mày cho là thật. Hiếu ở bên cạnh tao vui vẻ và chiều tao biết chừng nào, thứ gì tao muốn anh ấy cũng chiều tao, mày nghĩ mày có cửa sao? À phải rồi! Anh người yêu này của tao nhiều trò lắm, nói không chừng đây lại là một trò mới đó. Mày ngu thật."

Ả nói xong lại phá lên cười, đám đàn em ở xung quanh cũng cười lớn theo. Anh ngồi thẩn thờ ở dưới sân, ả nói đúng, có khi chỉ là một trò đùa mới của cậu, thế nhưng những điều Tài nói khi nảy thì sao? Tất cả chắc cũng chỉ là giả thôi.

Trương Minh Ánh hất mặt một cái, đám đàn em đi chung liền xông vào đánh anh. Anh không hề chống trả, chỉ biết ôm đầu chịu trận, những cơn đau thể xác này làm sao bằng trái tim anh rỉ máu.

Đám người đó đánh anh xong vẫn chưa chịu buông tha cho anh, một người tên trong số họ lấy ra chai nước đổ thẳng lên đầu anh. Trời mùa đông rất lạnh, thứ nước kia lại càng khiến anh cảm thấy lạnh lẽo hơn, là lạnh trong lòng hay trên da thịt anh cũng không biết nữa.

Ngay lúc này cậu cùng hắn và y cũng vừa tới sân sau, cảnh tượng trước mặt khiến cậu tức giận vô cùng. Cậu với lấy một khúc cây gỗ vụn ở góc tường rồi hùng hổ đi tới chỗ đám người kia. Đám người Trương Minh Ánh chỉ mãi mê cười cợt anh mà không hề hay biết cậu đang tới gần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro