Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiếu dùng hết sức lực của bản thân đập thật mạnh vào cánh tay đang đổ nước lên đầu anh, tên kia ôm lấy cánh tay hét lên đau đớn, cánh tay bị gãy xương trông thấy rõ, cả đám hoảng hồn nhìn cậu đang vô cùng tức giận. Cậu liếc nhìn anh ở dưới đất, tóc tai tán loạn, mặt mày bầm dập, cánh tay chảy máu, quần áo ướt mem, những thứ này lại khiến ngọn lửa giận trong người cậu bùng lên mạnh hơn. An nhìn thấy cảnh tượng kia cũng muốn xông lên nhưng bị Tài nắm tay giữ lại. Hắn lắc đầu ra hiệu với y, hai người chỉ lặng lẽ đứng đó quan sát.

"Sao các người dám đụng tới em ấy?"

Cậu nghiến răng hỏi những người trước mặt, cậu bây giờ rất muốn giết chết mấy người này cho hả giận.

"Hiếu à, anh tới rồi sao? Đây chẳng phải những gì anh muốn sao? Anh đang giận thì đánh nó cho hả giận đi."

Trương Minh Ánh cứ tưởng cậu vẫn còn như trước đây liền thoải mái bảo cậu đánh anh. Ả hoàn toàn không để ý tới câu hỏi vừa rồi cùng với vẻ mặt bây giờ của cậu.

Cậu không do dự tặng cho ả một cái tát thật mạnh, Trương Minh Ánh bị đánh bất ngờ không đỡ kịp nên ngã luôn xuống đất, và sau đó là những cái tát liên tiếp xuống mặt ả. Ả đau đớn hét lên nhưng lại không dám đánh trả, mà đám người kia lại càng chẳng dám đụng tới cậu, ở ngôi trường này ngay cả hiệu trưởng cũng không quản được cậu.

"Hiếu! Anh điên sao? Sao lại đánh em?"

"Đúng! Tôi bị điên mới trở thành người yêu của một kẻ ghê tởm như cô. Chuyện nhục nhã nhất đời tôi chính là từng làm người yêu của cô. Từ bây giờ cô và tôi không liên quan, nếu còn dám đến làm phiền tôi cùng Dương tôi sẽ không tha cho cô."

Ở trước mặt anh, hắn, y và cả đám đàn em của Trương Minh Ánh, cậu vừa đánh vừa hùng hồn cắt đứt quan hệ với ả. Trương Minh Ánh đang lăn lộn dưới đất nghe xong liền hét lên.

"Hiếu! Anh bị nó bỏ bùa mê gì rồi phải không?"

"Không cần em ấy bỏ bùa mê tôi cũng tự mê em ấy rồi!"

Câu nói kia khiến những người có mặt ở đây đều ngỡ ngàng, chẳng ai dám tin Trần Minh Hiếu nổi danh lại thừa nhận mê muội Trần Đăng Dương bẩn thỉu kia.

Cậu đánh mệt cũng thôi, cậu hiên ngang đứng chắn phía trước anh, dùng khúc cây trên tay chỉ về đám đàn em của ả, ánh mắt như muốn giết người, cậu lạnh giọng cảnh cáo.

"Hôm nay chỉ là cảnh cáo, nếu các người còn dám đụng tới Dương của tôi thì sẽ không yên đâu. Đánh một cái tôi sẽ đập gãy một cánh tay, còn dám nói lời sỉ nhục em ấy tôi sẽ cắt lưỡi từng người."

Cậu nói xong lại quay sang khinh thường nhìn ả đang đau đớn nằm dưới đất.

"Nếu còn dám gọi tên tôi tôi sẽ cắt lưỡi cô. Đừng tưởng thiếu gia nhà họ Trần chỉ có mỗi cái danh."

Cậu quăng bỏ khúc cây trên tay, cậu vội vàng cởi ra áo khoác ngoài choàng lên người anh, ánh mắt nhìn anh lại chất chứa dịu dàng cùng đau xót.

"Không sao nữa rồi! Cùng anh về nhà thôi!"

Cậu đỡ anh ra về, An cùng Tài lặng lẽ nhặt lại đồ của anh rồi về theo, bỏ lại phía sau một đám người hoảng sợ và cả ả đang vô cùng tức giận.

Anh được cậu dìu đi, giữa cái không khí lạnh giá trái tim lại ấm áp vô cùng. Vừa rồi cậu hiên ngang xuất hiện ở trước mặt anh, nói lời chia tay Trương Minh Ánh, thừa nhận thích anh, bảo vệ anh khỏi đám người kia, những người mà trước đây cùng cậu ức hiếp anh, còn vì anh mà lạnh giọng cảnh cáo họ. Trong một giây phút nào đó anh cảm thấy cậu tựa như mặt trời, một mặt trời ấm áp giữa mùa đông lạnh lẽo, một mặt trời chiếu sáng vào cuộc sống u tối của anh, một mặt trời mà anh luôn khao khát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro