Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiếu ở trong phòng anh đợi anh đi làm về, đợi đến mòn mỏi vẫn chưa thấy anh đâu, cậu ngồi gục mặt xuống bàn thấp ngủ thiếp đi.

Hơn mười giờ tối ở dưới nhà mới có động tĩnh, anh mệt mỏi đẩy cửa đi vào nhà, lê tấm thân như sắp rã ra lên lầu. Bước ngang phòng cậu, anh thấy cửa khép hờ, anh nghiên đầu nhìn vào trong, căn phòng ngủ trống trơn, anh nghĩ chắc cậu đã đi chơi với Trương Minh Ánh chưa về. Anh lại lủi thủi về phòng, đập vào mắt anh là cậu đang ngủ gục ở bàn thấp, anh nhẹ nhàng bước tới gần cậu, chăm chú nhìn vẻ mặt ngây thơ của cậu khi ngủ. Chàng trai trước mắt anh như một đóa hoa rực rỡ, dù xung quanh toàn là gai nhọn nhưng vẫn được nhiều người yêu thích, nhìn lại bản thân anh, anh chẳng có gì cả, thậm chí bây giờ còn là một kẻ bần cùng, trong lòng lại dấy lên đau thương cùng buồn tủi.

Anh thở dài đứng dậy, anh định vươn tay ôm lấy cậu đưa trở về phòng, thế nhưng cánh tay chợt khựng lại giữa không trung, anh lật đật chạy sang phòng cậu, mang theo một cái chăn bao bọc cậu lại, xong xuôi anh mới ôm lấy cậu trở lại phòng bên cạnh.

Anh đặt cậu xuống giường, anh lặng lẽ đứng nhìn cậu hồi lâu mới rời khỏi phòng. Ngay khi anh vừa khép cửa lại, một giọt nước mắt trong suốt rơi ra từ khóe mắt của cậu, cậu khóc cho nổi sợ hãi của anh và cũng khóc cho chính những lỗi lầm cậu đã gây ra cho anh.

Buổi sáng hôm sau, khi đồng hồ chỉ vừa điểm năm giờ ba mươi sáng, anh lật đật đi xuống nhà bếp, chuẩn bị một bữa sáng hoàn chỉnh rồi lại lên phòng thay đồ đi học. Mỗi ngày đều cứ như vậy, anh điều độ chuẩn bị bữa sáng cho cậu, mặc dù anh biết cậu sẽ không đụng tới nó, thậm chí còn vứt nó vào thùng rác nhưng anh vẫn cứ làm. Ban đầu khi anh biết bữa sáng bị vứt bỏ cũng đau lòng lắm, dần dà về sau anh cũng quen, anh đã chịu quá nhiều tổn thương rồi, bấy nhiêu đó cũng chẳng còn là gì nữa.

Lúc cậu rời giường cũng là lúc anh đã đi học lâu rồi, cậu dụi mắt nhìn lại đồng hồ, đã hơn tám giờ sáng, cậu tá hỏa nhận ra mình đã trễ học từ lâu. Cậu với lấy điện thoại thấy hàng chục tin nhắn cùng cuộc gọi của An nhắc cậu đi học. Đổi lại là trước đây, cậu sẽ cảm thấy mấy tin nhắn này phiền phức vô cùng, bởi cậu chỉ biết lao vào chơi và ngủ, nhưng bây giờ đối với những tin nhắn này của An cậu lại cảm thấy rất cảm động.

Dù gì cũng đã trễ lắm rồi, cậu không thể vào trường trong lúc này, thôi thì cậu sẽ dành ngày hôm nay để thực hiện chiến dịch nài nỉ ba mẹ cậu. Cậu muốn khôi phục lại đặc quyền thiếu gia của mình, muốn có tiền để anh bớt một gánh nặng, cậu cũng muốn mua cho anh nhiều thứ khác nữa.

Cậu đi xuống dưới bếp, cậu định tìm gì đó ăn rồi trở về Trần gia cũng chưa muộn. Tầm mắt đột nhiên va phải mấy đĩa đồ ăn đang được đậy kỹ lưỡng trên bàn ăn, cậu hí hửng ngồi vào bàn, chắc chắn đây là đồ ăn sáng của anh chuẩn bị cho cậu. Mọi thứ đều rất ngon, chỉ tiếc bây giờ cậu nhận ra có hơi trễ. Ngẫm lại trước đây, mỗi khi nhìn thấy đồ ăn sáng do chính anh tự làm cậu đều thẳng tay vứt vào thùng rác, cậu chưa bao giờ để ý đến tâm trạng anh sẽ ra sao nếu biết cậu làm như vậy, có lẽ là rất đau lòng. Nếu đổi lại là cậu trong hoàn cảnh của anh chắc cậu đã tuyệt vọng chết đi từ lâu rồi.

Cậu ăn xong liền trở về phòng, vừa mở tủ đồ ra bản thân lại cảm thấy ngán ngẩm, trong tủ toàn là những bộ quần áo rách rưới thiếu vải, chả có bao nhiêu bộ ra hồn, cậu lắc đầu tự hỏi sao bản thân khi trước lại có thể mặc những thứ này. Cậu cố tìm một bộ đồ đàng hoàng nhất trong tủ thay vào, xong xuôi lại bắt taxi trở về biệt thự Trần gia.

Biệt thự Trần gia sừng sững giữa lòng thành phố, người làm đứng gác cổng vừa thấy cậu bước xuống khỏi taxi liền mau mau mở cửa.

"Chào cậu chủ."

"Ba mẹ tôi có nhà không?"

"Dạ ông bà chủ đang ở bên trong."

Cậu nhanh chân bước vào phòng khách, ba cậu đang ngồi uống trà đọc báo, mẹ cậu lại chăm chú xem tivi, hai người họ chẳng hề hay biết cậu đã về.

"Ba...me."

Ông ngẩn đầu thấy cậu thì vui mừng lắm nhưng sự vui vẻ kia lại nhanh chóng bị che giấu đi.

"Hiếu, con đã khỏe chưa? Sao hôm nay lại chạy về đây?"

Mẹ cậu thấy cậu về liền vui vẻ kéo cậu ngồi xuống cạnh mình, bà âm thầm đánh giá vẻ ngoài hôm nay của cậu, không trang điểm lòe loẹt, không ăn mặc rách rưới, trông bây giờ rất đẹp mắt.

"Con nhớ ba mẹ nên về đây thăm không được sao?"

Cậu nũng nịu ôm lấy bà, dù mới gặp hôm qua nhưng cậu thật sự rất nhớ.

"Hay là con lại tiêu hết tiền tháng này rồi?"

Ba cậu khép lại tờ báo nghiêm nghị hỏi cậu

"Ba! Con trai ba bây giờ khác rồi."

Cậu bỉu môi biện minh, cậu thật sự khác rồi, sẽ không ngu ngốc như trước kia nữa.

Ông nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới, hình như hôm nay nhìn thuận mắt hơn hẳn.

"Đúng là khác rồi ha. Vậy hôm nay về đây là muốn gì đây?"

"Con về thăm ba mẹ, với lại con muốn trở về cuộc sống thiếu gia như trước đây. Dù sao con cũng là thiếu gia của Trần gia, ba mẹ nỡ để con sống khổ vậy sao?"

"Con cũng biết lý do vì sao bản thân lại phải sống như vậy mà. Nếu con cứ tiếp tục ăn chơi thì ba cũng sẽ không khôi phục quyền lợi cho con."

"Ba! Con bây giờ hiểu chuyện rồi, con sẽ không ngu ngốc như trước đây nữa."

"Làm sao để ba tin con đây?"

"Ba có thể cho con trở về với cuộc sống như trước rồi tự mình kiểm chứng mà."

"Trừ khi Dương xác nhận rằng con đã thay đổi, bằng không cứ sống như vậy đi. Còn nữa, đừng tưởng ba không biết rằng con lấy tiền của thằng bé."

"Ba à, con muốn trở về như trước để bảo vệ Dương, con cũng muốn mua nhiều thứ cho em ấy nữa, con không muốn em ấy phải chịu khổ nữa đâu."

Ông nhướng mày đánh giá lời nói vừa rồi của cậu, ông cũng không chắc nó là sự thật, trước đây cậu cũng từng làm những trò tương tự như thế này.

Cậu thấy ông có vẻ như không đồng ý liền quay sang vòi vĩnh bà.

"Mẹ, mẹ nói giúp con với!"

"Ông à, tôi thấy Hiếu cũng có chút thay đổi rồi, hay là ông cho nó một cơ hội đi."

Bà thấy cậu như vậy cũng xót lòng, dù sao cũng là con trai cưng của bà, để cậu sống thiếu thốn bà cũng xót lắm.

"Bà cứ mềm lòng với nó mãi. Thôi được rồi, ba sẽ cho con trở về cuộc sống như trước đây. Nhớ những gì con vừa nói, chăm sóc Dương cho tốt vào."

Ông suy ngẫm một hồi mới đồng ý, ông sẽ cho vệ sĩ âm thầm theo dõi cậu để xem cậu có thật sự thay đổi không.

"Cảm ơn ba!"

Cậu vui mừng ôm lấy ông, còn hôn lên má ông một cái rõ to.

"Đừng vội mừng, ta còn có một điều kiện."

"Ba nói đi."

"Bằng mọi giá con phải khuyên cho bằng được Dương về Trần thị làm việc. Thằng bé năm nay cũng là năm cuối đại học rồi, với tính cách của nó chắc chắn sẽ đi xin việc ở chỗ khác."

"Con sẽ cố gắng khuyên em ấy."

Cậu ở lại Trần gia đến tận chiều, sau khi chiếc thẻ đen quyền lực trở về tay cậu lại nổi cơn mua sắm. Cậu lấy điện thoại gọi cho An, nói đến việc đi mua sắm thì không thể nào thiếu An được.

"Mình đây Hiếu."

"An ah, có muốn đi mua ít đồ với mình không?"

An ở bên kia nhìn lại ngày tháng trên lịch, xong lại thắc mắc hỏi cậu

"Hôm nay là giữa tháng mà, cậu còn tiền để đi sao?"

"Đương nhiên là còn, bây giờ có đi không?"

"Được được, hẹn cậu ở chỗ cũ, mình sẽ cùng Tài tới đó ngay."

"Vậy mình tới đó chờ hai người."

Cậu bước lên chiếc siêu xe đắt tiền vốn dĩ thuộc về mình, cậu hí hửng chạy đến trung tâm mua sắm. Chẳng bao lâu cả ba người cậu, An và Tài đã có mặt tại quầy quần áo trong trung tâm.

"Hiếu à, sao hôm nay cậu lại muốn mua mấy thứ này vậy?"

An không khỏi thắc mắc khi thấy cậu không lựa mấy bộ quần áo kì cục nữa mà thay vào đó là những bộ đồ thanh lịch nhẹ nhàng, quần áo trên người cậu hôm nay cũng không còn thiếu vải như trước.

"Mình đổi tính rồi, với cả mình muốn mua cho Dương nữa."

An trố mắt nhìn cậu, cả người không tự chủ được mà nép sang chỗ Tài. An nhìn cậu như sinh vật lạ.

"Cậu uống lộn thuốc sao?"

"Gì chứ? Bộ cậu không muốn mình thay đổi sao? Mình sẽ chia tay Trương Minh Ánh, mình cũng sẽ chăm chỉ học hành, với cả... Mình muốn theo đuổi Dương."

"anh Tài, anh Tài đỡ em!"

An nghe xong vờ như sắp ngất, Tài ở bên cạnh cũng phối hợp nhịp nhàng mà đưa tay đỡ lấy em người yêu của mình.

"Mình có nghe lầm không? Cậu muốn theo đuổi Dương?"

"Đúng vậy!"

"Nhưng Dương...cậu ấy...."

Tài định nói gì đó nhưng lại thôi, hắn nhíu mày nghi ngờ nhìn cậu. Mặc dù Tài lớn hơn Dương, nhưng hai người thân thiết từ nhỏ, hai người với nhau như bạn thân, nhưng khi biến cố xảy ra anh dần tách biệt bản thân khỏi mọi người, kể cả người bạn thân như hắn muốn giúp đỡ cũng không chịu nhận, chỉ có thể khuyên anh vào nhà hàng của mình làm việc. Hắn từng hỏi bác sĩ tâm lý về vấn đề của anh, người ta nói anh có khả năng bị trầm cảm, hắn lo lắng vô cùng nhưng lại chẳng thể giúp được gì. Hắn biết anh yêu cậu, cũng biết cậu nhẫn tâm sỉ nhục anh, nhiều lần hắn đã bảo vệ anh trước sự ức hiếp của cậu cùng Trương Minh Ánh. Hắn cực kỳ không thích cậu, mấy lần muốn dạy dỗ cậu ấy một trận, thế nhưng cậu lại là bạn thân của người yêu hắn, vả lại anh cũng từng nói không được gây khó dễ cho cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro