Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuộc đời thực sự là một hành trình dài không chốn nghỉ ngơi.

Vũ Thành, nhà kho bỏ hoang.

Người đàn ông hung hãn nhìn cô, sau đó tát vào mặt cô một tiếng "bụp":

"Tôi cho cô ăn uống miễn phí mà chỉ mang về ít tiền như vậy sao?"

Mặt Giản Hoa nóng bừng, cô ôm mặt, không nhịn được khóc lên.

"Sao em lại khóc! Anh cho em nhiều đồ ăn, em lại mang cho anh ít tiền như vậy, em giấu nó đi à?"

Người đàn ông chạm vào cơ thể Giản Hoa, hai tay hắn di chuyển mạnh mẽ khắp cơ thể,khiến cô càng sợ hãi hơn.

"Tôi không giấu... tôi không giấu!"

Giản Hoa khóc lớn, thu hút chú Cửu vẫn còn ở bên ngoài.

Chú Cửu chạy tới ngăn cản người đàn ông:

"Anh Phong, đừng đánh đứa bé. Hôm nay không có người, chúng tôi ra ngoài cả ngày, thật sự chỉ có ít tiền như vậy."

"Hay là mày giấu? Giao tiền ngay đây cho tao, nếu không chúng mày đừng nghĩ tới việc ăn cơm".

Anh Phong dùng tay liên tục đánh vào đầu chú Cửu. Giản Hoa trốn ở phía sau, không dám lên tiếng, tiếng khóc nức nở dần đứt quãng. Thấy chú Cửu bị đánh rất nặng, cô hoảng sợ, hét vào mặt Anh Phong:

"Đừng đánh nữa, tôi sẽ gọi cảnh sát. Anh sẽ vào tù, anh sẽ vào tù !"

Vẻ mặt của Chú Cửu và Anh Phong lập tức thay đổi .

Anh Phong nắm chặt tay, đánh liên tục vào đầu chú Cửu: "Mày dạy con bé điều ấy à? Con bé vẫn muốn chạy ! Để tao xem mày có thể chạy ra ngoài không!"

Giản Hoa hoảng sợ, cô nghe thấy chú Jiu ngáy, tiếng khóc càng lúc càng to:

"Không, không ai dạy em cả! Em sai rồi, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa !"

Không ai quan tâm đến cô, chú Cửu bị chúng đánh ngã xuống đất.

Bên ngoài nghe tiếng động, bước vào thì thấy người đàn ông tàn tật nằm dưới đất, còn một người khác vẫn đang đấm đá.

"Hừ! Bọn mày còn muốn chạy trốn, đánh chết mày! Xem mày có dám nghĩ tới hay không!"

Anh Phong chào người đi vào. Trong số đó có mấy người đàn ông cao lớn lao tới, một người trong đó kéo Giản Hoa, một số người khác cũng lôi chú Cửu.

"Đừng đánh, tôi sai rồi! Tôi sẽ không chạy, cho nên đừng đánh!"

Giản Hoa ngồi khóc trên mặt đất, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống, cô hét to đến mức muốn vỡ phổi. Có mấy đứa trẻ con và người phụ nữ co ro trong góc, không dám động đậy.

"Chạy! Để ta chạy! Ngươi tàn phế không có tay, còn không lương thiện, xem ta không đánh trải rộng trên mặt đất.

Giản Hoa muốn đứng dậy nhưng người đàn ông lại đá cô ngã xuống đất. Chú Cửu bị đánh, không dám lên tiếng, cuối cùng không chịu nổi nữa mà ngất đi.

Mấy người đàn ông đang đấm đá cuối cùng cũng dừng lại, đá những người nằm trên mặt đất:

"Cho bọn chúng vào nhà vệ sinh, để tao xem còn đứa nào muốn chạy trốn".

Nói xong, anh ta nhìn lũ trẻ và những người phụ nữ đang run rẩy xung quanh.

Có mấy người nhấc chú Cửu ném vào bồn cầu, mấy giọt nước thải bắn lên mặt Giản Hoa.

Sau khi cửa đóng lại, cô đến gần chú Cửu, lau máu trên mặt rồi tiếp tục khóc.

"Chú Cửu, chú tỉnh dậy đi."

Cô lay người đàn ông trên mặt đất, nhưng không thấy có phản ứng gì chạy đến bên tường, rút ​​một miếng giẻ ra, cố gắng cầm máu. "Chú Cửu, chú tỉnh lại đi. Con sai rồi, con sẽ không bao giờ nói những lời này nữa. Tỉnh lại đi..."

Tiếng nói của cô là âm thanh duy nhất trong cả căn phòng.

Trong trí nhớ của Giản Hoa, đường phố Ngũ Thành dường như ngày nào cũng tràn ngập lá sung vàng úa. Mỗi ngày, cô đều nhặt một chiếc lá, cẩn thận bỏ vào túi.

Khi đó, ngày nào cô cũng cùng chú Cửu đi xin ăn, buổi sáng ở cổng trường, buổi chiều ở cầu vượt, vào những dịp lễ hội náo nhiệt, cô cũng ra phố đi bộ đông đúc người qua lại.

"Con hãy giữ chặt quần áo của ta, đừng để lạc đấy biết không? Gần đây có rất nhiều kẻ buôn người chuyên bắt cóc trẻ em như con."

Chú Cửu lần nào cũng nói với cô điều này, nhưng ngay cả ông cũng quên mất rằng, hai người họ vốn được nuôi sống bởi những kẻ buôn người.

Chú Cửu là người tàn tật, trong một vụ tai nạn ô tô đã mất đi đôi tay.

Vợ chú ghét bỏ chú, nói sẽ đi làm ở thành phố lớn, không bao giờ quay lại.

Người trong làng kể lại, ngày vợ ông đi, có ngồi trên máy kéo, xem chừng rất vui vẻ. Lúc ấy, người đàn ông lái máy còn sờ soạng bà.

Cho nên, dân làng ai cũng nói: "Chắc bà ta ấy bỏ trốn theo ai đó rồi".

Ông không tin nên nhờ người gói giùm 2 bộ quần áo, đeo trước ngực. Ông muốn ra ngoài tìm vợ, nhưng chưa kịp tìm được thành phố lớn mà vợ nói đến, đã bị lừa vào nhà kho hiện tại.

Người phụ trách lấy đi ba trăm nhân dân tệ trên người, đe dọa ông đem theo bọn trẻ ra ngoài ăn xin.

Ông cô đơn, bất lực, mỗi lần chống cự đều sẽ bị đánh. Cuối cùng, vẫn phải đầu hàng để đổi lấy ngày ba bữa cơm thừa canh cặn.

Giản Hoa lén nhét cho ông một cái bánh bao: "Chú, cháu no rồi, chú ăn đi."

Đôi bàn tay đưa ra toàn là vết sẹo. Ông không đành lòng, bẻ chiếc bánh bao, đưa lại một nửa.

Thỉnh thoảng, có người qua lại ném mấy đồng xu vào cái bát trước mặt, rồi vội vã bỏ đi.

Tiền trong bát không đầy một nửa, tối nay có thể không có cơm ăn.

Giản Hoa cẩn thận suy nghĩ trong đầu.

Trước khi trở về ăn bữa tối, chú Cửu đứng rất lâu trước bốt điện thoại công cộng có dán rất nhiều quảng cáo.

Chú Cửu thường dạy cô đọc và viết, nên cô đã đọc được rất nhiều, hiện tại có thể đọc thuộc lòng vài bài thơ.

"Sau này, con nhất định phải học tập để có năng lực, không phải sống vất vả như bây giờ."

Chú Cửu đột nhiên nói với cô, đôi mắt có chút ươn ướt.

Cuộc đời thực sự là một hành trình dài không chỗ ngơi nghỉ.

Giản Hoa không hiểu, thế nào là ngày khó khăn?

Từ lúc có thể nhớ được, mỗi ngày đều có cơm ăn, có chỗ ngủ. Cô cảm thấy, chỉ cần không bị bỏ đói, ngày đó là ngày tốt lành.

"Ta quên mất, con còn chưa nếm trải cuộc sống tốt đẹp, làm sao phân biệt được đây?

Người đàn ông liên tục thở dài.

Chú Cửu thường kể cho cô nghe về những ngày vợ còn ở nhà.

Lúc đó, ông là một bác sĩ chân đất trong làng, vì chỉ tiếp nhận những bệnh nhân mắc bệnh nhẹ có thể chữa khỏi. Bất cứ khi nào có người già hay trẻ em bệnh nặng đến khám, ông đều từ chối. "Tôi sợ, nếu họ có mệnh hệ gì, tôi không có khả năng chi trả".

Ông nói, lúc đó tuy không giàu có, nhưng cuộc sống vẫn đủ ăn qua ngày.

Nhưng từ ngày tai nạn, ông trở nên tàn tật, không có bệnh nhân, vợ ông luôn phàn nàn rằng nhà không có gạo, không có muối, sau đó bà ra đi với số tiền bồi thường...

Mất một lúc lâu, Giản Hoa mở cửa, ánh sáng đột ngột chiếu vào làm mắt cô cay cay. Cô có chút mờ mịt, nhưng cô cảm thấy có người đang đến gần mình.

"Ở đây có người, còn có một đứa bé!"

Cô nghe thấy tiếng người ở bên ngoài hét lên.

Sau đó lại có thêm vài người xông vào bế chú Cửu đi.

Cô được đưa ra khỏi nhà kho, được đặt cẩn thận trong một chiếc ô tô màu trắng.

Xe sạch sẽ quá, không có mùi hôi, cô tự nhủ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro