11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đối với Omega độc thân như Thanh Pháp mà nói, bar không phải là một nơi tốt.

Mỗi một nơi trong góc tối, đều có thợ săn rình rập.

Những thợ săn chờ đợi thời cơ, mỗi thời khắc đều đang tìm kiếm cơ hội.

Đăng Dương đối với sinh hoạt của người khác cũng không đánh giá vẫn luôn giữ tôn trọng, nhưng đối với Omega non nớt ngây thơ như Thanh Pháp thì thật là một miếng mồi ngon, có bao nhiêu người muốn gặm nhấm y đến sạch sẽ. Thanh Pháp không ý thức được việc này, hành vi của y hôm nay có thể tự chuốc lấy hậu quả đáng sợ dường nào.

Đăng Dương ít khi nổi giận liền sinh khí, xanh cả mặt, một Alpha cao lớn đối với người khác đều không phải là đối tượng dễ trêu chọc, nên hắn thuận lợi đuổi tên Beta không có ý tốt kia rời đi, ngồi xuống bên Omega ốm yếu.

Lần đầu tiên Thanh Pháp uống rượu, say đến mức không biết bên cạnh đã đổi người.

"Đừng uống nữa." Đăng Dương cúi đầu nhìn người đang uống, duỗi tay lấy chai rượu trong tay,"Để tôi mang cậu về kí túc xá."

"Anh là ai?" Thanh Pháp say đến ngây ngất trừng mắt, nhìn bên cạnh là một Alpha cao lớn, mơ hồ một mảng,"Quản tôi làm gì, tôi không cần anh lo."

"Muốn tôi theo anh..Loại Alpha như các người, tôi tin được chắc? Tôi.."

Thanh Pháp ôm chai rượu im lặng, Đăng Dương nhìn y, cư nhiên ngủ mất rồi.

Ký ức của những năm tháng về trước cứ như giội rửa hiện về, lúc đó Đăng Dương đem người về trường học rốt cuộc lại đi đến nơi khác.

Hắn đem Thanh Pháp cùng thuê phòng ở bên ngoài trường, người trong lồng ngực vô cùng đáng thương cứ nắm lấy áo hắn.

"Alpha các người không ai tốt!" Thanh Pháp giọng hung ác hét to," Đều là người xấu, cả tên thối cẩu hùng đó cũng xấu.."

Giọng Thanh Pháp càng lúc càng nhỏ, Đăng Dương không thể nghe rõ, bất quá hắn cũng hùa theo y," Ân, người xấu, cậu nói ai xấu thì người đó đều không tốt."

Tin tức tố ( mùi hương) trên người Thanh Pháp ngày càng nồng đậm, làm Đăng Dương cũng thấy bắt đầu khô nóng, người kia cứ không biết chạy lại cọ vào ngực hắn, liền oan ức vừa đáng thương,"Anh nói xem,trên đời này có ai yêu thương tôi không."

"Có tôi..có tôi thương em." Đăng Dương như bị mê hoặc bởi mùi hương, hắn biết Thanh Pháp bị kích thích không tỉnh táo, hắn cần phải đưa y đến bệnh viện, hoặc cho y dùng thuốc kiềm chế tin tức tố đang hỗn loạn, đáng tiếc nhân tính của con người không chịu nổi thử thách, rõ ràng vẫn tỉnh táo, Đăng Dương lại vờ như mình ý loạn tình mê, hoàn toàn đưa Omega không có năng lực phản kháng xâm chiếm triệt để.

- ------------

"Đăng Dương...Đăng Dương..." Người trong ngực như mèo con kéo Đăng Dương khỏi dòng suy nghĩ, hắn cúi đầu hôn lên mặt Thanh Pháp, cảm thấy từ trước đến giờ, mình cũng không phải là người tốt.

Hắn chỉ là một Alpha đơn thuần, cùng đám thợ săn không gì khác biệt, họ đều khát vọng một Omega dịu dàng ngọt ngào, đơn giản chỉ là một đêm và một đời khác nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro