12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thanh Pháp nửa đêm tỉnh lại, phát hiện mình an ổn trong lồng ngực Đăng Dương

Y đã được thay áo ngủ, sạch sẽ sảng khoái mà ủ trong ổ chăn.

Cơn sốt cao lúc nãy đã giảm không ít, cơn buồn ngủ làm y có chút mơ hồ, trong khoảng thời gian ngắn không nhớ được chuyện lúc sáng, thoải mái hướng đến alpha, hô hấp nhẹ nhàng trong không khí nhàn nhạt.

Y duỗi tay ra sờ đầu Đăng Dương, sờ qua lại đến lòng bàn tay có chút ngứa, Thanh Pháp nửa mê nửa tỉnh lén lút cười ổn định trong lòng alpha mà ngủ.

Đáng tiếc khi Thanh Pháp tỉnh lại, alpha bên người đã biến mất. Trong phòng mùi thơm ngọt như có như không biến mất.

"Đăng Dương?" Thanh Pháp hốt hoảng, trong lòng rối như tơ vò, làm cho y không để ý mình chưa mang dép, đi chân trần chạy ra gọi,"Đăng Dương anh đâu rồi?"

Nghe tiếng động, Đăng Dương từ phòng bếp đi ra liếc mắt liền thấy Thanh Pháp.

Đối phương mặc áo ngủ thật mỏng, đi chân trần trên sàn nhà đá hoa cương.

Thanh Pháp thấy hắn, vẻ sốt ruột liền biến mất, tất cả đều hoá thành mảnh vụn như ánh sao, tỉnh lại có thể thấy được người yêu, lòng hạnh phúc đến lạ thường.

Đăng Dương tâm cũng sáng như ánh sao, tự khắc cảm thấy mềm nhũn. Hắn nghĩ, cho dù Thanh Pháp không yêu mình,

cũng không nỡ bỏ hắn đi.

Xác thật, hắn không cùng Thanh Pháp có cuộc tình thời niên thiếu, thế nhưng vẫn có thể thoả mãn tất cả ở bề ngoài.

Hắn có thể chống đỡ sự nghiệp của Thanh Pháp, chăm sóc chu toàn gia đình của bọn họ, cho dù vĩnh viễn cũng không thể chiếm được tâm trí của người yêu, hắn cũng có thể làm một người chồng, người cha tốt.

Đăng Dương đem người ôm lấy, không cho khí lạnh xông vào người của omega, sau đó từng bước một hướng về phòng ngủ, đem người đặt lên giường, thay cho y áo khoác thật dày.

Hắn cảm thấy mình chính là kẻ nhu nhược, hắn tự treo cho mình tấm màn che, phủ lấy vết thương hàng nghìn lỗ. Thật không cam tâm nhìn nhận, có thể tự lừa dối chính mình. Đau lòng là vậy, Đăng Dương cũng không oán hận Thanh Pháp, dù sao đây cũng là omega hắn yêu như sinh mệnh, đối với một Alpha mà nói, phải bảo hộ người yêu, đấy là bản tính trời sinh đã có.

Đăng Dương nguyện ý trả giá hết thảy, Thanh Pháp muốn cái gì hắn cũng có thể đem lại cho y.

- -----------------------

"Không để chân trần đi khắp nơi như vậy nữa." Đăng Dương lấy tay bao phủ đôi chân lạnh của Thanh Pháp, hắn vuốt ve mu bàn chân trắng mịn của Omega, cũng hôn khẽ lên mắt cá chân, "Hôm qua không được khoẻ, ngoan ngoãn ở yên một chỗ."

"Ai nha." Thanh Pháp rụt chân, cổ chân lập tức bị kéo lại có chút xấu hổ, muốn né tránh lại vô tình để lộ bộ dáng không kiên nhẫn,"Làm gì vậy, không sợ bẩn à."

Đăng Dương sao có thể thấy vợ mình bẩn, người y còn mang theo mùi sữa tắm nồng đậm, cả người đều thơm mát.

"Còn chỗ nào không thoải mái không." Đăng Dương dừng động tác, Thanh Pháp lập tức đem chân rụt vào chăn, Đăng Dương sờ tay lên trán người bên cạnh, "Anh xin nghỉ cho em một ngày, nghỉ ngơi thật tốt..Hay anh đem bữa sáng đến giường cho em, em cứ ăn trên đây cũng được."

"Không cần..."

Thanh Pháp muốn nói không cần chiều y như vậy, Đăng Dương đã rời khỏi, quyết định đem bữa sáng lại đây.

"Ai, Đăng Dương..." Thanh Pháp không gọi người được, nằm trong chăn sinh hờn dỗi, ôm lấy gối thở dài, nghĩ đến mình không thể đem chuyện hỏi, tức giận đánh vào gối.

Thối cẩu hùng này thật phiền quá a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro