14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thanh Pháp phát hiện thối cẩu hùng nhà hắn luôn bận rộn, bận đến nỗi không thấy bóng người, lúc y về thì hắn tăng ca, y đang ngủ thì hắn mới về, nếu như không phải mỗi sáng vẫn có một dĩa đồ ăn nóng hổi, Thanh Pháp cứ ngỡ người này không về.

Đăng Dương cũng không phải người chăm chỉ, thế nhưng cũng chưa từng cố sức như vậy, nhiều ngày liền Thanh Pháp không thấy người, trong lòng bắt đầu lo lắng.

Hôm nay là ngày Ngải Pháp về nhà, hiếm khi chỉ thấy một mình Thanh Pháp đi đón.

"Chờ lâu không? Ba có cuộc họp không đến sớm được." Thanh Pháp mở cửa xe, đứng ở cửa trường học con mình, nói,"Lên xe đi."

"Con đợi không lâu." Trần Ngải Pháp  đáp một tiếng, liền bổ sung,"Ba nhỏ, đây là bạn học của con, người nhà của y có việc, có thể cho y ở nhà chúng ta đêm nay được không ạ?"

Thanh Pháp lúc này mới chú ý đến người bên cạnh con trai mình, chẳng phải là Omega lần trước ở viện bảo tàng sao, y cùng Omega nhìn nhau, mặt Omega nhỏ nhắn liền đỏ lên.

"Con chào chú ạ, con tên là bạn học...Không, con là bạn cùng lớp với Ngải Pháp, tên con là Liên Nguyên." Omega nhỏ căng thẳng liền luống cuống,"Con không làm phiền gia đình, cho con về nhà là được rồi."

Liên Nguyên càng nói mặt càng hồng, mặt đỏ như máu, đầu thấp đến mức muốn chôn xuống, thẹn thùng đến đỏ hết cả lên.

Hoá ra đây là mẫu người yêu thích của con mình a.

"Không sao, trong nhà con không có ai cũng không an toàn, hoan nghênh con đến nhà ta làm khách, bất quá phải nói với người nhà con một tiếng nhá." Thanh Pháp nở nụ cười, rất hoà ái nói tiếp,"Lên xe đi, đừng đứng mãi ở đây."

"Ừm..Tốt quá." Mặt hồng nhuận của Liên Nguyên vẫn còn đỏ, ngoan ngoãn lên xe.

Thanh Pháp liếc thấy con trai mình có ý đồ xấu nhìn bé ngoan Omega cười, lén lút nhéo vào tay con, nói,"Chúng ta đều hoan nghênh con đến nhà, đi thôi nào."

Bé ngoan đúng là một Omega thẹn thùng, dọc đường đi nhiệt độ trên mặt không hề giảm. Nhưng trên đường đi, tiểu thẹn thùng Omega vẫn đáp lời cùng Thanh Pháp, như là cố gắng tạo ấn tượng tốt cho Thanh Pháp, cứ như vậy một hồi, liền tự kể về gốc gác gia đình, trên mặt Liên Nguyên vẫn đỏ như thường. Thanh Pháp quả thật hận không thể lấy tay sờ đầu tiểu Omega.

Đáng yêu quá đi, đứa nhỏ này.

Có lẽ cảm thấy tiểu Omega vẫn luôn căng thẳng, Trần Ngải Pháp chủ động đổi đề tài,"Ba nhỏ, sao hôm nay con không thấy ba lớn?"

Cao hứng trong lòng Thanh Pháp giảm một nửa, một tuần nay y đã không thấy bóng dáng của Đăng Dương rồi, nhưng mặt không thay đổi nói,"Ba lớn dạo này hay tăng ca, lát nữa ba sẽ gọi cho ba lớn, bảo ba con về sớm một chút."

Trần Ngải Pháp đề nghị,"Gọi điện thoại làm gì a, chúng ta đến chỗ ba lớn đi."

Thường ngày đều là Đăng Dương đến đón hắn, nhớ mỗi lần tan tầm người kia đều có bộ dáng rất vui vẻ, giờ cả nhà cùng đi đón ba gấu lớn, cũng được đấy chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro