15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Sếp, đây là fax của cung hoả thương, tôi để trên bàn nhé."

Tiểu trợ lý cảm thấy ông chủ nhỏ của mình sắp phát điên, không nghỉ ngơi, vợ cũng bỏ mặc, một lòng chăm chỉ làm việc, tuy rằng tiền kiếm được cũng không ít. Mỗi ngày đều tăng ca, tiền thưởng thì ngày một nhiều, nhưng hắn vẫn chưa có người yêu a, không muốn chết sớm vậy đâu.

"Cậu để đó đi." Đăng Dương uể oải chống tay, ngẩng đầu,"Các công việc cho tháng sau giải quyết hết rồi nhỉ."

Tiểu trợ lý thở dài thở ngắn,"Đâu chỉ có tháng sau, tất cả công việc của những tháng tới đã xong rồi."

Đăng Dương thở phào nhẹ nhõm, an tâm nói,"Vậy được, tôi muốn nghỉ một thời gian, chuyện công ty cậu thay tôi giải quyết, chuyện khẩn cấp cứ gọi điện cho tôi."

"Được...Hảo, tôi biết rồi."

Đăng Dương gật gật đầu, ép trợ lý về nhà, "Được rồi, ở đây hết việc rồi, về nghỉ ngơi đi."

Đăng Dương nhìn trợ lý ra khỏi văn phòng, kéo ngăn bàn, văn kiện bên trong làm hắn nhắm mắt lại đau đớn.

Công ty này là tâm huyết của ba hắn, hắn không thể tự ý làm chủ, thế nhưng hắn thu xếp rất chu toàn, những ngày đó kiểm lại một lần, xem như tất cả tài sản đều sang lại, hơn nữa hàng năm công ty đều chia hoa hồng, hoàn toàn đầy đủ để người tiêu xài cả đời.

Đăng Dương chống đầu cười khổ, nếu như hắn đem những thứ này cho Thanh Pháp, Omega như y coi là giàu có nhất nhì, có thể an nhàn mà sống tiếp.

Đăng Dương lau mắt, duỗi tay cầm khung ảnh để trên mặt bàn, lấy tay vuốt ve tấm ảnh ba người họ. Lúc ấy Ngải Pháp mới một tuổi, ôm vào trong ngực như thịt viên, đã có nhận thức, nhất định phải là ba nhỏ ôm mới chịu. Mỗi ngày Thanh Pháp ôm con, hắn chỉ có thể nâng tay giúp vợ, cho y mượn lực.

Thanh Pháp phía sau xuất ngoại, đây là bức ảnh chụp trước một tuần tại quốc nội chiếu, Thanh Pháp ôm con, trên mặt mang nhu hoà ý cười.

Đăng Dương ngẩn người, rõ ràng tốt như vậy, một nhà bọn họ ấm áp biết bao nhiêu, như là đều có chung một đoạn tình cảm.

- ----------------

"Xong việc rồi, sao lại không về mà ngồi ngẩn người ở đây?" Thanh Pháp đến đúng lúc, liền thấy Đăng Dương thất thần,"Đăng Dương? Gọi anh đấy."

"Sao em lại đến đây?" Đăng Dương thấy Thanh Pháp thì cả kinh, vội vàng đem văn kiện nhét vào ngăn kéo bàn.

"Tôi đến đây còn vì cái gì chứ." Thanh Pháp nhìn Đăng Dương hành động hoảng loạn cũng không nghi ngờ, gõ lên bàn,"Dọn dẹp nhanh lên, con đang đợi anh dưới lầu."

Đăng Dương vỗ vỗ đầu, đứng lên,"Em xem, đến cả hôm nay là thứ 6 mà anh cũng quên."

"Nhanh lên." Thanh Pháp kéo tay Alpha, cùng người đi xuống,"Hôm nay nhà chúng ta có khách, là một tiểu Omega."

Thanh Pháp thì không nghĩ đến, còn Đăng Dương đã biết lâu rồi. Liên Nguyên, cũng không tệ.

Tiểu thẹn thùng Omega nhìn thấy Đăng Dương thì cao hứng hô chú Đăng Dương, sau đó rất tự nhiên vui vẻ cười nói, Trần Ngải Pháp nhìn mãi thành quen, tự nhiên bị bỏ ra ngoài rìa.

Thanh Pháp ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng không vui.

Chờ về đến, hai người họ đem 2 nhóc con ở phòng khách, cùng nhau dọn dẹp phòng ngủ cho khách.

Dù sao cũng là tiểu Omega, cùng con trai mình ngủ chung không thích hợp.

Thanh Pháp nhìn Đăng Dương trải drap giường màu xám, cau mày,"Anh đúng là thẩm mỹ tệ a, nhanh lấy drap giường màu xanh lam phấn mua lần trước ra đây."

"Được được được." Đăng Dương gật đầu, nhanh chóng từ trong tủ lấy ra, đưa cho Thanh Pháp.

Thanh Pháp trải lên giường, thoả mãn gật đầu:" Màu này mới hợp với Omega này."

Đăng Dương nhìn Thanh Pháp, thật muốn chạy lại hôn một cái, cuối cùng nhịn không được nắm tay vợ, lấy tay bắt lấy môi tính hôn,"Anh thấy hợp với em hơn."

"Anh đừng làm bậy." Thanh Pháp nghĩ trong nhà còn 2 nhóc con mặt liền nóng lên, vội vã giãy tay ra, vội vàng chuồn khỏi,"Đi, đi xem 2 nhóc con kia sao rồi."

Đăng Dương nhìn Thanh Pháp hốt hoảng, trong lòng mất mát cười cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro