24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đào DiệpThanh Pháp cố chấp, trong lòng Đăng Dương nức nở.

Hôm nay y đã khóc quá nhiều, khóc đến mệt mỏi, không ngừng khóc được, dùng hết sức lực cuối cùng giữ lấy người này.

Đăng Dương cảm nhận tay y run rẩy, không nhịn được đau lòng. Hắn chính là không chịu được nhìn Thanh Pháp thương tâm, cố chịu đựng nhìn y khóc lâu như vậy, chính mình cũng khổ sở, càng khỏi nói Đăng Dương nào có dám nói thêm lời nào với Thanh Pháp.

"Đừng khóc, đừng khóc..."Đăng Dương đem người ôm lấy, ôn nhu nhẹ giọng,"Làm sao anh không cần em được!"

Đăng Dương không dám dùng trực tiếp khăn giấy lau mặt Thanh Pháp vốn đã khóc đến đỏ bừng mặt, vội lấy chai nước đổ lên khăn giấy, cho mặt giấy ẩm ướt, nhẹ nhàng áp lên mặt Thanh Pháp đang nóng bừng.

Thanh Pháp gặp lạnh giật mình, cả người run rẩy, tay nắm áo hắn không buông, nước mắt trên mặt lau từng chút, mới làm bé ngoan mở miệng.

"Em biết những năm qua không đủ tốt, không phải là 1 người vợ đảm, chuyện trong nhà đều bắt anh phải bận tâm, em thì rất ít khi hỏi đến...Em làm anh cực khổ nhiều rồi, em sai rồi, em xin lỗi anh..."

"Không khổ, có gì đâu mà cực." Đăng Dương không chỉ là an ủi Thanh Pháp, chính xác hắn cảm thấy chăm sóc gia đình có gì là chuyện cực khổ chứ, phi thường thích nữa là đằng khác, chăm sóc vợ cùng con trai, trải qua sinh hoạt hằng ngày làm cho hắn cảm giác phi thường thành công, sao mệt được,"Có Omega ưu tú bên cạnh như em, cho anh mặt mũi không ít đâu."

Tuy nói lẽ đời Omega lấy chồng sinh con, ở nhà làm nội trợ là chuyện thường tình, thế nhưng đối với 1 Omega như Thanh Pháp ưu tú trên phương diện công việc như vậy, rõ ràng là làm cho Omega hâm mộ và ao ước.

Nhân tình rất phức tạp, muốn tham lam vẹn toàn đôi bên e là không được.

"Em còn chưa kịp nói với anh, em đã chuyển phòng khám rồi, so với hiện tại rảnh rỗi nhiều hơn, em có thể quan tâm anh nhiều hơn." Thanh Pháp dựa vào lồng ngực Đăng Dương, giọng nho nhỏ hỏi,"Anh vui không?"

"Sao đột nhiên đổi phòng?" Đăng Dương sững sờ,"Chịu uỷ khuất gì sao! Ai ăn hiếp vợ!"

"Không có. Không có oan ức." Thanh Pháp nắm ống tay áo Đăng Dương lắc lắc, "Em là vì...Anh có thể cho em biết tại sao muốn ly hôn với em không?"

Đăng Dương lộ ra nụ cười khổ, do dự không biết nên nói hay không.

Thanh Pháp vành mắt lại hồng,"Có phải anh có Omega khác?"

Y chắc chắn Đăng Dương sẽ không bao giờ ngoại tình, nếu thật sự có Omega khác, hắn chắc chắn sẽ không để cho người kia mang tiếng kẻ thứ 3, nhất định sẽ đem tình cảm cũ giải quyết sạch sành sanh, toàn tâm toàn ý cùng người yêu bên cạnh nhau. Nghĩ đến đây, Đào DiệpThanh Pháp lại hoảng hốt.

Y vẫn luôn tin mình trong tình cảm rất dứt khoát, như đã từng ở đoạn tình cảm ngắn ngủi trong quá khứ, lúc y phát hiện đối phương có người khác, không quan tâm người đó khổ sở hay không, cắt đứt liền cắt. Tuy nói tức giận, nhưng một chút tha thứ cũng không.

Nhưng bây giờ, y buông tay áo Đăng Dương, lòng vừa đau vừa xót, ôm chặt eo đối phương, mềm nhũn tựa vào lồng ngực.

Nếu thật sự Đăng Dương yêu Omega khác, y không muốn ly hôn thì làm sao bây giờ.

Y có suy nghĩ điên rồ muốn nhốt người này lại bên cạnh mình, chỉ cần không ly hôn, Đăng Dương cũng không thể ký hiệu cùng Omega khác, dù cho người này không còn đặt y ở trong lòng, thì cũng chỉ có một mình y.

Nhưng là, Thanh Pháp không hiểu Đăng Dương dạo gần đây cứ hay thất thần, thần sắc tiều tuỵ, lạnh nhạt lại luôn rối tung rối mù, y không nỡ, y muốn Alpha này phải vui vẻ.

Nếu như y chỉ đem lại đau khổ cho Đăng Dương, y cũng không thể nào vui vẻ được, sao y có thể cam lòng nhìn người yêu mình khổ sở.

Thanh Pháp nghĩ tới đây, cười cười:"Nếu như anh yêu thích người khác, có thể hay không vì gia đình chúng ta suy nghĩ lại..."

Thanh âm không tự chủ run rẩy,"Đừng bỏ rơi em."

"Nói nhăng nói cuội gì đấy!" Đăng Dương đau lòng nhìn người trong lồng ngực,"Anh không thương Omega nào khác, người anh thương chỉ có em. Chỉ là...sợ cuộc hôn nhân này làm em oan ức."

"Oan ức em?" Thanh Pháp ngẩng đầu, nhìn người yêu trong mắt đầy nghi hoặc,"Oan ức gì vậy?"

Đăng Dương cuối cùng cũng mở miệng,"Lần trước anh giúp em sắp xếp lại sách thời đại học, không cẩn thậnlấy trúng nhật ký của em, anh..."

Thanh Pháp mắt thấy sắc mặt Đăng Dương tái nhợt, Alpha ánh mắt chứa đầy yêu thương cùng hổ thẹn,"Anh mới biết nguyên nhân em gả cho anh...Xin lỗi."

Thanh Pháp ngây ngẩn cả người, sau đó lại rơi lệ, y làm sao không thể nghĩ đến lý do này chứ.

Y nhào đến hôn Đăng Dương một cái, đáy lòng liền chua xót.

Đúng là ngốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro