7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đăng Dương mơ một giấc mộng, trong mơ Thanh Pháp còn trẻ, chính là bộ dáng lúc còn học đại học.

Thanh Pháp đứng trước mặt hắn, vừa đủ để hắn có thể ôm.

Nhưng bên cạnh Thanh Pháp còn có một Alpha, Alpha ôm người hắn yêu vào trong lòng, cùng hắn đối lập.

Hắn muốn nói với lời yêu với Thanh Pháp, phát hiện cổ họng mình phát ra âm thanh kì quái, như là gào thét trong mơ hồ.

Thanh Pháp không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt đầy lửa giận mạnh mẽ trừng hắn.

Ánh mắt sắc như dao như đâm triệt để sự yêu thương của hắn, vỡ tan tành, rốt cuộc cũng không đứng lên được.

Cho nên khi hắn mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt đầy lửa giận của người thương, nhất thời phản ứng không kịp.

Hắn dùng sức chớp mắt một cái, phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh, kế bên là bình nước biển.

"Đăng Dương, anh giỏi lắm!"

Vành mắt Thanh Pháp đỏ lên vì tức, nhìn con người thường ngày như sắt thép, giờ lại nằm trên giường bệnh, vừa mở miệng như pháo liên châu,"Ở nhà thôi mà cũng tụt đường huyết? Anh không ăn cơm đầy đủ sao! Băng ghi hình cưới đó có gì đáng giá đến nỗi phải xem lại nhiều lần? Anh đừng nói với tôi là không ngủ nhé! Không ăn không ngủ, còn chui rúc một xó hút thuốc! Giỏi lắm!"

"Em..đừng tức giận." Hồi lâu Đăng Dương mới lên tiếng, cổ họng có chút khàn, duỗi đôi tay còn lại, sờ sờ Thanh Pháp.

Kỳ thật không phải chán ghét anh đúng không, anh còn có thể giữ em ở lại hay không.

Đăng Dương cảm giác có thể an ủi bản thân mình như vậy, coi như không biết gì hết, lặng lẽ yêu đơn phương y.

"Chuyện ngày hôm nay, sẽ không lặp lại nữa, tin tưởng anh."

Thanh Pháp không nhìn hắn, vùng khỏi tay Đăng Dương,"Ai quản anh, mắc mớ gì đến tôi."

Bình thường Thanh Pháp nói những lời như vậy, Đăng Dương sẽ tiếp lời.

Em là vợ anh, em không quản anh, ai quản anh.

Nhưng lần này Đăng Dương im lặng đến đáng sợ, hắn sờ sờ hai ngón tay của Thanh Pháp, yên lặng nằm trên giường bệnh.

Thanh Pháp nhìn bộ dáng của Đăng Dương, tâm có chút hoảng loạn, chỉ là y ép xuống, làm bộ không thèm để ý hừ một tiếng.

Thanh Pháp phát hiện hôn nhân của y có vấn đề.

Không có dấu hiệu nào, nhưng y cảm giác có vấn đề.

Trong một đêm, quan hệ giữa y và alpha kia trở nên lạnh nhạt.

Trần Đăng Dương vẫn là trưởng của Trần gia, đem mọi việc trong nhà giải quyết tốt, không để hắn phân tâm.

Tan làm vẫn đến đón y, trên bàn ăn vẫn chuẩn bị kĩ càng các món, mỗi đến vẫn có một ly nước ấm cho y.

Nhưng Thanh Pháp biết, mối quan hệ này có vấn đề.

Đón y tan làm thì không lên lầu, sẽ không lén lút ôm y, cũng không vì y bận tâm trước sau. Người kia chỉ ở trong nhà xe gọi điện thoại cho y, chờ y đi xuống, đến khi y ngồi vào ghế phụ lái, yên lặng lái xe về nhà. Dù cho y quên không cài dây an toàn, mới miễn cưỡng cài lại giúp y, cử chỉ cẩn thận chút một, như sợ chạm vào áo y.

Ngày đó về đến nhà, Đăng Dương rốt cuộc mở miệng,"Nếu không thoải mái em cứ nói, sau này em ngồi ghế sau đi."

Trên bàn cơm, bọn họ đều trầm mặc.

Ngày thường thì hận không thể kể mọi chuyện cho y nghe, hiện tại thì như hũ nút, hắn không muốn nói, điều giúp bọn họ nói chuyện chính là vấn đề con cái. Nói xong về Ngải Pháp, cũng chỉ qua loa hai câu, như là không có gì để nói vậy.

Còn nữa, trước kia hắn hận không thể gắp hết đồ ăn vào trong chén y, giờ thì đồ ăn cũng không động đũa vào. Hắn mới nói đồ ăn xa quá hắn không gắp được, kết quả từ đó về sau, đồ ăn trong nhà y đều được chia riêng, đồ ăn của
hắn thì trong dĩa nhỏ. Lần này tốt rồi, hắn sẽ không gây phiền phức gì cho y.

Nửa đêm là thời gian y thường tỉnh giấc, giống như hiện tại, Thanh Pháp cầm ly nước sôi ở trong ổ chăn, là Đăng Dương để sẵn, vẫn còn rất nóng, y chỉ có thể vừa thổi vừa uống.

Nếu là trước kia, chỉ cần y tỉnh lại, tên thối kia đều sẽ từ trong chăn chui ra, đổ nước từ ly thuỷ tinh sang chén, cho y uống từng chút ngụm.

Thanh Pháp không cẩn thận, bị phỏng ở đầu lưỡi. Y ngượng ngùng buông ly xuống, nghiêng đầu nhìn alpha đang đưa lưng về phía y.

Đăng Dương cuộn người trong chăn, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu hắn.

Cả một tháng đến kì của y, hắn cũng không thèm ôm y ngủ, lại còn muốn phân chăn.

Rõ ràng chăn rất dày, Thanh Pháp vẫn cảm thấy lạnh, nằm xuống, duỗi cánh tay vào chính giữa không có hơi ấm, lén lút đụng vào người không chịu đắp chung chăn với y.

Thanh Pháp dùng tay khác, lặng lẽ dụi mắt.

Đăng Dương, anh làm sao vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro