8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mấy hôm nay Đăng Dương ngủ cũng không ngon, thường xuyên tỉnh giấc, tinh thần hắn căng thẳng vô cùng, chỉ lo nói quá một câu, nói quá nhiều chuyện sẽ làm đối phương chán ghét.

Đăng Dương đều đem trái tim người kia mà đau, trước kia nhìn thấy Thanh Pháp liền rất vui mừng, không nhịn được muốn thân cận, không được gặp thì lại muốn ôm y.

Hiện tại hắn nhìn thấy Thanh Pháp vẫn vui, chỉ là vừa vui lại đau lòng, như là dùng bàn tay trần trụi đi hái đoá hoa đầy lửa, vạch bụng ra mặc sức cho người ta dày vò, máu chảy không ngừng.

Đăng Dương ngồi trong xe, nhìn ra ngoài từng giọt mưa lộp bộp, trong lòng bắt đầu như lửa đốt.

Bên ngoài mưa lớn như vậy, Thanh Pháp lại không mang dù, chính là tự đem mình ướt. Nếu là trước kia, chắc chắn sẽ hung hăng đem người ôm vào lòng, dùng áo khoác che chắn cho y, ngay cả một cọng tóc cũng không nỡ làm ướt.

Đem người yêu bảo hộ vào trong lòng, dùng thân thể che mưa gió cho vợ, đây chính là một alpha lãng mạn.

Nhớ đến bộ dạng tức giận đến nổ phổi của Thanh Pháp, khi đi qua chỗ tạnh mưa thì y vội vàng đẩy hắn ra, trợn tròn mắt.

Đăng Dương không nhịn được thở dài, để cho y trên người đều mang hơi thở của hắn, thật là oan ức Thanh Pháp.

Thanh Pháp ngồi trong phòng bất động.

Y xong việc rồi, hồ sơ trong tay cũng xong, y tẩy rửa sạch sẽ quần áo, đồ đạc cũng đã dọn.

Y có thể trở về, chỉ cần xuống lầu, đi men theo đường cái, có thể đi ra nhà xe. Năm phút trước Đăng Dương gọi cho y, nói hắn đợi y tại nhà xe.

Thanh Pháp nhìn trời mưa, lại nhìn ô mình cầm trong tay, y cắn răng, bỏ ô vào ngăn kéo, móc điện thoại di động ra.

Rất nhanh chóng đã bắt máy.

Thanh Pháp cảm thấy mình đang nói dối:

"Đăng Dương, tôi quên mang dù..."

Anh đến đón tôi được không.

"Anh biết rồi, em xuống lầu chờ anh."

Thanh Pháp nghe tiếng đáp lời ở đầu dây bên kia, mới phát hiện mình luôn căng thẳng, y thở dài một hơi, trên mặt cười một cái.

Y biết tên thối kia nhất định không nỡ để y dầm mưa, xem xem hắn vẫn là đau lòng mình mà, tâm liền thoải mái.

Nhất định là do mình nghĩ quá nhiều, nhất định vậy.

Thanh Pháp cảm thấy lo lắng của mình treo mấy hôm nay như giảm đi một nửa, y chậm rãi xuống lầu, tính toán một chút, lát nữa thấy người kia, tâm liền có thể buông lơi rồi.

Thanh Pháp đứng trong đại sảnh chờ đợi, chờ người kia đến đón, bèn muốn nổi giận, các ngày mà Đăng Dương đến đón y đều có thể đếm đủ trên ngón tay, chờ đến lúc về nhà, y sẽ không dễ để hắn ôm.

Thanh Pháp nghĩ vậy, khó khăn lắm mới giấu được khoé miệng cong lên, đứng yên chờ đợi alpha y tâm tâm niệm niệm.

Đăng Dương bước vào cửa đã thấy Thanh Pháp, đã qua nhiều năm như vậy, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể nhìn thấy đối phương. Áo khoác Thanh Pháp mặc hôm nay có chút lông vũ ở cổ tay làm cho người trông thanh thoát biết mấy, tâm Đăng Dương cũng mềm nhũn.

Hắn chợt nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng của Thanh Pháp, tâm tình như trở về hầm băng.

Đăng Dương không dám cười, cũng không dám lại gần, nhưng lại sợ Thanh Pháp đứng trước gió lâu quá, hắn yên lặng chắn gió trước mặt y, nhìn y gật đầu.

"Anh làm gì lâu vậy?" Thanh Pháp bị gió thổi đến mặt có chút đỏ, thường đến đây chỉ tốn 5 phút, con người này đã làm gì mà tận 15 phút vậy,"Trên tay cầm gì thế? Mua đồ à?"

Đăng Dương ừ một tiếng, yên lặng đem đồ mới mua từ siêu thị ra, đưa cho Thanh Pháp.

Thanh Pháp nhìn trên tay Đăng Dương cầm áo mưa, tâm liền trùng xuống, hất thẳng đồ xuống đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro