Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

......

Chẳng biết từ khi nào, ở một góc khuất trong khu đông MyeongDong xuất hiện một quán cà phê nhỏ tên là 'Thiên đường'. Người ta chẳng biết nó xuất hiện bao giờ, có người nói quán mới được mở, lại có người bảo thấy nó từ lâu rồi.  Tựa như tên gọi của chính mình,  quán nằm  yên bình chẳng có chút gì nổi bật và ồn ào như bao quán cà phê khác. Nằm  trong góc nhỏ đó, nhìn thoáng qua thì chẳng có gì nổi bật nhưng mà vẫn có một điểm gì đó khiến ta không thể quên được. Có lẽ từ cánh cửa quán làm bằng kính trong suốt, điểm xuyết những khóm tử đinh hương tím dịu dàng mộng mơ mà nao lòng người đến những chiếc chuông gió rực rỡ treo trên các cửa sổ, lúc nào cũng kêu leng keng, nghe thật êm tai. Khách ra vào quán không đông, thi thoảng dăm ba người, chẳng ồn ào, vội vã. Bên ngoài, phố xá tấp nập, người nói kẻ cười ồn ã, bên trong bình lặng tựa như một dòng suối hiền hoà.

Phía góc phải, bàn số 3, cạnh cửa sổ của quán  luôn xuất hiện một chàng trai trẻ lúc 4h chiều. Một tuần, cứ cách một  ngày cậu lại đến đây, yên lặng suốt một tiếng đồng hồ chỉ với một tách cà phê đen nóng, không một thứ gì khác. Người thanh niên có mái tóc màu đen tuyền, khuôn mặt bầu bĩnh ưa nhìn và đôi mắt  màu cà phê sữa man mác buồn. Cậu ngồi lặng yên trên ghế, thỉnh thoảng nhẩm một lời bài hát nào đó, hướng đôi mắt nhìn lên chiếc chuông gió treo trên cửa sổ. Gió thổi qua làm chuông kêu leng keng, thanh thoát, bình yên đến lạ lùng. Tách cà phê trên tay đã vơi dần, mất đi độ ấm ban đầu nhưng đậm mùi thơm. Chiếc máy chạy đĩa đã chuyển sang một bản nhạc xưa cũ nào đó, khá êm ái.

Cậu chống cằm, nhìn ra bầu trời bên ngoài ô cửa sổ. Bây giờ là vào giữa thu, thời tiết dịu mát như phủ thêm một lớp nước trong lành, có chút se lạnh. Hôm nay, trời có vẻ xám hơn bình thường, có lẽ là sắp có mưa. Không khí có lẫn chút hơi ẩm khiến lòng người dịu lại. Cậu đưa tay ra ngoài, đợi chờ những hạt mưa tinh nghịch. Từng giọt một rơi xuống,  rồi một cơn mưa không nặng cũng chẳng nhẹ đổ xuống. Mưa ngiêng ngiêng, đỏng đảnh hắt trên bàn tay  trắng mũm mĩm của cậu. Trời đổ mưa, như rửa trôi mọi phiền muộn và u buồn.  Mà cũng kì lạ, cậu tự hỏi có khi nào Mưa và Nắng gặp nhau? Có phải Mưa cũng Nhớ nắng đúng không? Nhớ một người mà cả cuộc đời chưa từng gặp mặt ? Thiết nghĩ hãy cứ vui vẻ đi Mưa ơi, rồi sẽ được gặp được Nắng sớm thôi mà. Sau đó cùng tạo nên cầu vồng. Cầu vồng  nhỏ  cong cong như chiếc cầu nhiệm màu nối hai nửa trái tim, treo lơ lửng trên không trung như được vẩy những nét màu tuỳ hứng. Jimin cũng mong mình như cơn mưa tinh nghịch này, sẽ sớm tìm được Nắng của mình. Cậu mỉm cười, uống chút cà phê còn lại đã nguội từ bao giờ, nhìn mọi vật qua màn mưa trắng mờ mờ, trong tiếng nhạc êm ái cứ vang vọng mãi.
......

Jimin có một chiếc xe đạp màu  xanh dương. Đó là món quà cậu tự thưởng cho mình  sau khi nhận được tháng lương đầu tiên. Hàng ngày, cậu thường dùng nó để đi làm cũng như đi chơi. Một vài người hỏi cậu sao không mua những chiếc xe đạp thể thao đời mới, cá tính, mạnh mẽ. Có vài người lại cười cợt vào chiếc xe có phần nữ tính của cậu. Trả lời tất cả chỉ là một nụ cười mỉm dịu dàng. Trên những con đường nhỏ, trong những ngõ phố quanh co, mọi người thường thấy một chàng trai nhỏ nhắn với khuôn mặt bầu bĩnh, chạy trên một chiếc xe đạp xanh dương, len lỏi, luồn lách đi thật nhẹ nhàng. Đối lập với những chiếc ô tô và mô tô phân phối lớn, Jimin như 1 chú cá nhỏ bé tự do bơi lội, không bận tâm, không vướng bận điều gì. Cậu rẽ vào cửa hàng hoa, mua một bó hồng xanh với những hoa dại bé xíu xiu màu trắng xen kẽ, đặt cẩn thận  trước giỏ xe rồi rời đi.

Trên phố, chiếc xe đạp xanh dương ấy cứ thoăn thoắt đi, mang theo chàng trai nhỏ bé, luôn mỉm cười thật dịu dàng và một bó hồng xanh trước mặt.  Chiếc chuông nhỏ thỉnh thoảng vang lên một vài tiếng lanh lảnh. Có vài ánh mắt trộm dõi theo, tủm tỉm cười. Gió thổi mát rượi và nắng lên cao, vàng ươm như mẻ bánh quy mới ra lò, giòn tan, thơm dịu nhẹ mà chảy tràn, khiến cho người ta thấy thật dễ chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro