Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khônggggg !!!!

Mặc Phương bừng tỉnh ngồi bật dậy.
Phát hiện bản thân đang ở Bích Thương phủ.

Xung quanh yên bình đến kì lạ.

Không có khói lửa mịt mù, không có tiếng khóc lầm than, cũng không có Phất Dung Quân cả người đầy máu nằm ở trong lòng hắn.

Thì ra tất cả chỉ là một giấc mơ.

Mặc Phương vẫn chưa lấy lại được bình ổn, nước mắt bất giác theo gò má rơi xuống, trong lòng hắn chưa bao giờ có cảm giác trống trải và sợ hãi đến như vậy .

Chỉ là mơ... chỉ là mơ...

Hắn lẩm bẩm tự trấn an bản thân .
Tại sao hắn lại có giấc mơ hoang đường đến như vậy chứ.

Hình ảnh Phất Dung Quân mỉm cười trên khóe miệng rỉ ra đều là máu đỏ tươi vẫn quanh quẩn trong đầu hắn.

Trong giấc mơ kia,  hắn tự mình đâm vào trái tim y , nhìn y ngã xuống, lại nhìn y rơi lệ, đau khổ mà rời đi.

Hắn ôm y trong lòng, gọi tên y đến khàn giọng thế nhưng y mãi mãi không thể mở mắt được nữa .

Mặc Phương lảo đảo đứng dậy tiến về phía cửa , hắn nhìn lên bầu trời, lại nhớ đến dáng vẻ của Phất Dung Quân.

Cả ngày sau đó , hắn như người mất hồn  cái gì cũng đều không có tập trung được .

Hắn muốn gặp Phất Dung Quân,  muốn tận mắt nhìn thấy y vẫn bình yên vô sự , chỉ có như vậy trong lòng hắn mới có thể yên ổn.

.......

Phất Dung Quân lúc này đang ngâm mình trong bồn tắm thư giãn, lại nghe tin báo có Mặc Phương của linh giới tìm gặp.

Giỡn mặt hả ?????

" Không gặp, ngươi mau đuổi hắn đi "

Phất Dung Quân thật sự muốn phát điên với tên Mặc Phương này, hắn không thể để y yên ổn dù một chút hay sao ?

Mặc Phương bị đuổi đi trong lòng vô cùng tức giận , không cho vào hắn chẳng lẽ lại không thể lẻn vào hay sao chứ ?

Sau một hồi loanh quanh trong điện, vẫn là tìm thấy Phất Dung Quân tại phòng tắm.

Mặc Phương đi tới trực tiếp đánh ngất tiểu tiên hầu cận đi tới trước mặt y.

Phất Dung Quân hốt hoảng .

"Mặc Phương, ngươi sao vào được đây ?  còn dám đánh ngất người của ta."

"Ta chỉ muốn gặp ngươi một chút thế nhưng bọn họ đều không cho ta vào."

" Ngươi gặp ta làm gì ? Giữa hai chúng ta có chuyện gì để nói sao ?"

"Ta chỉ muốn thấy  ngươi vẫn bình an."

" Buồn cười thật, ta tất nhiên có chuyện gì được chứ ? Ngươi nhìn thấy ta rồi mau đi đi  đừng ảnh hưởng đến việc tắm  rửa của ta."

Mặc Phương thấy Phất Dung Quân vẫn mạnh khỏe , còn dư sức mắng hắn như vậy trong lòng liền yên tâm hơn nhiều.

Hắn vốn chỉ muốn gặp y một chút, thấy y bình an sẽ liền rời đi.

Thế nhưng hình ảnh Phất Dung Quân trước mặt lúc này lại quá mức câu dẫn , ánh mắt hắn như bị thôi miên mà dán chặt trên thân thể trắng nõn đang ngâm  trong nước , đôi chân cũng không tự chủ bước dần về phía y .

"Ngươi , ngươi đang nghĩ gì vậy, đừng có qua đây!"

Trong nháy mắt toàn bộ cơ thể của Phất Dung Quân đều bị chế trụ.

Mặc Phương cường ngạnh mà hôn lấy y  mặc cho y giãy giụa cũng không buông .

Mà Phất Dung Quân lúc này hoàn toàn không có  chút cảm xúc nào đối với nụ hôn của hắn.

Y sẽ không đi vào vết xe đổ lần nữa, sẽ không đem lòng tin của mình trao cho hắn lần nữa, bởi vì y hiểu rõ càng hy vọng sẽ lại càng thất vọng.

Thà rằng ngay từ đầu đừng nên mơ tưởng gì hết, trái tim cũng sẽ không phải chịu thêm đả kích.

" Ta xin lỗi, chỉ là có chút  không kiềm chế được " Mặc Phương sau khi buông Phất Dung Quân ra liền ăn ngay một cái tát lên mặt .

"Ngươi bị bệnh thần kinh à , ngươi đâu có thích ta, tìm ta làm gì, hôn ta làm gì?
Ngươi cút đi ta không muốn nhìn thấy  ngươi thêm nữa !"

Giọng nói của Phất Dung Quân có chút run rẩy, dường như y lúc này đang cực kì tức giận.

Giống như tình cảm bị người ta trêu đùa hết lần này đến lần khác.

Mặc Phương kì thực muốn nói hắn hình như đã thực sự thích Phất Dung Quân mất rồi, thế nhưng sự quyết đoán của hắn hình như đều đã bay sạch.

Ấp úng đến nửa ngày cuối cùng cũng chỉ thốt ra được ba tiếng " Ta xin lỗi !"

Phất Dung Quân sau khi đánh đuổi tên tra nam háo sắc kia ra khỏi cũng liền như người mất hồn.

Y thực sự không hiểu được rút cuộc tên Mặc Phương kia muốn gì, tại sao hết lần này đến lần khác tự mình trao cho y hy vọng như vậy. Nếu như y một lần nữa mềm lòng,một lần nữa đem trái tim mình mở ra liệu có phải sẽ lại thêm một lần khiến bản thân phải đau khổ hơn đúng không ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro