Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Bắc Tiểu Viêm tạm biệt Phất Dung Quân trở về Bắc Hải liền chạm mặt với Thẩm Ly cùng Mặc Phương cũng đang chuẩn bị quay về Linh Giới.

Tuy rằng giữa bọn họ không có quan hệ hay thù ghét gì thế nhưng Bắc Tiểu Viêm vẫn luôn cảm thấy có một luồng khí lạnh  chạy đến sau lưng mình.

Hắn cẩn thận quay đầu nhìn lại trực tiếp đối diện với ánh mắt lạnh như băng  của Mặc Phương.

Con mẹ nó dọa chết bổn thái tử rồi, Bắc Tiểu Viêm xoa xoa ngực thở gấp mấy tiếng.

Cái tên kia sao lại nhìn hắn với ánh mắt như vậy, hắn nhớ mình rõ ràng không có gây thù chuốc oán với ai cả .

Lần gặp duy nhất có lẽ chính là trong tiệc bách hoa , lúc Phất Dung Quân kéo hắn qua chỗ Thẩm Ly , mà tên kia cũng cùng ngồi ở đó, chỉ đơn giản vậy, hoàn toàn không có gì khác .
Thật không hiểu nổi thái độ kia là sao nữa .

Nghĩ đến bực ở trong lòng thế nhưng Bắc Tiểu Viêm cũng đâu có dám lên tiếng , một điều nhịn chín điều lành,  lập tức cúp đuôi nhanh chóng chạy mất

Mà Mặc Phương ở bên này vừa nhìn thấy Bắc Tiểu Viêm trong đầu liền hiện lên hình ảnh bàn tay đặt trên eo Phất Dung Quân mà ôm lấy , chẳng hiểu sao khí nóng bốc lên toàn thân, trong lòng cay hơn ăn ớt .

( chơi kì quá anh ơi
Anh không yêu em nhưng"  em đụng thằng nào- anh đập thằng đó " vậy hả =))))))

* Linh Giới *

"Mặc Phương,  mau tỉnh ! "

Mặc Phương mở mắt, phát hiện toàn bộ linh giới đều chìm trong khói lửa .

"Chuyện gì đã xảy ra ? "

"Tiên giới, tiên giới muốn tiêu diệt linh giới chúng ta."

Mặc Phương không tin nổi những gì mình vừa nghe thấy, chẳng phải chỉ mới vừa đây hắn còn cùng Thẩm Ly lên tiên giới dự tiệc sao , chẳng phải quan hệ giữa hai bên đều đang rất tốt đẹp sao ?

Mặc Phương vội vàng cầm theo binh khí chạy đến giữa trận chiến.

Nơi đây một hồi gió lốc bụi bay mù mịt vô cùng hỗn loạn .

Thẩm Ly cùng các tướng sĩ của Linh Giới đang ra sức chống đỡ.

Mà phía đối diện hắn mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Phất Dung Quân.

Y lúc này thật khác , không có mang bộ dáng  vui vẻ như thường ngày, trên người toàn bộ là sát khí bao phủ.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hai bên đánh nhau kịch liệt, dường như sức mạnh của tiên giới lúc này đã vượt xa trong suy nghĩ của bọn họ.

Thậm chí khiến ngay cả Thẩm Ly cũng bị hao tổn linh lực rất nhiều.

"Phất Dung Quân ngươi tỉnh táo lại đi!"

Mặc Phương hướng phía Phất Dung Quân hét lên , thế nhưng y dường như không nghe thấy gì cả , hai mắt hằn lên tia máu đỏ cực kì đáng sợ.

Cả hai bên tiếp tục lao vào nhau không khoan nhượng .

Thẩm Ly trực tiếp đối đầu cùng Phất Dung Quân,  đánh qua đánh lại một hồi liền bị y đem một chưởng đánh ngã xuống mặt đất.

Phất Dung Quân thừa thế xông lên muốn một đao đoạt lấy mạng của Thẩm Ly.

Mặc Phương thấy vậy liền xông lên dùng pháp lực  ngăn mũi đao của y lại .

"Mặc Phương , ngươi mau cút sang một bên..."

"Ngươi muốn giết vương gia thì phải bước qua xác của ta ."

Phất Dung Quân nghe thấy vậy trong ánh mắt mơ hồ xuất hiện một tia thất vọng.

Y muốn thử một lần, chỉ một lần thôi, xem rút cuộc trong lòng hắn có lấy một chút nào dành cho y hay không.

Mặc Phương rút kiếm , chĩa mũi nhọn về Phía Phất Dung Quân.

Chỉ trong nháy mắt, cả hai trực tiếp lao về phía đối phương .

Lúc mũi đao chỉ còn thiếu chút nữa sẽ đâm đến Mặc Phương,  Phất Dung Quân liền xoay chiều hướng chuôi đao về phía hắn.

Phập một tiếng .

Phất Dung Quân từ từ nhìn xuống phía dưới, một mũi kiếm đã đâm xuyên tim y , lực kiếm rất mạnh trực tiếp đâm thủng ra sau lưng y .

Máu tưới từ khóe miệng trào ra , y đau đến nhíu chặt hai mắt.

Cơ thể bỗng chốc trở nên vô lực ngã vào người Mặc Phương.

Mà hắn nhìn đến cảnh tượng trên lập tức như chết lặng .

Mặc Phương đỡ lấy Phất Dung Quân đặt y xuống mặt đất.

"Phất Dung Quân.. ngươi làm vậy là ý gì ?  ngươi không muốn sống ? "

Phất Dung Quân khó nhọc nở một nụ cười . Y không muốn giết Mặc Phương,  mặc dù hắn như vậy luôn không coi y ra gì, giờ phút này hắn cũng có thể vì bảo vệ Thẩm Ly mà liều mạng đấu với y , thế nhưng y lại như vậy không muốn hắn phải chết.

Y không phải không muốn sống, chỉ là y không thể tự tay giết chết người mà mình yêu được .

"Mặc Phương, ngươi chắc hẳn rất vui đúng không , ta chết rồi sẽ không thể giết Thẩm Ly được  nữa, ngươi có thể ở bên người mà ngươi yêu.."

Nụ cười của Phất Dung Quân càng lúc càng trở nên càn rỡ, máu từ miệng cũng theo đó trào ra càng nhiều hơn.

Nước mắt y từ khóe mắt lăn xuống, hơi thở cũng mỗi lúc một yếu dần.

"Không ... Phất Dung Quân, ngươi không được chết !"

Mặc phương ôm lấy mặt , gọi tên y trong vô vọng.

Giọt nước mắt của hắn cuối cùng đã vì y mà rơi xuống .

Chỉ tiếc rằng...

Y lúc này đã mãi mãi chẳng thể nhìn thấy được ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro