Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phất Dung Quân ngồi đến thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định .

Bầu trời đầy ánh sao sáng lấp lánh thật đẹp, thế nhưng trong lòng y lại là một mảng đen tăm tối.

Y đem mình trốn ở một góc, cũng không muốn ai nhìn thấy bộ dạng bản thân lúc này.

Phất Dung Quân ơi là Phất Dung Quân,  sao y lại có thể ngu ngốc đến như vậy , sao có thể cho rằng Mặc Phương kia kì thực có tình cảm với mình.

Trong lòng hắn trước giờ vẫn luôn chỉ có Thẩm Ly,  mà y trong mắt họ kém cỏi như vậy, đáng ghét như vậy, sao có thể khiến hắn thay đổi tâm ý được chứ ?

Thế nhưng hắn không thích y cũng được, xa lánh y cũng được , để cho y có thể hoàn toàn buông bỏ đi thứ tình cảm đơn phương này , cớ sao lại đem đến cho y một tia hy vọng , sau đó lại nhanh chóng dập tắt đi như vậy chứ?

Trái tim này của y không lẽ chưa đủ đau khổ hay sao ?

Cũng không biết đã qua bao lâu, lúc Phất Dung Quân muốn đứng dậy rời khỏi lại phát hiện Bắc Tiểu Viêm đang đi tìm hắn .

" Ngươi biến mất đi đâu vậy Phất Dung Quân?"

Bắc Tiểu Viêm nhìn thấy bộ dạng hiện tại của y liền từ vui mừng chuyển sang lo lắng.

"Ngươi.. ngươi mới đánh lộn đó hả ? Sao lại thành ra bộ dạng này ?"

Phất Dung Quân lúc này mới nhìn lại bản thân mình, đầu tóc , y phục đều có chút thiếu chỉnh tề , hai mắt đỏ hoe còn có đôi môi bị kẻ nào đó gặm đến sưng đỏ.

Ta.. không có gì !"

"Ai mà dám động đến Phất Dung Tiên Quân cơ chứ , nói ta nghe ta tìm hắn tính sổ !"

Bắc Tiểu Viêm sốt sắng muốn tìm lại công bằng cho bạn của mình. Chỉ là hắn quả thực có chút ngốc nghếch , nhìn đến đôi môi cùng mấy dấu đỏ trên cổ y cũng không có nghĩ đến chuyện khác , trực tiếp cho rằng Phất Dung Quân bị người ta đánh , hết sức bực mình.

"Ngươi không đánh lại hắn đâu!" Phất Dung Quân xua tay, kéo Bắc Tiểu Viêm ngồi xuống cạnh đó .

"Hừm, vậy ngươi để yên cho hắn sao ?"

"Ta cũng đâu có bị sao đâu, hơn nữa hắn sau này có lẽ cũng sẽ không gặp lại, không cần lo hắn sẽ đánh ta nữa."

"Vậy tại sao ngươi lại khóc?"

Phất Dung Quân nghe người kia nói lúc này mới phát hiện nước  trên mặt mình đang chảy dài trên gò má.

Y đưa tay lau vội đi, lại cười cười tỏ ra không có chuyện gì.

Chỉ là trong lòng nghĩ đến sẽ không cùng Mặc Phương gặp lại có chút khổ sở.

Lúc trước , khi trở về tiên giới y cũng đã dặn lòng mình từ nay về sau sẽ không gặp lại Mặc Phương, mắt không thấy tim sẽ không đau.

Y gần như đã khiến bản thân mình quên đi được tình cảm với hắn.

Thế nhưng chính hắn lại là người chạy đến trước mặt, nắm lấy tay kéo y vào trong mộng cảnh.

Đem đến cho y xúc cảm của tình yêu , sau đó lại tự mình đẩy y rơi xuống vực thẳm.

Có lẽ y nên hận hắn mới đúng !

"Ta ... kì thực là do ta có thích một người, thế nhưng người đó lại không thích ta.. "

" Ý ngươi là vị vương gia của Linh Giới kia Thẩm Ly đó sao ? "

" Không có , ta cùng cô ấy vốn dĩ đều không có tình cảm với nhau, cuộc hôn ước này cũng chỉ là được bề trên định đoạt."

" Vậy người nào mà lại ngốc như thế, ngươi xem nếu ta là con gái cũng sẽ liền thích ngươi !"

"Cái gì mà ngốc với không ngốc cơ chứ, chẳng qua hắn trong lòng từ lâu đã có người khác , mà người đó cái gì cũng đều tốt hơn ta .

Nếu ta là hắn cũng nhất định sẽ chọn như vậy. "

Nếu Bắc Tiểu Viêm kia biết được người Phất Dung Quân thực sự  thích là Mặc Phương, thế nhưng hắn lại thích Thẩm Ly - hôn thê đính ước của y , như vậy cậu ta có thể sẽ ôm bụng mà lăn ra cười đến chết hay  không ?

Bắc Tiểu Viêm không biết nói gì để an ủi bạn mình liền cùng y nằm xuống  đếm sao.

Đếm đến hàng nghìn ngôi sao nhấp nháy trên bầu trời, lại phát hiện Phất Dung Quân từ lúc nào đã ngủ mất rồi.

Từ lúc quen biết y đến giờ , chỉ quen nhìn y chơi đùa với người khác, không nghĩ đến một ngày , có người có thể khiến y tương tư thế này.

Thật muốn biết người đó là ai mà lợi hại đến như vậy .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro