Chương 103

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Hình liền mở miệng: "Dương lão đại, mời ngồi, có chuyện gì chúng ta từ từ thương lượng, lời nói của con trai tôi anh đừng coi là thật".

Thấy Trịnh Sảng kéo tay Dương Dương, đáy mắt Lâm Nhất lóe một tia khó hiểu, nếu anh ta nhớ không nhầm, giang hồ đồn Dương Dương không gần nữ sắc, vậy mà bây giờ hắn bị Trịnh Sảng đụng vào tay cũng không có phản ứng, rốt cuộc tin đồn không đúng hay vì nguyên nhân khác?

Trịnh Sảng cố gắng kéo Dương Dương về chỗ ngồi, cô mỉm cười với Lâm Nhất ở phía đối diện: "Tôi không phải bị ép đi theo lão đại, tôi thật lòng muốn ở bên lão đại, anh không cần phải lo cho tôi".

Sau khi hiểu rõ ý Lâm Nhất, Trịnh Sảng cũng thấy vui vui, dù sao anh ta cũng đối xử tốt với cô, bất kể xuất phát từ động cơ gì, anh ta tốt với cô thì cô càng phải nói cho rõ ràng, cô không muốn dây dưa mập mờ. Trước đây, Trịnh Sảng từng có lúc không muốn đi theo Dương Dương, nếu Lâm Nhất xuất hiện sớm hơn, chắc chắn cô sẽ nhận lời anh ta ngay lập tức. Còn vào thời điểm này, vào giây phút này, việc cô đi theo Dương Dương không phải là bị ép buộc nữa rồi.

Nghe Trịnh Sảng giải thích, Lâm Nhất hơi nhíu mày. Về phần Dương Dương, hắn đột nhiên quay sang nhìn Trịnh Sảng, ánh mắt tràn đầy nộ khí khiến Trịnh Sảng giật nảy người. Sao vậy, lẽ nào cô đã nói sai, cô giải thích như vậy chẳng lẽ không đúng?

Trịnh Sảng không biết là ngay từ đầu, những lời nói của Lâm Nhất đã chọc giận Dương Dương, câu "anh đừng lo" của cô càng đổ thêm dầu vào lửa. Nếu bây giờ không phải đang ở Lâm Gia, chắc chắn hắn sẽ cho Trịnh Sảng một trận nên thân.

"Thật lòng hay bị ép buộc là việc của tôi, Lâm công tử không có tư cách can thiệp". Dương Dương đưa mắt qua Lâm Nhất, thái độ vô cùng bá đạo.

Lâm Nhất nghe vậy không lên tiếng, Hồng Ưng đột nhiên chen ngang: "Nếu Lam Bang đã có xích mích với Lâm Gia, vậy thì chúng ta nên lật lại vấn đề?". Từ đầu đến giờ chỉ im lặng lắng nghe, Hồng Ưng đã nhạy bén nắm bắt được trọng tâm câu nói của Trịnh Sảng, bây giờ không phải là vấn đề ai đi cầu ai nữa, sự đời đúng là thiên biến vạn hóa không thể lường trước, tự nhiên cục diện lại trở thành có lợi cho bọn họ.

Sau khi trở mặt với Lam Bang, mấy ngày vừa qua bọn họ lưu lại châu Âu để cùng Giáo Văn thương lượng về kế hoạch hành động. Do mọi sự chú ý đều hướng về hai khu vực Âu Mỹ, cũng là nơi tập trung thế lực chủ yếu của Lam Bang nên bọn họ không bận tâm đến khu vực châu Á. Nếu không phải Trịnh Sảng lén lút bỏ đi Hongkong và xảy ra chuyện, lại nghe tin Lam Bang có một thứ quan trọng xuất hiện ở biên giới Trung Quốc và Nga, bọn họ không đời nào đích thân tới Lâm gia, vì vậy tin tức bọn họ nắm được không nhanh bằng Trịnh Sảng.

Lâm Nhất thấy Trịnh Sảng có phản ứng như vậy, đám người Dương Gia rõ ràng không phải tầm thường, chỉ một câu nói lỡ miệng đã xoay chuyển cả cục diện, anh ta đành phải ngồi xuống mau chóng nghĩ kế sách đối phó.

Dương Dương sau khi bị Trịnh Sảng kéo lại cũng ngồi xuống ghế, Trịnh Sảng vẫn đứng đằng sau lưng Dương Dương, cô nói với Lâm Hình: "Bọn chúng dám dùng cả biện pháp mạnh cảnh cáo Lâm Nhất, ép Lâm lão đại làm theo ý của chúng. Chuyện đến nước này rồi Lâm lão đại vẫn có thể nhẫn nhịn sao?"

Hồng Ưng liền tiếp lời: "Lâm lão đại, lão đại của chúng tôi thành tâm thành ý đến thương lượng với ngài, vậy mà Lâm lão đại hình như không nể mặt chúng tôi lắm. Lâm lão đại, chắc ngài cũng biết Dương Gia chúng tôi và Lam Bang thủy hỏa không hợp, hiện tại hai bên đã công khai trở mặt. Hơn nữa xem ra Lam Bang cũng không chiếu cố đến Lâm gia cho lắm, chúng dám đe dọa cả quý công tử, điều này có nghĩa là gì tôi tin Lâm lão đại chắc chắn sẽ hiểu".

Hồng Ưng ngừng lại một lát rồi nói tiếp: "Trên thế giới này không có kẻ địch nào cũng không có người bạn nào là vĩnh viễn. Lam Bang là loại người như thế nào, thủ đoạn ra sao, chắc mọi người cũng rõ cả. Chúng tôi gây áp lực lớn cho chúng ở hai khu vực Âu Mỹ nên chúng muốn tìm điểm đột phá ở bên này. Nếu Lâm gia muốn một mình đối kháng, vậy thì Dương Gia chúng tôi cũng không còn gì để nói".

Lời nói của Hồng Ưng nửa thương lượng nửa uy hiếp, khiến Lâm Hình nhíu chặt đôi lông mày. Lâm gia thế lực không nhỏ, một mình đấu lại Lam Bang cũng không đến nỗi chịu thiệt thòi quá lớn. Nhưng nếu đắc tội Dương Gia, ba bề bốn bên đều là kẻ thù, Lâm Gia chắc chắn sẽ bị thiệt hại. Dù thế lực của bọn họ lớn đến mức nào cũng lệ thuộc vào chế độ một nước, khi chính phủ của đất nước này ủng hộ họ thì họ có thể đứng trên đầu kẻ khác, nhưng nếu giới lãnh đạo thay đổi, họ sẽ mất tất cả. Họ không giống như Dương Gia, Dương Gia là nhà sản xuất vũ khí không phụ thuộc vào giới cầm quyền, các chính phủ đều không thể làm gì họ.

Dương Dương đưa mắt nhìn Lâm Hình: "Điều kiện của tôi không thay đổi, chỉ cần tôi có thể chấp nhận, Lâm gia các ngài đưa ra yêu cầu nào cũng được". Lâm Hình và Lâm Nhất sau khi nghe câu này liền đưa mắt nhìn nhau, nói một là một quả nhiên là tác phong của Dương Dương.

Lâm Nhất nở nụ cười tao nhã và mở miệng: "Được thôi, mọi người đã lật tẩy hết bài rồi thì tôi cũng không ngại đổi điều kiện khác. Tôi muốn Lâm gia chúng tôi cùng hợp tác với Dương Gia để chia cắt thế lực của Lam Bang".

Dương Dương lạnh lùng nhìn Lâm Nhất, Lâm Nhất tựa người vào thành ghế sofa phía sau, tiếp tục lên tiếng: "Tôi cũng không phải là người dễ bị bắt nạt". Ánh mắt anh ta lóe một tia sắc bén khiến người đối diện không thể coi thường.

Lâm Hình đồng thời gật đầu: "Được, điều kiện này tôi cũng có thể chấp nhận".

Trịnh Sảng hơi nhăn mặt khi theo dõi nội dung cuộc đàm phán, bạch đạo và hắc đạo hợp tác là có ý gì? Chẳng phải có câu hai giới hắc bạch đạo luôn coi nhau như kẻ thù, hai thế lực lớn hoàn toàn không có khả năng hợp tác hay sao? Lâm Nhất dám đưa ra đề nghị phân chia thế lực Lam Bang. Lâm Nhất muốn "miếng bánh" Lam Bang để làm gì, anh ta có ý định nhảy sang lĩnh vực buôn bán vũ khí, hay là buôn bán ma túy? Trịnh Sảng không biết ý đồ của anh ta nhưng cô đoán Dương Dương sẽ không nhận lời.

"Được". Trịnh Sảng vừa nghĩ Dương Dương không nhận lời, cô liền nghe thấy hắn thốt ra một từ đầy dứt khoát, khiến Trịnh Sảng như bị đánh mạnh vào đầu, Dương Dương đồng ý rồi?

Lâm Nhất ngồi ở phía đối diện bắt gặp vẻ mặt không thể tin nổi của Trịnh Sảng, anh ta bất giác mỉm cười: "Hắc bạch đạo không thể hợp tác là quy tắc ở bên Âu Mỹ, chỗ chúng tôi không có quy tắc này. Hơn nữa, Lâm gia chúng tôi cũng không phải bạch đạo thuần túy, chúng tôi thuộc về màu xám".

Lâm gia nghề gì cũng làm, từ đen đến trắng, người của họ làm ăn tạp nham, tùy thuộc và khu vực, hoàn cảnh hay tư tưởng sẽ quy thành đen hay trắng. Chính vì vậy, Dương Dương mới sảng khoái nhận lời.

Nghe Lâm Nhất giải thích, Trịnh Sảng hơi gật đầu. Cô nhạy cảm ngửi thấy mùi tức giận toát ra từ Dương Dương, mà sự tức giận này nhằm vào cô. Trịnh Sảng bất giác chớp mắt, cô chọc giận người ngồi ở đằng trước từ lúc nào?

Lâm Nhất gật đầu nói: "Được, chúng ta đã bắt tay hợp tác thì vấn đề về mượn đường chúng tôi sẽ giải quyết cho Dương lão đại. Có điều, tôi có một việc khác cần sự giúp đỡ của các anh". Lâm Nhất cũng không khách sáo, anh ta biết người ngồi ở phía đối diện nói một là một hai là hai, một câu nói và một lời hứa còn quan trọng hơn ông trời, hoàn toàn khác với những nhân vật tầm thường, vì vậy anh ta đề xuất thẳng thừng.

Thấy Lâm Nhất thể hiện thành ý, Dương Dương liền gật đầu: "Nói đi".

Lâm Nhất trầm mặc một vài giây rồi cất giọng trầm trầm: "Dương lão đại biết chúng tôi buôn bán dầu lửa. Gần đây chúng tôi nhận được tin, người của chúng tôi ở Thái Bình Dương đã khám phá một loại Algae có khả năng luyện thành dầu mỏ, công năng của nó còn khả quan hơn dầu mỏ. Nhưng Thái Bình Dương không phải là địa bàn của chúng tôi, Lam Bang cũng thò một chân vào, cản trở kế hoạch của chúng tôi, hơn nữa chúng đã bắt đầu hành động. Tôi cần sự giúp đỡ của anh để xác nhận thông tin này là thật hay giả".

(Algae: Một loài sinh vật có khả năng sản sinh năng lượng)

Lâm Nhất biết rõ Dương Dương không dính dáng đến lĩnh vực dầu mỏ, vì vậy anh ta mới không kiêng dè tiết lộ cho hắn biết, mỗi bên đều có sở trường riêng, không ai động chạm đến ai.

Dương Dương ngẫm nghĩ trong giây lát rồi gật đầu. Thái Bình Dương là nơi Dương Gia và Lam Bang ở thế cân bằng lực lượng, hắn vốn không có ý định sớm giao đấu với Lam Bang ở đó, nhưng Lâm gia đã đưa ra đề nghị thì hắn không từ chối, dù sao sớm muộn cũng phải giải quyết nên khỏi suy nghĩ nhiều.

Lâm Nhất liền mở miệng: "Tốt quá, tối nay mọi người hãy nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai chúng ta xuất phát đi Thái Bình Dương, tôi muốn tận mắt thấy, Dương lão đại nghĩ sao?"

Algae không có tác dụng đối với Dương Dương, nhưng lại vô cùng quan trọng đối với một nhà buôn dầu mỏ như Lâm gia, Lâm Nhất đích thân đi xác nhận không phải là chuyện đáng ngạc nhiên. Có điều Lâm Nhất nói đích thân đi, vậy thì Dương Dương chắc chắn cũng phải đi cùng. Xét về thân phận và địa vị, Lâm Nhất sẽ là chủ nhân của Lâm gia trong tương lai, Dương Dương không thể không cho anh ta thể diện.

Lâm Hình góp lời: "Thế lực của Lam Bang ở Nga, Trung Quốc và khu vực Châu Á, Lâm gia chúng tôi có thể đối phó, không cần Dương lão đại bận tâm".

Lâm Hình đã nói đến mức này, là một sự nhượng bộ ngoài sức tưởng tượng của Dương Dương, đồng nghĩa với việc hắn không thể từ chối đi cùng hay nói cách khác là đi theo bảo vệ Lâm Nhất, vì vậy hắn lên tiếng: "Được, ngày mai tôi sẽ đi". Nói xong Dương Dương đứng dậy gật đầu chào Lâm Hình rồi đi ra ngoài.

Trịnh Sảng liền đi theo Dương Dương. Lâm Nhất dõi theo bóng lưng Trịnh Sảng, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười, sau này anh ta sẽ có nhiều cơ hội và thời gian tiếp xúc với Trịnh Sảng, anh ta không tin không chiếm được cô.

"Con đừng quên nặng nhẹ". Lâm Hình cau mày khi thấy Lâm Nhất không rời mắt khỏi Trịnh Sảng.

Lâm Nhất nở nụ cười tà khí: "Con biết giữ chừng mực, công là công, tư là tư, con hiểu mà". Lâm Hình gật đầu rồi đứng dậy đi ra ngoài tiễn đám Dương Dương. Người con trai này của ông ta mà không biết phân biệt công tư, không biết nặng nhẹ thì ông ta đã không giao nhiều chuyện quan trọng cho Lâm Nhất xử lý.

Theo Dương Dương lên chiếc Cadillac, Trịnh Sảng thấy toàn thân Dương Dương toát ra vẻ âm trầm đáng sợ, dù hắn không thể hiện ra bên ngoài nhưng ánh mắt sắc bén của hắn khi nhìn cô và sự tức giận ngày càng đậm đặc khiến cô không khỏi nổi da gà. Trịnh Sảng so vai rụt cổ, đưa ánh mắt cầu cứu qua đám Hồng Ưng, không hiểu tại sao Dương Dương lại phẫn nộ như vậy?

Đám Hồng Ưng giả bộ không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Trịnh Sảng, bây giờ lão đại đang có điềm báo trước một cơn lôi đình thịnh nộ, bọn họ không muốn dây vào để rồi trở thành tro bụi.

Trịnh Sảng thận trọng ngồi xuống bên cạnh Dương Dương, chuyện nhỏ như vậy có đáng để hắn tức giận hay không? Cô chỉ là giả vờ bị thương nặng kéo dài thời gian thôi mà, đâu quá đáng đến nỗi khiến hắn giận dữ? Cô còn nói giúp hắn nữa, đúng là khó hiểu quá.

Khi xe dừng lại, Trịnh Sảng còn chưa kịp nhìn nơi đến là khách sạn hay biệt thự đã bị Dương Dương xách cổ đi vào trong. Đám Hồng Ưng thấy vậy chỉ còn biết cầu nguyện, hy vọng Trịnh Sảng có thể sống đến ngày mai.

Dương Dương ném Trịnh Sảng xuống giường, cô chưa kịp ngồi dậy đã bị hắn đè cứng hai chân, tay bóp chặt cổ cô, gương mặt hắn tràn ngập phẫn nộ và sát khí.

Trịnh Sảng vô cùng kinh ngạc, cô thật sự không ngờ Dương Dương tức giận đến mức này, cô liền giang hai tay ôm Dương Dương vội vàng lên tiếng: "Là tôi không đúng, tôi sai rồi, tôi đã nói dối bị thương nặng, nhưng quả thật tôi có bị thương. Nếu tôi không phản ứng nhanh, chắc chắn sẽ không được như thế này đâu. Tôi không phải cố ý dấu anh đâu, tôi nói thật đấy".

Thấy Trịnh Sảng thành thật khai báo, Dương Dương không biết nói gì, hắn siết chặt bàn tay trên cổ Trịnh Sảng rồi cất giọng đầy tức giận: "Tiểu tử nhà họ Lâm dám đòi công bằng cho em, em ở lại đây vì muốn đi cùng hắn? Vì hắn mà em dám bỏ ngoài tai lời nói của tôi, dám chống lại mệnh lệnh của tôi?"

Trịnh Sảng cảm thấy cổ cô bị bóp chặt, tuy không đến mức tức thở nhưng cũng không mấy dễ chịu, lại thấy cả người Dương Dương một ngọn lửa đang bừng bừng cháy, nhưng lời nói lạnh lẽo như mang theo hàn khí và sắc nhọn như ở trên mũi dao. Từ trước đến nay, Trịnh Sảng chưa từng bắt gặp kiểu phẫn nộ này của Dương Dương.

Trịnh Sảng vội lắc đầu: "Không phải, không phải, tôi chỉ là tình cờ gặp Lâm Nhất, vào hôm anh gọi điện thoại cho tôi ấy, anh ta khiến tôi bị liên lụy làm tôi suýt chết cháy, làm sao tôi có thể đi cùng anh ta, anh ta có phải là gì của tôi đâu".

Thần sắc Dương Dương hơi thay đổi, hắn nằm đè Trịnh Sảng xuống dưới thân, tay vẫn giữ chặt cổ cô. Hắn lạnh lùng nhìn Trịnh Sảng: "Nói đi".

Khuôn mặt Dương Dương ngày càng sát gần Trịnh Sảng, ánh mắt vẫn không một chút ấm áp. Trịnh Sảng thở hắt ra, ôm lấy cánh tay hắn: "Tôi ủy thác cho anh ta tìm Ý Hàm nên mới ở lại đây. Tôi thật sự muốn gặp Ý Hàm, tôi không nói dối anh cũng không bỏ ngoài tai lời nói của anh".

Nhìn vào mắt Trịnh Sảng, Dương Dương biết Trịnh Sảng không nói dối hắn. Nghe Trịnh Sảng nói vậy, nộ khí trong lòng Dương Dương từ từ tan biến. Cảm giác tức giận đến rất nhanh nhưng hình như biến mất cũng rất nhanh.

Không hiểu vì nguyên nhân gì, khi Lâm Nhất đòi trao đổi Trịnh Sảng, Dương Dương thật sự muốn băm vằm đối phương thành trăm mảnh. Nếu không phải Lâm Nhất là người có địa vị, không phải hắn đang có việc cần thương lượng với Lâm gia, chỉ e là hắn đã ra tay rồi.

Nghe Lâm Nhất nói quen biết Trịnh Sảng từ trước, Lâm Nhất yêu cầu trả tự do cho Trịnh Sảng, nghe anh ta nói theo đuổi gì đó, bạn gái gì đó, Dương Dương vô cùng tức giận. Trịnh Sảng là người của hắn, cả đời này cô chỉ có thể đi theo hắn, ở bên cạnh hắn, người khác đừng hòng mơ tưởng động vào cô.

Cho dù Trịnh Sảng có muốn tự do đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không cho cô tự do. Trên đời này càng không ai có bản lĩnh bắt hắn phải trả tự do cho cô, hắn sẽ chặt đứt đôi cánh của cô, chỉ cho cô một đôi cánh tung hoành tứ hải cùng hắn, khiến cô mãi mãi ở bên cạnh hắn.

Sau khi hết phẫn nộ vì mấy câu nói của Trịnh Sảng, Dương Dương chăm chú nhìn người phụ nữ ở dưới thân hắn. Cô không giãy giụa, cũng không hề phản kháng, cô chỉ ôm chặt vai hắn một cách rất tự nhiên. Dương Dương từ từ thả lỏng cổ Trịnh Sảng rồi vuốt ve dấu tay trên đó. Sau đó Dương Dương khép mi mắt, từ từ cúi xuống cắn cổ Trịnh Sảng. Hắn không cắn mạnh mà chỉ mút cổ cô rồi dùng răng day nhè nhẹ.

Thấy Dương Dương đã khống chế được sự phẫn nộ, Trịnh Sảng bất giác thở phào nhẹ nhõm. Dương Dương quái lạ thật đấy, trước đây dù có tức giận nhưng hắn cũng không bao giờ vô duyên vô cớ nổi nóng, tuy cô không nói thật với hắn nhưng tuyệt đối là chuyện nhỏ, không đến mức phải giận dữ như vậy. Vừa rồi Trịnh Sảng còn tưởng Dương Dương sẽ bóp chết cô.

Vừa rồi Trịnh Sảng cảm thấy cổ họng không đau mấy, cô biết Dương Dương không dùng sức, nếu không chắc chắn cô sẽ chết dở sống dở. Trịnh Sảng không quên câu nói của Dương Dương là từ nay về sau sẽ không để cô bị thương, có nghĩa hắn cũng sẽ không làm tổn thương cô. Dương Dương là người luôn giữ lời nên khi hắn nổi trận lôi đình, trong lòng Trịnh Sảng thật ra không cảm thấy sợ hãi. Không hiểu tại sao cô không hề hoảng sợ, cứ như cô biết trước Dương Dương sẽ không nặng chân nặng tay với cô.

Trên cổ có cảm giác vừa buồn buồn vừa ngứa ngứa, Trịnh Sảng liền ôm chặt Dương Dương, để mặc hắn cắn cổ cô, chỉ cần hắn không tức giận là được.

"Em hãy nhớ kỹ cho tôi, em là người của tôi, những chuyện khác đừng nghĩ tới". Giọng nói bá đạo của Dương Dương vang lên bên tai Trịnh Sảng.

Trịnh Sảng mỉm cười, cổ cô đột nhiên nhói một cái, chắc Dương Dương lại tức giận đây mà, vì vậy cô gật đầu: "Tôi biết rồi, tôi là thuộc hạ của anh, cả đời này tôi sẽ đi theo anh. Tôi có nói tôi sẽ rời khỏi anh đâu, đó là Lâm Nhất tự mình đưa quyết định, đem tôi ra đổi lấy lợi ích gì đó, tức chết đi được ấy, tôi có phải là hàng hóa để trao đổi đâu".

Nghe Trịnh Sảng nói vậy, Dương Dương nhả cổ Trịnh Sảng rồi ngẩng đầu nhìn cô. Ánh mắt Trịnh Sảng ngời sáng pha trộn ý cười cười, Dương Dương bất giác nhíu mày.

Trịnh Sảng đột nhiên cười lớn: "Lão đại, tôi rất vui khi anh không đồng ý đem tôi ra trao đổi, tuy điều kiện đó cũng khiến tôi động lòng". Bị Dương Dương dạy dỗ nhiều, Trịnh Sảng liền khai báo thành thật, cô nghĩ sao nói vậy không một chút lừa dối Dương Dương cũng không dám lừa dối hắn.

Dương Dương vuốt ve cổ Trịnh Sảng, nói bằng một giọng đầy bá đạo: "Người của tôi, làm sao kẻ khác có thể quyết định. Em ngoài tôi ra không thể đi theo ai khác". Trịnh Sảng biết Dương Dương rất bá đạo nên cũng không so đo với hắn mà chỉ nhìn hắn mỉm cười.

Dương Dương đột nhiên cất giọng trầm trầm: "Em động lòng sao?"

Trịnh Sảng bị Dương Dương vuốt ve cổ đến mức buồn buồn, cô liền giơ tay chống vào ngực Dương Dương: "Tự do là thứ cả cuộc đời này tôi hướng đến, làm sao có thể không động lòng. Nếu lão đại cho tôi tự do, tất nhiên tôi sẽ rất vui mừng".

Dương Dương hơi nheo mắt, từ đôi mắt hắn phóng ra một tia nguy hiểm, đến mức Trịnh Sảng nổi da gà. Dương Dương nâng cằm Trịnh Sảng hỏi nhỏ: "Em muốn rời khỏi tôi?"

Trịnh Sảng nhìn Dương Dương, cô biết hắn đang hỏi ý kiến của cô chứ không phải uy hiếp hay đe dọa. Cô nhạy cảm nhận ra tối nay Dương Dương có gì đó rất bất thường, cô trầm mặc suy nghĩ trong giây lát rồi nhìn thẳng vào đôi mắt hắn. Trịnh Sảng phát hiện một ngọn lửa từ đáy mắt hắn đang cháy bừng bừng, ngọn lửa đẹp đến kinh người, nó không phải là điềm báo trước một cơn giông bão cũng không khiến cô cảm thấy sợ hãi mà chỉ thấy yên lòng và dễ chịu.

"Trước đây tôi muốn, nhưng bây giờ hình như không muốn nữa". Trịnh Sảng nói rất nghiêm túc.

Ánh mắt Dương Dương lóe lên một tia sáng khác lạ, hắn nhấc cao cằm Trịnh Sảng: "Em nói thật không?"

Trước đây hắn không bao giờ để ý đến tâm trạng của người khác. Đối với hắn thế giới này có quy tắc bất di bất dịch "thắng làm vua thua làm giặc", bận tâm nhiều cũng chẳng có tác dụng gì, tất cả đều dựa vào thực lực. Tuy nhiên kể từ lúc ở trong Kim tự tháp, Dương Dương phát hiện hắn rất muốn biết cảm giác chân thực và tiếng lòng của Trịnh Sảng. Hắn cảm thấy trong lòng ấm áp mỗi khi nhớ đến cảnh Trịnh Sảng ôm chặt hắn và rơi nước mắt ở trong Kim tự tháp. Sự ấm áp này từ trước đến nay hắn cũng chưa từng nhận được bao giờ, ngoài Trịnh Sảng không ai có thể trao cho hắn. Vì vậy Dương Dương có cảm giác giống như bị nghiện, hắn bắt đầu để ý đến cảm xúc chân thực của Trịnh Sảng, bởi vì hắn muốn tiếp tục nhận được sự ấm áp đó.

Trịnh Sảng phát hiện ra Dương Dương có vẻ vui mừng, sắc thái tình cảm này hình như chưa từng xuất hiện trên người Dương Dương, cô bất giác gật đầu: "Tôi nói thật đấy, thế giới này ở đâu cũng vậy thôi. Tôi đi theo anh, làm thuộc hạ của anh cũng có thể tự do như thường".

Dương Dương chăm chú nhìn Trịnh Sảng, khóe miệng hắn nhếch lên thành nụ cười. Hắn cúi đầu kề sát mặt Trịnh Sảng rồi nói với giọng đầy bá đạo: "Dù em có muốn, tôi cũng không cho em". Nói xong hắn phủ môi lên đôi môi của Trịnh Sảng.

Dương Dương không biết tâm trạng của hắn lúc này là gì, không biết là vui mừng hay cảm giác khác, hắn chỉ muốn càng gần gũi với người phụ nữ ở dưới thân hắn, muốn thông qua hành động này biểu đạt cảm nhận của hắn. Hắn đang rất ấm áp, rất vui sướng, rất muốn gần gũi cô hơn nữa.

Trịnh Sảng cũng cảm nhận thấy Dương Dương đang rất vui, cô cảm thấy một sự ấm áp dưới bề mặt lạnh lùng của hắn. Một Dương Dương như vậy vô cùng xa lạ nhưng cũng rất quen thuộc. Trịnh Sảng nhất thời không thể lý giải nhưng cô chỉ cảm thấy bản thân không chán ghét cũng không bài xích, có lẽ do cô quen thuộc với sự tiếp xúc thân mật của Dương Dương nên mới như vậy.

Một nụ hôn không chứa đựng dục vọng mà chỉ là sự bá đạo và ngông cuồng như bình thường. Nhưng nụ hôn truyền cảm giác ấm áp vào tận trái tim con người.

Nhìn vào đôi mắt Dương Dương, Trịnh Sảng chỉ thấy sự mừng vui trong đó, cô bất giác nhíu mày: "Lão đại, anh ăn "đậu hũ" của tôi".

Dương Dương mỉm cười bá đạo, nằm nghiêng xuống bên cạnh Trịnh Sảng và giơ tay ôm cô vào lòng, hắn cất giọng thản nhiên: "Chỉ cần tôi muốn".

Một tuyên bố rất ngông cuồng, Dương Dương đúng là bá đạo hết chỗ nói, nhưng phản đối cũng vô hiệu, Trịnh Sảng chẳng thèm so đo với Dương Dương. Mấy tối hôm trước Trịnh Sảng ngủ không ngon giấc, bây giờ được trở lại trong vòng tay ấm áp và bờ ngực rắn chắc của Dương Dương, cơn buồn ngủ đột nhiên dội đến, khiến cô không mở mắt nổi, thôi thì chẳng nghĩ ngợi nhiều nữa, đánh một giấc rồi tính sau.

Trịnh Sảng dịch dịch người tìm tư thế thoải mái trong lòng Dương Dương rồi nhanh chóng đi gặp "Chu công". Dương Dương cũng không nói một lời nào, ôm chặt Trịnh Sảng vào lòng rồi cúi xuống hôn lên mi mắt đã khép lại của cô.

Ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, ánh sáng bàng bạc phủ lên hai thân hình đã chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng màu trắng bạc không mang cảm giác lạnh lẽo mà rất ấm áp, mềm mại và dễ chịu.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hoàng Ưng đứng chờ sẵn ở cửa phòng Dương Dương và Trịnh Sảng. Tuy công việc này không phải của anh ta nhưng vì muốn xác nhận xem Trịnh Sảng còn sống hay không, Hoàng Ưng mới đích thân đến đánh thức hai người ở trong phòng.

Hôm nay đám Dương Dương sẽ cùng Lâm Nhất đi Thái Bình Dương, Dương Dương lại là người rất chỉnh chu trong công việc nên Hoàng Ưng mới chỉ gõ nhẹ cửa hai tiếng, Dương Dương đã tỉnh giấc.

Hoàng Ưng cung kính báo cáo với Dương Dương thông tin mà bọn họ tổng kết sau một đêm không ngủ, Lâm gia đúng là không có thực lực ở khu vực Thái Bình Dương, trong khi đó Lam Bang đã ra mặt gây khó dễ cho bọn họ, vì vậy nhân lực và trang thiết bị không thể đơn giản hóa. Chỉ trong một đêm, mọi việc đã được đám Hồng Ưng và Hoàng Ưng chuẩn bị xong, nhờ thế lực của Dương gia cộng với sự trợ giúp của Lâm gia, tất cả tiến hành thuận lợi.

Thấy Dương Dương và Hồng Ưng bận bàn bạc việc khác, Hoàng Ưng liền chuồn vào phòng Dương Dương. Trịnh Sảng đang ngồi trên giường ngáp dài ngáp ngắn như chưa tỉnh ngủ, Hoàng Ưng lôi Trịnh Sảng xuống đất và lên tiếng hỏi: "Cô vẫn chưa chết?"

Bị Hoàng Ưng kéo xuống giường, Trịnh Sảng đột nhiên tỉnh hẳn, cô ngồi ở dưới đất tung cước về phía Hoàng Ưng: "Tôi không chết anh vui lắm phải không?"

Hoàng Ưng tránh cú đạp của Trịnh Sảng, đứng nhìn cô từ trên cao: "Lão đại tức giận đến mức đó, chúng tôi còn tưởng cô không chết cũng bị lột sạch da rồi. Vậy mà cô chẳng bị sao cả, cô đúng là có bản lĩnh, xem ra sau này có chuyện gì phải nhờ cô mới được".

Trịnh Sảng đứng dậy cau mày đáp: "Anh biết thì tốt rồi, sau này nhớ đừng giở trò với tôi, nếu không tôi sẽ đi tố giác với lão đại".

"Tôi sợ quá". Hoàng Ưng lườm Trịnh Sảng, thốt ra ba từ bằng một giọng lạnh lùng, khiến Trịnh Sảng không biết anh ta thật lòng hay nói đùa.

Trịnh Sảng hừ một tiếng rồi mở miệng: "Có gì thì mau nói đi". Cô không tin Hoàng Ưng đợi Dương Dương ra ngoài rồi vào phòng chỉ để đánh thức cô và nói những lời vô vị, Hoàng Ưng không phải là người rỗi hơi như vậy.

Hoàng Ưng trở nên nghiêm túc: "Lần này cô định theo lão đại đi Thái Bình Dương hay đến chỗ Giáo Văn lão đại?"

Trịnh Sảng ngẩng đầu nhìn Hoàng Ưng: "Ý anh là gì?"

Hoàng Ưng khoanh hai tay trước ngực, mắt không rời khỏi Trịnh Sảng: "Lần này chúng ta đi tìm Algae gì đó, máy bay không có tác dụng, chỉ có thể ngồi tàu. Với thể chất say sóng của cô, nếu cô đi thì ngoài việc liên lụy mọi người ra cô còn có thể làm gì? Hơn nữa đối thủ là Lam Bang, chuyến đi này lành ít dữ nhiều, cô có khả năng chống đỡ nổi không, hay là đến lúc đó lại như lần trước?".

Nghe đến chuyện đi tàu, Trịnh Sảng hơi do dự, cô vẫn không quên vụ say sóng lần trước. Lần trước tuy xảy ra sự cố khiến cô quên mất cả say sóng nhưng đúng là có vấn đề thật. Đầu óc cô bị làm sao rồi, sao tối hôm qua cô không chú ý đến điểm này?

Bắt gặp ánh mắt do dự của Trịnh Sảng, Hoàng Ưng bồi thêm một câu nữa: "Chúng tôi ngoài việc hoàn thành nhiệm vụ còn phải bảo vệ sự an toàn của lão đại. Về điểm này có lẽ cô không làm được, vì vậy tôi và Hồng Ưng đã thương lượng với Giáo Văn lão đại, chúng tôi cho rằng cô đi Italy tới chỗ Giáo Văn lão đại sẽ an toàn hơn là đi theo chúng tôi. Mặt khác, chúng tôi cũng không bị vướng víu bởi cô".

Trịnh Sảng im lặng trong giây lát: "Lão đại có cho phép không?"

Mặc dù lời nói của Hoàng Ưng có vẻ chê bôi Trịnh Sảng nhưng cô vẫn có thể nhận ra sự quan tâm của anh ta. Vụ Kim tự tháp xảy ra trước khi Dương Gia và Lam Bang trở mặt đã nguy hiểm đến mức đó, bây giờ giao tranh ở hải phận quốc tế càng không ai có thể nói trước điều gì. Cô tới chỗ Giáo Văn đúng là sẽ an toàn hơn. Ít nhất trên mặt đất, cô là con gián đánh không chết, còn một khi xuống nước, cô là con cá cạch giãy chết.

"Nếu cô đồng ý, chúng tôi sẽ nói lại với lão đại. Lão đại không phải là người làm việc theo cảm tính, lão đại có thể phân biệt rõ nguy hiểm và an toàn". Hoàng Ưng trả lời nghiêm túc.

Tình cảm của Dương Dương đối với Trịnh Sảng là gì, có lẽ cả hai đương sự đều không biết. Nhưng người ngoài có thể nhìn thấy rõ trong mắt họ chỉ có nhau. Về chuyến đi nguy hiểm lần này, Dương Dương sẽ không mở miệng yêu cầu Trịnh Sảng rời khỏi hắn, Trịnh Sảng càng không chịu đề xuất, bởi cô biết nói ra cũng vô dụng. Vì vậy bọn họ mới tính thay Trịnh Sảng, hay nói cách khác là tính thay Dương Dương. Dương Dương chỉ cần một tia cơ hội sinh tồn hắn cũng có thể vượt qua, nhưng Trịnh Sảng không có bản lĩnh đó, nếu cô đi theo chỉ trở thành gánh nặng mà thôi. Hiện giờ chỗ của Giáo Văn là nơi an toàn nhất, để Trịnh Sảng ở nơi an toàn, Dương Dương mới có thể yên tâm. Nếu Trịnh Sảng xảy ra chuyện, Dương Dương chắc chắn sẽ phát điên.

Trịnh Sảng im lặng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Tia nắng ban mai chiếu vào trong phòng, khiến căn phòng lấp lánh ánh vàng, tạo cảm giác rất dễ chịu, cảm giác dễ chịu giống như tối hôm qua.

Trầm mặc một lúc, Trịnh Sảng quay sang nhìn Hoàng Ưng và mỉm cười: "Cảm ơn ý tốt của các anh, tôi vẫn cho rằng đi cùng lão đại tôi sẽ an toàn hơn. Có điều tôi không phải vô tác dụng đúng không? Lần trước chẳng phải tôi cũng có công lao đấy thôi. Cảm ơn anh, phiền anh giúp tôi chuẩn bị thuốc chống say, ok?". Nói xong cô đứng dậy đi vào nhà tắm.

Hoàng Ưng lắc đầu khi dõi theo bóng lưng Trịnh Sảng, đây chẳng phải là cô tự rước vạ vào thân hay sao? Bọn họ muốn Trịnh Sảng tới chỗ Giáo Văn, dù phải đối mặt với Lam Bang nhưng tuyệt đối không xảy ra chuyện. Ai ngờ cô sống dễ chịu không muốn lại tự nguyện nhảy xuống hố, điều này hoàn toàn trái ngược với bản chất tham sống sợ chết của cô trước đây. Trịnh Sảng tin tưởng lão đại và tình nguyện đi theo lão đại, không thể không công nhận đây là một chuyện tốt lành.

Hoàng Ưng vừa ra khỏi phòng gặp Hồng Ưng đúng lúc đi tới, chỉ qua trao đổi bằng ánh mắt bọn họ đã hiểu ý của nhau. Hồng Ưng gật đầu, bọn họ muốn Trịnh Sảng tới nơi an toàn, nhưng cô ngược lại muốn ở bên cạnh lão đại, điều này có thể chứng minh tình cảm của Trịnh Sảng đối với lão đại.

Trên sân golf rộng lớn của Lâm gia, hai chiếc máy bay được chế tạo đặc biệt đã đậu ở đó từ lâu. Khi xe Cadillac màu đen chạy đến, Lâm Nhất đã đứng ở bên cạnh máy bay chờ đợi.

"Dương lão đại quả nhiên đúng hẹn". Lâm Nhất tươi cười bước tới nghênh đón, Lâm Hình không thấy bóng dáng đâu, xem ra ông ta đã đi giải quyết vụ việc liên quan đến Lam Bang.

Dương Dương lãnh đạm gật đầu, đưa mắt qua bên cạnh thấy mấy người xa lạ, Lâm Nhất lập tức giải thích: "Đây là đoàn thăm dò của tôi". Dương Dương nghe thấy vậy chỉ hừm một tiếng rồi tiếp tục đi lên phía trước,

Lâm Nhất thấy Trịnh Sảng đi theo Dương Dương liền bước đến bên Trịnh Sảng cười tươi: "Dương Mịch chuẩn bị cho cô ít đồ ăn sáng, toàn món cô thích nhất". Vừa nói anh ta vừa đưa cho Trịnh Sảng túi đồ ăn.

Trịnh Sảng nghe nói đồ ăn do Dương Mịch làm, vội đưa mắt về đằng trước. Dương Dương tuy không quay đầu nhưng từ người hắn toát ra nộ khí rõ rệt, Trịnh Sảng cau mày đáp: "Tôi ăn rồi". Tuy cô có thể ăn thêm, nhưng đối diện với cơn giận dữ của Dương Dương, cô đành phải từ chối.

Lâm Nhất liền mỉm cười đi theo Dương Dương: "Dương lão đại, giang hồ nói Dương lão đại rất nghiêm khắc. Xem ra tin đồn không sai, chuyện cỏn con này cũng cần sự đồng ý của lão đại hay sao? Tôi chỉ đứng ở lập trường quan tâm bạn bè của tôi chứ không có ý chỉ trích lão đại ngược đãi thuộc hạ".

Dương Dương lập tức dừng bước, chiếu ánh mắt lạnh lùng về phía Lâm Nhất. Lâm Nhất không hề tỏ ra sợ hãi vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi: "Chúng ta sẽ làm việc chung một thời gian, sự dung hợp là quan trọng nhất. Tôi rất muốn cùng mọi người chung sống hòa bình và tăng thêm mối quan hệ hữu nghị, Dương lão đại chắc không phản đối?"

Dương Dương liếc qua Lâm Nhất, trả lời lạnh nhạt: "Tùy Lâm công tử". Nói xong hắn đưa tay ôm eo Trịnh Sảng đi về phía chiếc máy bay.

Trịnh Sảng nhanh chóng giật lấy túi đồ ăn trong tay Lâm Nhất rồi lấy ra một miếng bánh đưa cho Dương Dương: "Dương Mịch nấu ăn ngon lắm, chúng ta nên nhận thịnh tình của Dương Mịch". Dương Dương ôm chặt Trịnh Sảng tiến về phía trước, Trịnh Sảng thấy Dương Dương không phản đối liền tươi cười rạng rỡ cất bước theo hắn.

Ánh mắt Lâm Nhất xuất hiện một tia đầy nghi hoặc khi anh ta thấy Dương Dương ôm eo Trịnh Sảng đưa cô đi cùng, sắc mặt anh ta hơi tối lại nhưng trở lại bình thường rất nhanh. Anh ta nhếch miệng cười và sải bước đi theo bọn họ.

"Sao mọi người lại ở đây?". Vừa lên máy bay, Trịnh Sảng hơi ngạc nhiên khi thấy đám Ngô Lỗi và Dương Mịch đã ở trên máy bay, Dương Mịch tựa vai vào đầu Ngô Lỗi nhìn cô mỉm cười.

Lâm Nhất nhảy lên máy bay trả lời: "Bọn họ muốn đi thăm quan nên tôi đưa đi cùng".

Trịnh Sảng cau mày, liếc qua Ngô Lỗi và Tiêu Chiến, hai người nhìn bề ngoài có vẻ nhàn rỗi nhưng ánh mắt họ rất thận trọng, hoàn toàn không giống thần thái của người đi du lịch. Xem ra bọn họ có nội tình gì đó, chỉ có điều nghe Hoàng Ưng nói chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, Lâm Nhất để Dương Mịch đi cùng là có ý gì? Trịnh Sảng bất giác nhìn Lâm Nhất rồi lại quay đầu về phía Dương Dương.

Dương Dương ôm Trịnh Sảng đi về chỗ ngồi mà không lên tiếng. Hồng Ưng ở bên cạnh cất lời: "Nếu đúng tồn tại sinh vật có thể thay thế dầu mỏ, vậy thì tập đoàn Bác Quân Nhất Tiêu và Phẩm Nguyên Thế Gia đều là đối tác tốt nhất của Lâm gia. Một miếng bánh lớn như vậy một người ăn không hết, phải chia ra mới là đạo lý đúng đắn".

Nghe Hồng Ưng nói vậy Trịnh Sảng đã hiểu ra vấn đề, Tiêu Chiến là con trai CEO của tập đoàn Bác Quân Nhất Tiêu còn Dương Mịch là tiểu thư của Phẩm Nguyên thế gia, hai gia tộc này làm gì thì Trịnh Sảng không rõ, nhưng chắc có liên quan đến dầu mỏ. Về phần anh chàng có dính dáng đến xã hội đen Ngô Lỗi, chắc là đi theo để bảo vệ Dương Mịch, hoặc là phát huy năng lực khi cần thiết. Sau khi hiểu ra, Trịnh Sảng không còn thắc mắc nữa, thế giới này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ không nhỏ, thật ra quanh đi quẩn lại cũng chỉ là mấy người này.

Nghĩ đến đây, Trịnh Sảng liền trừng mắt với Lâm Nhất, Dương Mịch đã đi cùng còn cần anh ta đưa đồ ăn sáng làm gì, muốn giỡn chơi cô phải không?

Lâm Nhất mỉm cười nhún vai trả lời: "Tôi tự nguyện nhường phần ăn của tôi cho cô".

Trịnh Sảng lườm Lâm Nhất rồi quay sang bên này, thấy Dương Mịch tuy mỉm cười một cách miễn cưỡng nhưng bộ dạng rất căng thẳng, Ngô Lỗi và Tiêu Chiến cũng tỏ ra không tự nhiên, Tiêu Chiến không thuộc giới hắc đạo thì không nói làm gì, ngay cả Ngô Lỗi mặt mũi cũng cứng nhắc không thoải mái, Trịnh Sảng bất giác than thầm, Dương Dương quả là có khí chất áp đảo.

Thật ra những người chưa từng nghe nói hoặc chưa từng gặp Dương Dương thì không sao, riêng Ngô Lỗi xuất thân từ giới xã hội đen nên anh ta biết quá rõ về Dương Dương. Từ bản thân con người Dương Dương toát ra sự lạnh lẽo và tanh máu, khiến Ngô Lỗi không thể thở nổi.

Sau khi quan sát ba người, Trịnh Sảng mới hiểu ra tại sao Lâm Nhất lại lấy đồ ăn sáng cho cô. Dương Mịch quả thực không dám tiến lại gần, tuy trước đây cô cảm thấy Dương Dương rất đáng sợ nhưng không đến mức độ này. Trong đám người này chỉ có Lâm Nhất to gan nhất và không sợ Dương Dương. Nghĩ đến đây, Trịnh Sảng lại đảo mắt qua Lâm Nhất.

Bắt gặp ánh mắt của Trịnh Sảng, Lâm Nhất lập tức hiểu ý cô, anh ta khóc cũng không xong cười cũng không xong chỉ biết lắc đầu. Trịnh Sảng đúng là thông minh hơn người mới tìm ra lời giải thích hợp lý như vậy.

Trịnh Sảng đột nhiên nghĩ ra một chuyện, trừng mắt với Lâm Nhất: "Tôi cần tin tức về Ý Hàm, anh chỉ có thời gian hai ngày thôi đấy".

Lâm Nhất không ngờ Trịnh Sảng vẫn còn nhớ đến chuyện đó, anh ta mỉm cười đáp: "Vẫn chưa hết thời gian mà, cô yên tâm đi, tôi đã nhận sự ủy thác của cô nhất định sẽ giúp cô tìm ra cô ấy".

Dương Dương cũng phát lệnh tìm Trịnh Ý Hàm, không ngờ Trịnh Sảng lại ba mặt một lời đề cập thẳng thừng. Lâm Nhất là người thông minh, anh ta lập tức hiểu ra Dương Dương cũng đã biết chuyện này, nếu đã không có gì cần dấu diếm thì cứ nói rõ, ai có bản lĩnh người đó sẽ tìm thấy trước.

Dương Dương từ đầu đến cuối không nói không rằng, hắn đột nhiên giơ tay nhấc Trịnh Sảng ở bên cạnh đặt cô lên đùi hắn rồi nhìn Trịnh Sảng chăm chú. Ánh mắt hắn lạnh lẽo đến mức Trịnh Sảng quên cả việc trò chuyện với Lâm Nhất, lập tức ngoan ngoãn ngồi yên trong lòng hắn.

Dương Dương để Trịnh Sảng ngồi trên đùi hắn, đầu cô ngả vào khuôn ngực hắn, hắn giơ tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Trịnh Sảng bất giác ngước lên nhìn cằm Dương Dương. Hắn làm gì vậy? Hắn chưa từng có động tác thân mật với cô ở trước mặt người ngoài bao giờ, cô không bị thương, đâu cần hắn ôm ấp như thế này, không biết hôm nay sợi dây thần kinh nào có vấn đề? Cảm giác Dương Dương bắt đầu tức giận, Trịnh Sảng liền chớp mắt, cô không hiểu ra vấn đề thì đi ngủ thôi, sáng nay dậy sớm quá ngủ vẫn chưa đủ giấc.

Dương Mịch, Tiêu Chiến và Ngô Lỗi ngồi ở phía đối diện đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt họ không che dấu sự kinh ngạc và không thể tin nổi. Dương lão đại và Trịnh Sảng rốt cuộc có quan hệ gì? Hôm qua khi biết Trịnh Sảng là thuộc hạ của Dương Dương lại có vị trí cao ở Dương Gia, bọn đã ngạc nhiên lắm rồi, bây giờ lại được tận mắt chứng kiến cảnh hai người ôm nhau đầy mờ ám, thế giới này đúng là thay đổi quá nhanh.

Lâm Nhất ngồi im lặng, miệng vẫn nở nụ cười nhưng đôi mắt anh ta sáng rực đến kinh người, anh ta từ từ thưởng thức tách trà buổi sáng trong tay.

Đây chính là lời tuyên bố chiếm hữu, tuyên bố kẻ khác đừng mơ tưởng hão huyền của Dương Dương. Mặc dù Dương Dương không trực tiếp nói ra nhưng Lâm Nhất có thể cảm nhận thấy, vòng tay ôm bá đạo, động tác vuốt ve rất tự nhiên và tùy ý nhưng truyền đạt đến anh ta lời tuyên cáo: Trịnh Sảng là người của hắn. Nụ cười trên môi Lâm Nhất càng rộng hơn, anh ta là cao thủ tình trường, trong ý thức của anh ta, tình cảm là tự mình đoạt lấy, anh ta thích ai anh ta sẽ tấn công người đó, tuyên cáo đối với anh ta đều là vô dụng. Chỉ cần trái tim của Trịnh Sảng vẫn ở trên người cô, anh ta sẽ còn có cơ hội.

Hai chiếc máy bay bay xuyên qua đại lục, tiến thẳng về Thái Bình Dương. Đích đến là hòn đảo nằm ở phía nam Thái Bình Dương, phía nam quần đảo Hawaii, địa giới không có thế lực của Lâm gia. Quần đảo Hawaii có một nhà máy sản xuất vũ khí của Dương Dương nên nơi này thuộc phạm vi thế lực của Dương Gia, vì vậy nếu Lâm Nhất muốn tìm nguồn tài nguyên ở đây, cần phải có sự giúp đỡ của Dương Dương mới được.

Máy bay tiếp tục xuyên qua làn mây trắng, Dương Dương nhắm mắt ôm chặt Trịnh Sảng, Trịnh Sảng ngủ say như chết, hoàn toàn coi Dương Dương là ghế tựa, có điều hình như Dương Dương cũng không bận tâm.

Lâm Nhất không làm phiền Dương Dương và Trịnh Sảng, anh ta bận rộn cùng đám Tiêu Chiến, Ngô Lỗi và các chuyên gia thăm dò tìm hiểu thêm về Algae và tính toán phương hướng, địa điểm...Xem ra Lâm Nhất cũng không hoàn toàn là một anh chàng playboy chỉ biết ăn chơi, lúc bắt tay vào công việc cũng hết sức nghiêm túc.

Tới quần đảo Hawaii, đoàn người xuống máy bay rồi lên một chiếc quân hạm, đây không phải là quân hạm quân đội Australia điều đến lần trước mà là quân hạm loại hình mới nhất do Dương Gia sản xuất. Chức năng và trang thiết bị của nó vô cùng tiên tiến, chiếc quân hạm cũ kỹ trước đây không thể nào sánh bằng.

Một hàng gồm bảy chiếc quân hạm, tàu ngầm và tàu dò tìm từ quần đảo Hawaii tiến thẳng đến một hải phận không người ở Nam Thái bình dương

"Trịnh Sảng, em làm sao vậy? Sắc mặt em trông khó coi thế?" Dương Mịch cất giọng đầy lo lắng khi thấy Trịnh Sảng kể từ lúc lên tàu sắc mặt trắng bệch chỉ biết tựa người vào Dương Dương để hắn bế đi đâu thì đi.

Trịnh Sảng mỉm cười đáp: "Em không sao". Giọng nói của cô không có sức thuyết phục mấy.

Lâm Nhất tiến về phía cô, cau mày hỏi: "Cô bị say sóng, sao không nói sớm?" Ngữ điệu của anh ta đầy sự quan tâm và hơi trách cứ. Dương Dương lập tức cất giọng lạnh lùng: "Người của tôi Lâm công tử không có quyền hỏi đến, Lâm công tử hãy làm tròn phận sự của mình". Vừa nói hắn vừa bế Trịnh Sảng đi về phòng thuyền trưởng.

Lâm Nhất không kìm chế nổi bước theo Dương Dương: "Trịnh Sảng là thuộc hạ của Dương lão đại, cô ấy đúng sai thế nào tôi không có quyền can thiệp hay hỏi han tới. Nhưng bây giờ tôi lấy tư cách lão đại của Lâm gia trong tương lai quan tâm thuộc hạ của Dương lão đại, tôi tin tôi có quyền đó. Lẽ nào Dương lão đại đối xử với thuộc hạ hà khắc như vậy, đến sự quan tâm của người ngoài cũng không được phép tiếp nhận hay sao?"

Dương Dương lạnh lùng đáp: "Thế thì Lâm công tử hãy có hành vi phù hợp với thân phận lão đại tương lai của Lâm gia".

Lâm Nhất nhíu mày cười lớn: "Tôi không cảm thấy lời nói và hành động của tôi có điểm nào không phù hợp. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Trịnh Sảng là thuộc hạ của anh chứ không phải món đồ chơi của anh. Anh có thể khống chế hành vi của cô ấy, nhưng không thể khống chế suy nghĩ của cô ấy, càng không thể khống chế chuyện tôi thích Trịnh Sảng".

("Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu" nghĩa là người con trai tốt thường mong kiếm người con gái dịu dàng và tính nết đoan trang hiền ngoan về làm vợ).

Nghe câu nói cuối cùng của Lâm Nhất, Dương Dương lập tức dừng bước và quay người nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo. Lâm Nhất không né tránh nhìn lại Dương Dương, ánh mắt anh ta không có vẻ gì là sợ hãi, miệng còn nở nụ cười tao nhã. Dương Dương chăm chú nhìn Lâm Nhất và cất giọng trầm trầm: "Lâm công tử thích?"

Lâm Nhất đáp: "Tôi thích Trịnh Sảng không phải chuyện phạm pháp, cũng không ảnh hưởng đến Dương lão đại đúng không?"

Đáy mắt Dương Dương đầy sát khí, hắn trả lời lạnh lùng: "Thế thì xem Lâm công tử có bản lĩnh hay không?"

Trong thế giới của Dương Dương từ lâu đã quen với việc dùng sức mạnh để chiếm đoạt, "Thích" là thứ gì, hắn không biết, hắn chỉ biết một khi hắn thuận mắt, hắn sẽ bắt về bên mình. Thực lực cường hãn là ngọn nguồn của tất cả, thích chẳng là gì cả. Điều hắn cần là giữ chặt Trịnh Sảng ở bên mình, hơn nữa Trịnh Sảng cũng đã chấp nhận. Dù cô có nghĩ gì, hắn cũng không bao giờ buông tay. Lâm Nhất muốn Trịnh Sảng thì phải xem anh ta có bản lĩnh đoạt cô từ tay hắn hay không?

Lâm Nhất liền cười lớn tiếng: "Chuyện này cần gì đến bản lĩnh? "Thích" là việc riêng của hai người, là việc không ai có thể khống chế. Đây là sự biến đổi trong trái tim, bất cứ hành động động vũ lực nào cũng không thể giải quyết. Lẽ nào Dương lão đại sẽ giải quyết tôi tại đây để chứng minh bản lĩnh của Dương lão đại?" Lời nói của Lâm Nhất mang hàm ý châm biếm rõ rệt, khiến Dương Dương cuộn chặt tay thành nắm đấm.

Thấy không khí giữa Dương Dương và Lâm Nhất trở nên căng thẳng, Hồng Ưng vội đi tới đưa tay bấm vào chân Trịnh Sảng và nháy mắt với cô.

Trịnh Sảng còn đang sững sờ vì câu nói "tôi thích" của Lâm Nhất. Cô nhớ trước đây Lâm Nhất từng đề nghị cô làm bạn gái của anh ta, nhưng lúc đó cô tưởng chỉ là lời nói đùa nên không để ở trong lòng. Bây giờ bắt gặp ánh mắt chân thành và nghiêm túc của Lâm Nhất, Trịnh Sảng bất giác không biết phản ứng thế nào.

Được Hồng Ưng nhắc nhở, lại thấy tình hình giữa Dương Dương và Lâm Nhất không mấy lạc quan, Trịnh Sảng vội nhăn nhăn nhó nhó: "Đau đầu quá, lão đại, tôi buồn nôn quá". Vừa nói cô vừa hơi hơi giãy giụa.

Dương Dương cúi đầu nhìn Trịnh Sảng ở trong lòng hắn, Lâm Nhất cũng xông lên nói với giọng đầy lo lắng: "Sao không nói sớm là cô bị say sóng, cô cố chịu đựng nhé, tôi sẽ lập tức sai người đi lấy thuốc cho cô, cô mau hít một hơi sâu đi". Ánh mắt và giọng nói đầy quan tâm của Lâm Nhất như thể Dương Dương không hề tồn tại càng làm đám Dương Mịch và Ngô Lỗi ở bên cạnh hết hồn.

Trịnh Sảng mặc kệ Lâm Nhất, cô kéo tay Dương Dương, nhìn hắn bằng ánh mắt khẩn cầu như không thể chịu đựng lâu hơn.

Dương Dương đứng im bất động, thần sắc hắn băng giá đi mấy độ. Lâm Nhất thấy vậy liền ngẩng đầu nói với hắn: "Dương lão đại, Trịnh Sảng cần nằm nghỉ ở nơi bằng phẳng, anh..."

"Em có tin tôi ném em xuống biển ngay bây giờ không?" Dương Dương cắt ngang lời Lâm Nhất, nỗi tức giận trong đáy mắt càng nghiêm trọng hơn.

Lâm Nhất không lên tiếng, vẻ mặt yếu ớt của Trịnh Sảng cũng lập tức biến mất, cô lên tiếng: "Lão đại, tôi chóng mặt thật đấy". Giọng nói cô không còn vẻ khẩn cầu như vừa rồi mà hơi ỉu xìu.

Dương Dương lạnh lùng nhìn Trịnh Sảng, Trịnh Sảng cũng đối mắt với hắn, nói dối Dương Dương là vô dụng, hắn rất nhạy cảm nên lúc nào cũng nhận ra, cô chỉ có thể dùng thái độ chân thành và thật thà khi đối mặt với hắn.

Dương Dương nhìn Trịnh Sảng một lúc mới lên tiếng: "Nếu còn lần sau, em sẽ đi làm mồi cho cá".

Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Nhất và cất giọng lạnh nhạt: "Dựa vào công tử mà muốn đấu với tôi? Công tử không có tư cách đó". Nói xong hắn bế Trịnh Sảng đi về khoang tàu.

Lâm Nhất nheo mắt dõi theo bóng Dương Dương và Trịnh Sảng. Ra đời bao nhiêu năm mà anh ta không nhìn ra Trịnh Sảng giả bệnh, trong khi đó Dương Dương biết ngay, cảm giác này không dễ chịu một chút nào. Có điều anh ta không thể phản bác câu nói cuối cùng của Dương Dương, xét về địa vị, sớm muộn anh ta cũng có ngày bằng vai phải lứa với Dương Dương, xét về thủ đoạn, phải đọ sức mới biết ai mạnh ai yếu, xét về vũ lực, chắc chắn anh ta sẽ bị lép vế, thân hình Dương Dương quá dũng mãnh, anh ta thua kém xa.

Chiếc quân hạm rẽ phóng tiến về nơi cần đến. Hôm nay trời xanh biển lặng, mặt trời chiếu ánh sáng lấp lánh xuống mặt biển xanh biếc, tạo nên cảnh tượng vô cùng mỹ lệ. Có điều đại dương đẹp đẽ này chứa đựng cơn sóng ngầm chết chóc, nguy hiểm đang chờ đợi cả đoàn người ở phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro