Chương 104

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trịnh Sảng". Dương Mịch thấy Trịnh Sảng một mình ở trong phòng nghỉ ngơi liền đi vào gọi cô. Lúc này Dương Dương - người luôn dính với Trịnh Sảng như hình với bóng kể từ lúc lên tàu đang ở phòng thuyền trưởng cùng Lâm Nhất bàn bạc về các vấn đề liên quan đến góc độ và phương hướng.

Trịnh Sảng mở mắt bắt gặp bộ dạng vô cùng thận trọng của Dương Mịch, cô nhếch mép cười: "Chị sợ gì chứ, lão đại có ăn thịt người đâu". Đã một ngày rưỡi trôi qua kể từ lúc lên chiếc quân hạm này, đám Dương Mịch đều không dám tiếp cận Trịnh Sảng. Lúc này thấy Dương Dương không có ở đây, Dương Mịch mới mạnh dạn đi tìm Trịnh Sảng.

Dương Mịch ngồi xuống bên cạnh Trịnh Sảng, giơ tay day hai bên huyệt thái dương của Trịnh Sảng: "Thế nào rồi, em còn thấy choáng váng nữa không?"

Trịnh Sảng dễ chịu gối đầu lên đùi Dương Mịch, nhắm mắt nói nhỏ: "Cũng không đến nỗi, khá hơn lần đầu tiên em đi tàu rất nhiều. Lần đó quả thực em chẳng chẳng biết đâu là đông tây nam bắc, suýt nữa làm hỏng việc của lão đại".

Nghe Trịnh Sảng nhắc đến Dương Dương, Dương Mịch cúi xuống thấy trên mặt cô không hề xuất hiện vẻ sợ hãi hay bị ép buộc, ngược lại khóe miệng cô cong lên, thể hiện tâm trạng khá tốt. Dương Mịch liền mở miệng: "Trịnh Sảng! Chị muốn hỏi em câu này, Dương lão đại đối xử với em có tốt không? Có hành hạ em không? Em đừng để ở trong lòng, em không nói với Lâm Nhất và những người khác thì thôi, chị biết con người em không thích nợ nần ai, em hãy nói cho chị biết đi. Một khi trong lòng có khúc mắc, tìm được người tâm sự sẽ thấy dễ chịu hơn".

Trịnh Sảng mở mắt đối diện với đôi mắt đầy lo lắng của Dương Mịch, cô bất giác cười lớn: "Em rất tốt, Dương Dương không hành hạ em. Anh ấy là người có địa vị, nếu thấy em không vừa mắt thì giải quyết em bằng một phát súng từ lâu rồi, làm gì có chuyện hành hạ em, anh ấy không phải hạng người như vậy".

Dương Mịch thở phào nhẹ nhõm khi bắt gặp ánh mắt cười không hề có một tia oán hận hay uất ức của Trịnh Sảng. Cô nói: "Thế thì tốt, Dương lão đại quả nhiên là nhân vật danh bất hư truyền trong giới hắc đạo, không dùng thủ đoạn nhỏ, em không bị đối xử tệ bạc thì tốt rồi".

Trịnh Sảng cười lắc đầu: "Đâu đến nỗi khoa trương như chị nghĩ".

Dương Mịch đột nhiên hạ thấp giọng hỏi: "Trịnh Sảng, em thử nói xem tại sao em và Dương lão đại thân mật thế?"

Trịnh Sảng cau mày: "Thân mật ư? Em chẳng cảm thấy gì cả?". Hình như ngay từ ngày đầu tiên cô đi theo Dương Dương họ đã như vậy, có gì là thân mật với không thân mật, con người và gối ôm lẽ nào lại không thân mật?

Thấy Trịnh Sảng trừng mắt với mình, Dương Mịch đột nhiên nghĩ ra: "Trịnh Sảng, hành động của em và Dương lão đại còn không gọi là thân mật thì cái gì mới là thân mật, không phải em đã thích Dương lão đại đấy chứ?"

"Thích?" Trịnh Sảng sững sờ khi nghe câu nói của Dương Mịch, cô ngồi bật dậy rồi nhanh chóng dịch lên đầu giường. Trịnh Sảng mở to mắt nói: "Chị nói đùa đấy à? Em chỉ làm tròn trách nhiệm của một gối ôm và thuộc hạ mà thôi, làm sao có khả năng thích anh ấy? Chị có bị sốt không hả? Trông em giống người thích anh ấy lắm sao?"

Thấy phản ứng của Trịnh Sảng quá kịch liệt, Dương Mịch không rời mắt khỏi Trịnh Sảng: "Em bảo đây là không thích, vậy em thử nói cho chị biết thế nào là thích đi".

Trịnh Sảng thất thần, thế nào mới gọi là "thích"? Cô nào sao biết được "thích" là gì, lúc nhỏ cô chỉ biết mỗi việc huấn luyện để sinh tồn, đến khi lớn lên cô sống vì nhiệm vụ. Những người xung quanh cô chỉ có cạnh tranh, chỉ có cá lớn nuốt cá bé, chỉ có nhiệm vụ và học tập. "Thích" là cái gì? Thích một người có cảm giác như thế nào, cô đều không biết.

Bắt gặp vẻ hoang mang trong mắt Trịnh Sảng, Dương Mịch lại lên tiếng: "Em chưa từng nghĩ đến sao? Hay là em định nói dối chị? Hay là em muốn lừa dối bản thân?"

Trịnh Sảng nhướng mắt nhìn Dương Mịch: "Em và Dương Dương chỉ là quan hệ lão đại và thuộc hạ, sao có thể dính đến "thích" được chứ? Chị nhìn ra em thích Dương Dương ở điểm nào?"

Trịnh Sảng nói rất hùng hồn, Dương Mịch im lặng trong giây lát rồi đột nhiên chuyển sang vấn đề khác: "Vậy cảm giác của em với Lâm Nhất là gì? Nếu Lâm Nhất cũng ôm em như Dương Dương, em sẽ ngoan ngoãn ở trong lòng anh ấy hay là có phản ứng khác?"

Trịnh Sảng nghe nói vậy lập tức lườm Dương Mịch: "Chị à, chị thấy em đau đầu chóng mặt nên cố tình đến đây khiến em đau đầu hơn sao? Tự nhiên chị lại lôi Lâm Nhất vào làm gì, anh chàng playboy đó à, để anh ta ôm em ư? Biến, biến, nói đùa kiểu gì thế?". Trịnh Sảng nói bằng một ngữ điệu rất không vui.

Trước phản ứng của Trịnh Sảng, Dương Mịch chớp chớp mắt: "Nhưng Lâm Nhất rất thích em".

"Em không thích anh ta". Câu trả lời của Trịnh Sảng rất thẳng thắn, rất dứt khoát. Tuy Lâm Nhất nói thích cô khiến cô kinh ngạc mất một hai phút, ưu phiền mất một tiếng đồng hồ, nhưng đối với người có đầu óc đơn giản như Trịnh Sảng, đây không phải là vấn đề nhức óc. Anh ta thích cô là chuyện không ai có thể ngăn cấm giống như anh ta từng nói. Vậy thì cô không thích anh ta cũng chẳng cần lý do gì cả.

Dương Mịch nghe Trịnh Sảng nói vậy không biết nên khóc hay nên cười, cô lắc đầu: "Em đã không hiểu thế nào là "thích", vậy thì làm sao em biết được thế nào là "không thích"?"

Trịnh Sảng cau mày đáp: "Không thích là không thích, cần phải hiểu sao?"

Bắt gặp vẻ mặt khó chịu của Trịnh Sảng, Dương Mịch cười khẽ: "Bình thường em là người rất thông minh, vậy mà đến vấn đề tình cảm cơ bản nhất cũng không hiểu, chị thật không biết nói em chậm hiểu hay là gì đây". Nói rồi Dương Mịch ngồi sát bên người Trịnh Sảng mỉm cười: "Lâm Nhất mà nghe em nói vậy chắc sẽ buồn lắm".

Trịnh Sảng nhăn mặt: "Lâm Nhất buồn thì liên quan gì đến em? Em có bảo anh ta thích em đâu, lẽ nào em phải nói là thích anh ta? Nếu nói dối em sẽ không vui, em thà để anh ta không vui còn hơn bản thân em không vui".

Nụ cười trên môi Dương Mịch càng tươi hơn: "Nếu Dương lão đại buồn thì sao?"

Trịnh Sảng nghe câu nói này đột nhiên bật cười ha ha: "Dương Dương là người mạnh mẽ như vậy, làm sao có chuyện buồn chứ, chị không hiểu anh ấy đâu".

Dương Mịch hơi lắc đầu: "Chỉ cần là con người sẽ có lúc buồn lúc vui. Em hãy mặc kệ chuyện Dương lão đại có buồn hay không, em chỉ cần cho chị biết, nếu Lâm Nhất là Dương Dương, liệu em có cự tuyệt một cách triệt để như vậy không?".

Sắc mặt Trịnh Sảng cứng đờ, cô ngồi im trên giường không biết trả lời như thế nào. Bắt gặp vẻ do dự của Trịnh Sảng, Dương Mịch bất giác cười lớn: "Sự do dự của em nói lên nhiều vấn đề, em là người có tính cách rất dứt khoát, không thích là không thích, thích là thích, em còn không hiểu sao?"

Trịnh Sảng cau mày nhìn Dương Mịch: "Em cần hiểu gì chứ? Dương Dương không vô vị như Lâm Nhất đâu".

Dương Mịch thở một hơi dài: "Em đúng là cô ngốc". Trịnh Sảng liền trừng mắt với Dương Mịch.

Dương Mịch lắc đầu: "Được rồi, nếu hôm nay..."

"Trên đời này không có nếu". Dương Mịch còn chưa nói hết câu, Trịnh Sảng quả quyết cắt ngang lời, cô sống trong thế giới hiện thực, "nếu" chỉ là hư vô, cô không cần giả thiết bởi chúng không tồn tại.

"Dương Mịch, rốt cuộc chị muốn nói với em chuyện gì?" Trịnh Sảng chăm chú nhìn Dương Mịch, cuộc nói chuyện hôm nay toàn xoay quanh chủ đề thích với không thích, Dương Mịch biết rõ cô say sóng còn bắt cô hao tâm tổn sức.

Dương Mịch tỏ ra hơi tức giận: "Chị nói với em nửa ngày, em vẫn không hiểu chị muốn nói với em điều gì sao? Nếu chị không lo lắng em hồ đồ bị người ta ức hiếp, em tưởng chị muốn ở đây nói chuyện vớ vẩn với em sao?" Nơi này toàn mùi của Dương Dương, khiến cô rất khó chịu. Hơn nữa không biết Dương Dương lúc nào sẽ quay lại, nghĩ đến điều này là cô nơm nớp trong lòng.

Nếu không phải thấy Trịnh Sảng sống chết đi theo Dương Dương, cô cũng không nói những điều này với Trịnh Sảng. Biết Trịnh Sảng là người thông minh từ lâu, nhưng không ngờ về phương diện tình cảm cô ấy lại ngốc nghếch như vậy. Dương Dương lại là người ngông cuồng bá đạo hiếm thấy, cô lo Trịnh Sảng chịu thiệt nên mới có lòng tốt nhắc nhở Trịnh Sảng.

Từ trước đến nay Dương Mịch luôn hết sức dịu dàng, không ngờ cô lại gắt gỏng với Trịnh Sảng, khiến Trịnh Sảng chỉ biết mở to mắt nhìn Dương Mịch. Bà chị này to gan thật, từ một con cừu biến thành mèo rừng từ lúc nào thế?

Thấy vẻ mặt khó tin của Trịnh Sảng, Dương Mịch bất giác thở dài lắc đầu: "Em muốn biết thế nào là "thích" không?". Không đợi Trịnh Sảng trả lời, Dương Mịch tiếp tục lên tiếng: "Với em chị không nói phức tạp nữa, chỉ một câu, em có muốn ở bên cạnh Dương lão đại cả đời, cùng hưởng vinh nhục, không xa rời anh ta hay không?"

Tình yêu là điều vô cùng đẹp đẽ, sống chết có nhau gì đó, tâm hồn tâm linh đồng điệu gì đó, khắc cốt ghi tâm, vĩnh hằng gì đó khỏi cần nhắc đến. Đối với cô gái ngốc nghếch như Trịnh Sảng, nói với cô những điều cao siêu như vậy chỉ phí công, cứ đề cập thẳng còn có hiệu quả hơn.

Trịnh Sảng im lặng nhìn Dương Mịch một lúc mới thốt ra câu: "Làm thuộc hạ cũng có thể đi theo suốt đời". Câu này Dương Dương đã nói với cô từ lâu, hơn nữa cô đã nhận lời cả đời theo hắn, chuyện này có liên quan gì đến "thích"?

Dương Mịch cất cao giọng: "Được, thuộc hạ phải không? Em có thấy vị lão đại nào cả ngày ôm thuộc hạ ở trong lòng, hơn nữa người thuộc hạ còn không phản kháng không? Em có thấy thuộc hạ nào bị lão đại ghi dấu ấn ở trên người? Em có thấy thuộc hạ nào chung chăn chung gối với lão đại? Thuộc hạ, thuộc hạ...đám Hồng Ưng cũng là thuộc hạ, sao chị không thấy Dương lão đại và họ có hành vi này?"

Trước đó Dương Mịch không biết Dương Dương và Trịnh Sảng ngủ chung giường, hôm nay vào đây mới phát hiện trên giường của Trịnh Sảng toàn mùi đặc trưng của Dương Dương, xem ra hai người ngủ cùng nhau từ lâu. Trên cổ Trịnh Sảng còn lưu lại vết răng cắn, vậy mà Trịnh Sảng dám nói chỉ là thuộc hạ.

Trịnh Sảng im lặng, nghĩ đến cảnh đổi cô thành đám Hồng Ưng, cô liền cảm thấy buồn nôn, không thể tưởng tượng nổi, thật sự không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng đó như thế nào. Trịnh Sảng ngẩng đầu định nói câu gì đó với Dương Mịch, bắt gặp ánh mắt hung dữ của Dương Mịch, lời nói đến miệng lại bị nuốt xuống cổ họng. Cô thích Dương Dương thật sao? Lúc Dương Dương bảo cô đi theo hắn cả đời, cô không cảm thấy chuyện đó có gì khó chấp nhận. Bản thân cô cũng nhận định là cô sẽ ở bên hắn cả đời, lẽ nào đây không phải vì cô là thuộc hạ của hắn, mà vì cô thích hắn nên mới nhận lời? Nghĩ đến đây Trịnh Sảng bất giác nhíu mày.

Dương Mịch nói khẽ bên tai Trịnh Sảng: "Thích một người không có giới hạn cũng không có tiêu chuẩn, chỉ là em muốn ở bên người đó cả đời, cùng người đó lên trời xuống đất, toàn tâm toàn ý tin tưởng đối phương, toàn tâm toàn ý đem bản thân trao cho đối phương, điều đó có nghĩa là tình cảm của em đã vào đến cốt tủy rồi, em đã rõ chưa?"

Trịnh Sảng nhìn chăm chú Dương Mịch, sau đó ngả người nằm xuống giường, thần sắc cô lộ vẻ bối rối và chấn động hiếm thấy.

Dương Mịch thấy vậy liền đứng dậy: "Em hãy tự mình suy nghĩ đi. Em phải hiểu rõ bản thân mới có thể hiểu đối phương. Nhập nhằng không hay chút nào, em cần phải làm rõ tâm ý của em". Nói xong, cô lắc đầu rồi quay người đi ra ngoài.

Đứng đợi ở ngoài cửa, Ngô Lỗi tỏ ra không tán thành Dương Mịch: "Tại sao em lại giúp Dương lão đại?"

Dương Mịch kéo tay Ngô Lỗi đi nhanh ra ngoài: "Bởi vì em không thích Lâm Nhất, anh ta có nhiều "tiền án" quá".

Ngô Lỗi cất cao giọng: "Dương Mịch!"

Dương Mịch ngẩng mặt nhìn Ngô Lỗi, gương mặt của anh ta có vẻ tức giận nhưng ánh mắt tràn đầy sự yêu thương, cô mỉm cười: "Có lẽ lần này Lâm Nhất thật sự động lòng, nhưng Trịnh Sảng không thích anh ấy thì cũng chẳng còn cách nào khác. Em hiểu tính cách của Trịnh Sảng, cô ấy ngốc nghếch về phương diện tình cảm, nhưng không đến mức hồ đồ. Nếu Lâm Nhất không chịu bỏ cuộc, em chỉ sợ anh ấy sẽ thảm bại trong tay Dương lão đại".

Nói xong Dương Mịch nở nụ cười dịu dàng với Ngô Lỗi: "Chẳng phải anh cũng có ý này hay sao? Lâm Nhất và Dương lão đại trực tiếp xung đột, người chịu thiệt chắc chắn không phải là Dương lão đại. Lâm Nhất không phải là đối thủ của người được tôi luyện trong thế giới máu tanh như Dương lão đại. Phải kịp thời ngăn chặn ý đồ của anh ấy mới là cách bảo vệ anh ấy. Hơn nữa, người Trịnh Sảng thích là Dương lão đại. Em thấy Dương lão đại cũng đối xử đặc biệt với Trịnh Sảng. Trực giác của người phụ nữ chuẩn lắm, em không muốn Trịnh Sảng chịu thiệt thòi khi ở bên Dương lão đại. Nếu Trịnh Sảng đã quyết định chọn Dương lão đại, vậy thì em muốn cô ấy sống hạnh phúc trọn đời. Dương lão đại là người lạnh lùng vô tình, em nghĩ chắc không ai dám đi phân tích chuyện này với anh ta, Trịnh Sảng cũng chẳng có người bạn nào giúp cô ấy làm rõ tình cảm của cô ấy, vì vậy em đành phải ra tay. "Thích" phải xuất phát từ cả hai phía mới có hạnh phúc. Về phần Lâm Nhất, chỉ có thể nói lời xin lỗi với anh ấy mà thôi".

Dương Mịch nói một hơi dài, Ngô Lỗi nghe xong gật đầu tán thành, anh ta là bạn thân của Lâm Nhất, tất nhiên cũng muốn tốt cho Lâm Nhất như Dương Mịch muốn tốt cho Trịnh Sảng Nhưng có một số chuyện không thể ép buộc, một số thứ không kịp thời nắm bắt, cơ hội sẽ mãi mãi rời khỏi anh.

Ở khoang sau, Trịnh Sảng nằm trên giường nghĩ đến những lời nói của Dương Mịch, cô cảm giác đầu óc mình hỗn loạn. Cô không thể ngờ giữa cô và Dương Dương tồn tại một chữ "thích". Cô thích Dương Dương ư, làm sao có thể? Chẳng phải cô luôn coi Dương Dương là lão đại của cô? Lẽ nào "thích" xuất phát từ việc Dương Dương ôm ôm ấp ấp cô hàng ngày?

Nhưng khi rơi vào tay đám thổ dân biến dị ở châu Phi, người đầu tiên cô nghĩ đến là Dương Dương. Ở trong Kim tự tháp, chứng kiến cảnh Dương Dương bất lực, cô cũng vì Dương Dương mới lo lắng và đau lòng. Lúc ở Hongkong không ngủ được, là vì thiếu Dương Dương ở bên cạnh. Mỗi khi gặp khó khăn cô đều muốn dựa dẫm vào Dương Dương, lẽ nào đúng như Dương Mịch nói, không phải là cô không thích, mà tình cảm của cô đã vào tận cốt tủy, trở thành một thói quen, thói quen có lúc rất đáng sợ, đáng sợ đến mức muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

Đây là lần đầu tiên có người phân tích với cô một cách triệt để như vậy, lẽ nào đây chính là "thích" hay sao? Trịnh Sảng nằm úp mặt xuống giường, một vấn đề từ trước đến nay cô chưa bao giờ nghĩ đến, bây giờ phơi bày ra trước mặt cô, khiến cô chỉ có thể đối diện mà không còn đường trốn chạy.

"Em đang làm gì vậy?" Dương Dương vừa vào phòng, bắt gặp Trịnh Sảng lăn đi lộn lại trên giường, hắn liền sải bước rộng tới bên giường ôm Trịnh Sảng vào lòng và lên tiếng hỏi: "Em thấy khó chịu?"

Trịnh Sảng liền nhìn vào đôi mắt của Dương Dương, đôi mắt đó vẫn lạnh lùng như lần đầu tiên gặp cô, không một chút thay đổi. Trịnh Sảng bần thần một lát rồi đột ngột mở miệng: "Lão đại, anh có thích tôi không?"

Lông mày của Dương Dương hơi cau lại, thấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Trịnh Sảng, hắn lạnh lùng trả lời: "Từ đó không tồn tại trong thế giới của tôi". Nói xong, hắn liền bế Trịnh Sảng đi ra ngoài.

Sắc mặt Dương Dương không một chút xao động, Trịnh Sảng bất giác gõ gõ đầu, xem ra Dương Dương không thích cô, tuy nhiên cô nghĩ chưa chắc Dương Dương đã hiểu từ này là gì. Cô tựa đầu vào ngực Dương Dương, tâm trạng khó chịu vì những câu nói của Dương Mịch từ từ biến mất. Dương Dương nói cô có khí chất khiến hắn bình ổn tinh thần, bây giờ cô cũng cảm thấy hắn có khí chất giúp cô bình tĩnh.

Sau khi tĩnh tâm, Trịnh Sảng lặng lẽ nghe tiếng tim đập trong lồng ngực Dương Dương và cảm nhận vòng tay ấm áp của hắn, đôi cánh tay hắn có thể khiến cô toàn tâm toàn ý phó thác. Lẽ nào cô thật sự thích Dương Dương? Không phải vì là thuộc hạ của hắn nên mới đồng ý cả đời theo hắn mà vì cô thích hắn nên muốn ở bên cạnh hắn?

"Trịnh Sảng, cô đã đỡ hơn chút nào chưa?" Vào đến phòng thuyền trưởng, Lâm Nhất mỉm cười hỏi thăm.

Dương Dương ôm Trịnh Sảng ngồi xuống vị trí thuyền trưởng, cô gật đầu với Lâm Nhất: "Tôi ổn rồi". Nói xong cô rúc đầu vào lòng Dương Dương như con mèo nhỏ. Trịnh Sảng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy bốn bề là đại dương bao la khiến cô cảm thấy không mấy dễ chịu.

Dương Dương siết chặt vòng tay ôm Trịnh Sảng rồi lên tiếng: "Hoàng Ưng!"

"Lão đại, ở góc năm mươi độ Tây Bắc có ba chiếc tàu ngầm đang lao về phía chúng ta". Trên một chiếc quân hạm tuần tra và do thám khác, Hoàng Ưng nhanh chóng báo cáo qua hệ thống liên lạc.

Dương Dương gật đầu: "Trịnh Nghiệp Thành."

Trịnh Nghiệp Thành lập tức xuất hiện trên màn hình hiển thị: "Trong phạm vi chúng tôi có thể dò tìm, có sáu chiếc quân hạm đang tiến về phía chúng ta".

Ánh mắt Dương Dương xẹt qua một tia vô cùng lạnh lẽo, khóe miệng hắn nhếch lên: "Đã bỏ vốn liếng ra rồi, không tồi, các chú hãy chú ý, tôi không muốn nhìn thấy bất cứ một con tàu nào quay về".

"Vâng ạ". Hoàng Ưng và Trịnh Nghiệp Thành đồng thanh đáp, sau đó bọn họ truyền đạt một loạt mệnh lệnh. Bảy con tàu không lớn lắm thuộc nhóm của Dương Dương tản ra trong chốc lát. Tuy nhiên, những con tàu này vẫn đảm bảo cự ly tuyệt đối, vừa có thể bảo vệ vừa có thể hỗ trợ nhau.

Tiêu Chiến và Ngô Lỗi không hiểu, chỉ có Lâm Nhất hiểu hành động vừa rồi của Dương Gia. Mấy con tàu giãn khoảng cách để có thể bảo vệ nhau, đồng thời nếu một con tàu bị bắn trúng thì vụ nổ và mảnh vụn không ảnh hưởng đến những con tàu khác. Đây là sự tính toán cẩn mật, một phản ứng nhanh như tia chớp và sự phối hợp vô cùng ăn ý.

Nghe những lời này Trịnh Sảng bất giác ngẩng lên nhìn cằm Dương Dương, chiếc cằm nhọn cương nghị của hắn cũng thể hiện sự bá đạo không ai sánh bằng. Dương Dương phát hiện ra dấu vết của kẻ địch nên mới đi tìm cô, không để cô bị lôi đi như lần trước. Trịnh Sảng toát mồ hôi lạnh, úp mặt vào ngực Dương Dương.

Lâm Nhất đứng bên cạnh lên tiếng: "Tôi cần làm gì?". Anh ta biết bây giờ không phải là lúc lấy lòng Trịnh Sảng.

Dương Dương nói lạnh lùng: "Lâm công tử hãy ngồi ở đây".

Lâm Nhất hơi nhíu mày nhưng không lên tiếng. Trịnh Sảng nói chen ngang: "Anh có kinh nghiệm đối phó tình huống này?"

Lâm Nhất quay sang nhìn Trịnh Sảng: "Trên mặt đất chúng tôi từng đụng độ, nhưng trên biển thì chưa bao giờ". Lâm gia cũng dính dáng một chút đến buôn bán vũ khí nên đối với việc giao đấu trên mặt đất anh ta không mấy xa lạ. Có điều anh ta chưa từng trải qua cuộc đụng độ quy mô lớn trên biển.

Trịnh Sảng cất giọng lãnh đạm: "Người của chúng tôi được huấn luyện kỹ càng, các anh chỉ cần ngồi xem là được". Người ngoài không thể biết người của Dương Gia ăn ý đến mức nào, nếu không thể giúp đỡ thì tốt nhất đừng nhúng tay vào.

Trịnh Sảng nói xong lại úp mặt vào ngực Dương Dương, Lâm Nhất liền ngồi ở bên cạnh. Anh ta không rành về hải chiến, muốn nhúng tay cũng chẳng nhúng nổi.

"Lão đại, xuất hiện sự gây nhiễu tín hiệu". Hồng Ưng báo cáo từ trong một con tàu ngầm trên chiếc quân hạm của Dương Dương.

Dương Dương cũng đã nhìn thấy sự gây nhiễu trên rada, hắn hừ một tiếng lạnh lùng.

"Lão đại, chúng ta bị bao vây rồi". Hoàng Ưng gửi đến hình ảnh sáu chiếc quân hạm và ba chiếc tàu ngầm của Lam Bang đã quây thành vòng tròn xung quanh bảy chiếc quân hạm của Dương Dương.

Đám Dương Mịch ngồi ở đằng sau căng thẳng đến mức nhấp nhổm không yên, Lâm Nhất liền xua tay ra hiệu bọn họ im lặng. Sắc mặt Dương Dương vẫn không thay đổi, xem ra tình huống chưa phải đáng sợ lắm.

"Còn mười giây nữa là lọt vào tầm bắn". Mắt Trịnh Nghiệp Thành lóe lên một tia sáng, khóe miệng nhếch thành nụ cười lạnh lùng. Màn hình đã hiện lên quân hạm của đối phương, kém xa so với quân hạm của bọn họ.

Dương Dương ừm một tiếng, đưa tay ôm chặt Trịnh Sảng ở trong lòng, Trịnh Sảng đột nhiên bị ép chặt đến mức không thở nổi. Thấy cô hơi giãy giụa, Dương Dương lên tiếng: "Sẽ lắc lư đó".

Người say sóng sợ nhất tàu bị lắc lư, Trịnh Sảng nghe nói liền bất động, cô nắm chặt vạt áo Dương Dương. Đôi cánh tay đang ôm cô khiến cô cảm thấy dễ chịu.

"Đồ ngu xuẩn, chưa đến khoảng cách cho phép đã bắn rồi". Hoàng Ưng cất giọng lạnh lùng, màn hình hiển thị hơi rung nhẹ, đối phương bắt đầu nhả đản về phía tàu của Dương Dương.

"Chuẩn bị". Hồng Ưng nói ngắn gọn, tay đặt lên nút bấm: "Bắn". Đồng thời, Trịnh Nghiệp Thành phát lệnh: "Lượt thứ hai". Tất cả quân hạm và tàu ngầm lập tức nhả đạn về vòng vây phía trước.

"Bùng", người ở trên tàu của Dương Dương không nghe tiếng đạn nổ mà chỉ thấy trên vùng biển ở xa xa đột nhiên xuất hoa băng bắn tung tóe lên trời, cột nước dâng cao như thác lũ.

Dương Mịch mở to mắt, Ngô Lỗi vội nắm lấy tay cô, đây là lần đầu tiên họ được chứng kiến cảnh tượng này. Tiêu Chiến ở bên cạnh không biết do quá hoảng sợ hay hưng phấn mà há hốc miệng không nói lên lời.

Cột nước cực lớn che tầm mắt của tất cả mọi người, Dương Dương lạnh lùng theo dõi cảnh tượng phía trước, tay hắn vô ý thức xoa đầu Trịnh Sảng, đôi mắt hắn sâu hun hút như không thấy đáy, không biết hắn đang nghĩ gì vào lúc này.

Ầm, cột nước vẫn còn chưa rơi xuống, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, lửa bốc đầy trời. Nước vừa lửa tạo thành một cảnh tượng độc đáo và thần bí vô cùng.

Những chiếc quân hạm của đối phương lúc này biến thành biển lửa, mảnh vỡ bay tung tóe khắp bốn phương rồi rơi xuống biển, bị đại dương nuốt chửng.

Dương Dương thấy vậy hơi nhíu mày, tiếng Hồng Ưng vọng đến: "Lão đại, toàn bộ mục tiêu đã được giải quyết, nhưng nên đề phòng cẩn thận".

Trịnh Nghiệp Thành tán thành: "Dễ dàng quá, đây không phải là tác phong của Lam Bang".

Dương Dương gật đầu: "Hết sức chú ý, đảm bảo tốc độ".

"Vâng ạ". Hồng Ưng, Hoàng Ưng và Trịnh Nghiệp Thành đồng thanh trả lời.

Lâm Nhất thấy vậy cũng lên tiếng: "Nên cẩn thận thì hơn".

Dương Dương, Lam Bang và Lâm gia là người thế nào, tất cả đều biết rõ về đối phương, chỉ có chút hành động này thì quá coi thường Dương Dương. Dương Dương và Lam Bang là đối thủ nhiều năm nay, cuộc tấn công ở mức độ này chỉ đủ để tấn công Lâm Nhất, đối với Dương Dương thì chẳng là gì cả. Đây thật sự không phải phong cách của Lam Bang, thế có nghĩa đây mới chỉ là món khai vị?

Bảy con tàu vừa ở trên và dưới mặt biển lao nhanh về phía trước, để lại đằng sau lưng những đốm lửa và mảnh vỡ từ những con tàu của Lam Bang vừa bị nổ tung.

Nghe cuộc nói chuyện của mấy người đàn ông, Trịnh Sảng nhỏm dậy từ trong lòng Dương Dương. Nhìn mặt biển phẳng lặng ở phía trước, Trịnh Sảng nhớ đến lần trước cô suýt bỏ mạng trên biển, lần này sao có thể dễ dàng như vậy. Màn hình hiển thị đột nhiên nhấp nháy, chứng tỏ tín hiệu đang có người xâm nhập. Trịnh Sảng nói "để tôi" rồi ngồi thẳng người trên đùi Dương Dương nhanh chóng thao tác bàn phím.

"Đối phương yêu cầu nói chuyện". Trịnh Sảng quay lại nhìn Dương Dương, đối phương chỉ xâm nhập để nói chuyện chứ không tấn công vào hệ thống.

Dương Dương cất giọng lạnh lùng: "Nối máy".

Trịnh Sảng lại gõ tạch tạch trên bàn phím, vài giây sau màn hình hiển thị nháy một cái rồi hiện ra một bóng hình, một người đàn ông trông rất quyến rũ, nhưng gương mặt anh ta không thể gọi là đẹp trai mà vô cùng kiều diễm yêu mị. Anh ta ngồi trên ghế sofa, ngón tay xoay xoay ly rượu vang. Anh ta nở nụ cười mê hoặc rồi hướng về Dương Dương: "Có thích món quà tôi tặng anh không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro