Chương 105

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn lên màn hình, Trịnh Sảng hơi nhíu mày, đây chẳng phải là người đàn ông yêu mị ngồi trên xe ô tô của Feiyusi, mẹ Giáo Văn ở Italy hay sao?

Dương Dương ôm Trịnh Sảng tựa người vào thành ghế thuyền trưởng, hắn lạnh lùng nhìn người đàn ông trên màn hình và cất giọng trầm trầm: "Anh nghĩ sao?"

Người đàn ông yêu mị nhếch mép cười, thể hiện tâm trạng rất vui vẻ, gương mặt anh ta toát ra vẻ phong tình vạn chủng hiếm gặp. Anh ta lắc lắc ly rượu vang trong tay rồi ngẩng lên nhìn Dương Dương: "Tôi quên mất đối thủ của tôi là Dương lão đại. Món quà đơn giản này làm sao có thể khiến anh vừa mắt, hahaha". Vừa nói anh ta vừa dựa ra phía sau một cách nhàn nhã, cứ như mấy con tàu vừa bị phá hủy chỉ là món đồ chơi đối với anh ta.

Dương Dương vẫn dõi theo người đàn ông yêu mị, sắc mặt hắn không hề thay đổi, tay hắn vuốt nhẹ tóc Trịnh Sảng, ánh mắt hắn lạnh lùng chứa đựng sự bá đạo và uy nghiêm tuyệt đối.

Người đàn ông yêu mị dường như cũng lường trước Dương Dương không rỗi hơi nói chuyện phiếm với anh ta, anh ta đưa mắt sang Lâm Nhất ở bên cạnh: "Đại công tử của Lâm gia cũng có mặt, tôi đang tự hỏi không hiểu tại sao Lâm công tử dám hống hách xâm nhập vào hải phận này, hóa ra là tìm Dương lão đại làm chỗ dựa. Tôi không ngờ công tử lại kiêng dè tôi như vậy". Vừa nói anh ta vừa cười lớn, giống như việc hai nhà Dương Lâm hợp tác đối phó anh ta càng làm tăng giá trị của anh ta.

Lâm Nhất hơi nhíu mày, nhưng lập tức nở nụ cười tao nhã: "Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là Lam lão đại của Lam Bang. Lam lão đại, hiếm khi thấy anh nhàn rỗi như vậy".

Ánh mắt người đàn ông yêu mị lóe lên một tia sắc bén, anh ta đột nhiên thu lại nụ cười mê hồn và lạnh lùng nhìn Lâm Nhất: "Người bạn nhỏ, tôi rất không vui khi nghe những lời này của cậu, cậu tưởng chút thực lực của cậu có thể làm gì tôi sao? Đúng là không biết tự lượng sức mình. Lúc tôi tung hoành tứ hải, không biết cậu còn đang ở nơi nào, đừng đánh giá bản thân cao quá, cậu và tôi không ở cùng một tầng lớp đâu".

Anh ta nói dứt câu, ánh mắt thâm hiểm trong giây lát chuyển thành ánh mắt cuốn hút làm lay động lòng người, anh ta nở nụ cười cao quý với Lâm Nhất: "Có điều tôi thích những người có bản lĩnh. Sau này nếu không còn con đường nào khác thì hoan nghênh cậu đến tìm tôi". Một câu nói đủ chứng tỏ anh ta không coi Lâm Nhất ra gì.

Lâm Nhất cũng không tỏ ra tức giận, anh ta vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt trên môi: "Được thôi, con người tôi không có sở trường gì, nhưng một chút lòng độ lượng cũng không phải không có. Nếu một ngày nào đó Lam lão đại rơi vào bước đường cùng, tôi cũng hoan nghênh Lam lão đại đến tìm Lâm gia chúng tôi".

Người đàn ông yêu mị liền bật cười ha hả, tiếng cười của anh ta chứa đựng sự hách dịch và ngông cuồng khó diễn tả. Trịnh Sảng phát hiện khí chất của anh ta không khác Dương Dương là bao, đều cao ngạo và bá đạo như nhau. Chỉ là Dương Dương có vẻ lạnh lùng hơn, còn người đàn ông này tà khí hơn.

Người đàn ông trên màn hình nở nụ cười khinh miệt: "Đúng là trẻ con có khác".

"Đủ rồi". Ngữ điệu lạnh lùng của Dương Dương cắt ngang tiếng cười của người đàn ông yêu mị. Dương Dương cất giọng trầm trầm: "Lam Tư, tôi không rảnh nói mấy chuyện vớ vẩn với anh, không còn lời nào nữa thì biến đi".

Người đàn ông tên Lam Tư thu lại tiếng cười. Anh ta đổi tư thế, nhếch mép cười với Dương Dương, nụ cười của anh ta vẫn mê hồn như lúc thường nhưng chứa mùi máu tanh nồng nặc: "Đúng là chẳng có phép lịch sự gì cả". Từ người anh ta toát ra sự trầm ổn đặc biệt, anh ta và Dương Dương giống như một âm một dương, không ai kém ai.

Trịnh Sảng không rời mắt khỏi người đàn ông trên màn hình, cô phát hiện thấy anh ta thay đổi thái độ nhanh như tên bắn. Nhưng từ anh ta tỏa ra khí chất uy nghiêm, tạo áp lực vô hình cho người đối diện. Có điều Trịnh Sảng đến Dương lão đại cũng không sợ, nói chi là lão đại của Lam Bang. Tuy nhiên cô cảm thấy hứng thú khi nghe câu "trong lúc anh ta tung hoành tứ hải không biết Lâm Nhất đang ở đâu". Tên Lam Tư này không biết bao nhiêu tuổi, nhìn bề ngoài cũng chỉ tầm ba mươi tuổi, vậy mà khẩu khí còn cao hơn trời.

Thấy Trịnh Sảng ngồi trên đùi Dương Dương, Lam Tư đưa mắt đánh giá cô từ đầu đến chân, anh ta nở nụ cười tao nhã: "Trịnh Sảng, chúng ta lại gặp nhau rồi".

Trịnh Sảng nói lãnh đạm: "Lam lão đại".

Lam Tư nhếch mép cười: "Không ngờ cô có sức hút lớn như vậy. Nếu biết sớm, tôi đã mời cô đến làm khách ở lâu đài của tôi".

Trịnh Sảng nghe ra hàm ý trong câu nói của Lam Tư, sắc mặt cô không hề thay đổi: "Chỉ cần lão đại có khả năng, tôi cũng không phản đối làm khách mời".

Lam Tư liền bật cười thành tiếng, anh ta hơi gật đầu: "Có lẽ rồi cô sẽ có cơ hội đến làm khách ở lâu đài của tôi, nhưng với điều kiện Dương Dương không khiến tôi thất vọng".

Dương Dương nghe vậy ánh mắt hơi thâm trầm, Lam Tư không phải nhân vật tầm thường, bề ngoài anh ta có vẻ ôn nhu, xinh đẹp như con gái nhưng thủ đoạn tàn nhẫn hơn ai hết, năng lực mạnh hơn ai hết. Nếu không có những yếu tố đó, anh ta không thể leo lên vị trí lão đại của Lam Bang lúc mới hai mươi mấy tuổi. Bao nhiêu năm đối đầu, anh ta là đối thủ duy nhất của hắn, trong cuộc giao tranh hai bên có lúc thua lúc thắng, nhưng không ai có bản lĩnh tiêu diệt ai. Anh ta tuyệt đối không phải là người làm việc không mục đích.

Bắt gặp ánh mắt Dương Dương, Lam Tư nhếch mép cười giơ ly rượu vang về phía Dương Dương: "Muốn nhờ sức mạnh của kẻ khác để phá vỡ sự cân bằng thế lực giữa hai chúng ta, Dương Dương, anh đúng là bị tôi chọc tức rồi. Được thôi, anh cứ việc ra tay, tôi sẽ tiếp anh đến cùng. Chúng ta hãy chống mắt xem trên thế giới này rốt cuộc ai mới là người chiến thắng sau cùng, hy vọng đại dương bao la không phải là nơi chôn thân của anh, sau này tôi có thể gặp lại anh, nếu không thế giới sẽ bớt đi rất nhiều hứng thú". Nói xong anh ta liền tu một hơi cạn ly rượu.

Màn hình hiển thị nháy một cái, Lam Tư cắt đứt liên lạc, Dương Dương lạnh lùng không lên tiếng, Lâm Nhất trầm ngâm: "Không biết hắn ta muốn giở thủ đoạn gì?"

"Lão đại, tín hiệu xuất phát từ tổng bộ của Lam Bang ở Washington". Trịnh Nghiệp Thành xuất hiện trên màn hình hiển thị, lên tiếng báo cáo.

"Chúng tôi không phát hiện ra tín hiệu theo dõi hay tấn công gì, cũng không có bất cứ mệnh lệnh đặc biệt nào". Hoàng Ưng báo cáo.

Đến lượt Hồng Ưng lộ diện trên màn hình: "Mặt biển không có dấu hiệu bất thường, trong phạm vi rada theo dõi không phát ra động tĩnh của kẻ địch, tất cả đều bình thường".

Nghe ba người báo cáo xong, Dương Dương gật đầu: "Các tàu hãy kiểm tra toàn bộ". Lam Tư không phải là người vô vị, chắc chắn anh ta không nối liên lạc để nói chuyện phiếm, bên trong chắc chắn có vấn đề gì đó, càng là thứ sạch sẽ càng che dấu vấn đề nghiêm trọng.

"Không có vấn đề, tất cả tín hiệu đều bình thường".

"Tất cả thiết bị hoạt động bình thường".

"Tất cả người trên tàu đều bình thường".

Mọi con tàu đều gửi báo cáo trong vòng hai phút, Dương Dương lạnh lùng ra lệnh: "Tiến về phía trước".

Lâm Nhất ngồi bên cạnh theo dõi hành động của Dương Gia, mọi việc đều diễn ra nhanh chóng, không do dự, không có bất cứ một lời thừa thãi, chỉ có chấp hành mệnh lệnh, phục tùng tuyệt đối. Đây chính là thực lực của Dương Gia, có lẽ Lam Tư nói đúng, anh ta và bọn họ còn một khoảng cách khá xa.

Bọn họ đều là những người trưởng thành từ những trận chiến máu lửa, từ vô số cửa ải sinh tử, đây không phải là điều anh ta có thể so sánh. Dõi theo bóng dáng uy nghiêm của Dương Dương và thân hình nhỏ bé của Trịnh Sảng ở trong lòng hắn, Lâm Nhất bất giác nhíu mày mà không lên tiếng.

Nửa ngày trôi qua, đoàn tàu của Dương Dương không gặp bất cứ trở ngại hay hiểm nguy nào. Tất cả mọi người trên tàu đều trầm mặc, đây không phải là cách làm của Lam Bang, tự nhiên bỏ cuộc không phải là tác phong của Lam Tư. Lam Tư là một phần tử nguy hiểm đến mức cực đoan, thứ anh ta thích nhất là hoa máu nở rộ trên đầu mũi dao nhọn. Vì vậy dưới vỏ bọc yên tĩnh chắc chắn tàng chứa một sự phản kích đáng sợ.

Không khí trên con tàu của Dương Dương rất đè nén. Trịnh Sảng quay đầu về phía đám Dương Mịch, thấy Dương Mịch mặc trắng bệch tựa vào vai Ngô Lỗi, toàn thân Dương Mịch không ngừng run rẩy, Trịnh Sảng chỉ biết lắc đầu.

Lâm Nhất dõi theo ánh mắt Trịnh Sảng lập tức lên tiếng an ủi Dương Mịch: "Cô đừng sợ, cô nên nhớ chúng ta đang đi cùng ai. Có Dương lão đại ở đây, chẳng có gì đáng sợ hết. Cô xem đi, Trịnh Sảng có tỏ ra hốt hoảng đâu nào". Mọi chuyện vẫn chưa bắt đầu mà Dương Mịch đã hoảng sợ đến mức này rồi?

Bị Dương Dương ôm chặt trong lòng, Trịnh Sảng không còn cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Trịnh Sảng không hề có khái niệm gì về Lam Bang nên cô không cảm nhận thấy sự nguy hiểm. Vòng tay ôm của Dương Dương lại giống như cảng tránh gió bão, mang lại cảm giác tin cậy và yên lòng cho Trịnh Sảng hơn bất cứ thứ gì khác.

"Tại sao vẫn chưa đến nơi?" Dương Dương đột nhiên cất giọng lạnh lùng.

Lâm Nhất liếc nhìn hải đồ trong tay: "Vẫn còn khoảng hơn hai mươi hải lý nữa".

Dương Dương hơi nhíu mày suy nghĩ rồi đột nhiên lên tiếng: "Dừng lại, không đúng". Bảy con tàu lập tức dừng lại trong giây lát.

Lâm Nhất đứng dậy đi đến bên cạnh Dương Dương: "Có vấn đề gì sao?"

"Mau gọi nhân viên thăm dò của Lâm công tử tới đây". Dương Dương nhíu chặt đôi lông mày, Lâm Nhất bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc của Dương Dương lập tức làm theo lời hắn. Ở trên biển không thể không nghe lời Dương Dương, anh ta có ưu điểm là không bao giờ làm ra vẻ hiểu biết một khi thật sự không hiểu.

"Chúng ta đang ở vĩ độ bao nhiêu?" Dương Dương theo dõi mấy nhân viên thăm dò đang không ngừng điều chỉnh hải đồ, giải thích vị trí nhưng không có một đáp án chính xác. Hắn hơi cất cao giọng đầy tức giận khiến mấy nhân viên thăm dò sợ đến mức tái mét mặt.

"Vĩ độ 25". Một người nhân viên nhanh nhảu trả lời.

Nghe câu này, ánh mắt Dương Dương càng tối sầm, Trịnh Sảng mở miệng hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

Mọi la bàn và rada trên tàu đều chỉ vào con số 25 độ, thế thì có vấn đề gì? Cùng lúc này, đám Hồng Ưng và Hoàng Ưng đều lộ diện trên màn hình hiển thị, tất cả chờ đợi mệnh lệnh của Dương Dương.

"Đây không phải là 25 độ". Dương Dương ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, gương mặt hắn lộ vẻ nghiêm túc hiếm thấy.

"Không phải? Tại sao không phải? Rada...bị gây nhiễu sao?" Trịnh Nghiệp Thành mới nói nửa câu đã lập tức hiểu ra vấn đề.

"Chuyện này...sao Dương lão đại biết được? Theo sự quan sát của chúng tôi thì phương hướng này là không sai". Một nhân viên thăm dò nói nhỏ. Anh ta xuất thân là thủy thủ nên rất có kinh nghiệm đi biển. Chuyến đi này anh ta cũng là người dẫn đường, dựa vào định vị của mặt trời thì đúng là phương hướng này.

Dương Dương không thèm để ý đến người vừa lên tiếng, hắn cúi xuống Trịnh Sảng hỏi: "Em có cảm giác lạ thường không?"

Trịnh Sảng ngẩng lên nhìn Dương Dương, thấy ánh mắt hắn dừng lại trên chiếc hoa tai của cô. Trịnh Sảng lập tức khởi động hoa tai, cô liền nghe thấy tiếng rè rè rất khẽ, nếu không chú ý kỹ chắc cũng không thể phát giác.

Sắc mặt Trịnh Sảng hơi thay đổi, cô ngồi thẳng người bắt đầu thâm nhập vào hệ thống vi tính trên quân hạm. Do luôn ở bên cạnh Dương Dương nên Trịnh Sảng không mở hoa tai, trong khi đó Dương Dương chưa tắt hoa tai bao giờ. Dương Dương không rành về mấy thứ công nghệ cao, hắn chỉ dựa vào cảm giác nhạy bén đã phát hiện ra điều bất thường. Trong khi đó, Trịnh Sảng là cao thủ nên cô vừa nghe là biết ngay có một tín hiệu gây nhiễu cực mạnh.

"Nghiệp Thành, hãy kết nối với tôi". Mười ngón tay Trịnh Sảng múa trên bàn phím, Trịnh Nghiệp Thành biết Trịnh Sảng rất thạo về phương diện gây nhiễu, anh ta lập tức kết nối với Trịnh Sảng. Đám Hồng Ưng và Hoàng Ưng cũng kết nối với Trịnh Sảng.

"Tín hiệu bị gây nhiễu". Sau khi tập hợp tín hiệu của mấy con tàu, Trịnh Sảng cau mày kết luận.

Dương Dương nói lạnh lùng: "Loại trừ ngay"

Trịnh Sảng không trả lời, đôi bàn tay cô vẫn hoạt động liên tục trên bàn phím. Quân hạm là một thứ vũ khí hiện đại hóa, tất cả đều được chỉ huy bằng hệ thống vi tính. Nếu hệ thống điều khiển bị gây nhiễu, vậy thì phương hướng, chỉ tiêu, vũ khí đều xảy ra sai sót. Lúc này mà người của Lam Bang xuất hiện, chắc chắn bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.

"Tôi thiếu nhân lực". Tín hiệu gây nhiễu dày đặc và rất mạnh, một chút loại trừ không có tác dụng lớn, cần phải tiến hành xóa bỏ từ nhiều góc độ mới được.

"Để tôi". Lâm Nhất liền đi tới chiếc máy vi tính ở bên cạnh. Anh ta cũng có trình độ tương đối về phương diện này.

Dương Dương hơi hất cằm với thuộc hạ ngồi trước máy vi tính, người này lập tức đứng dậy nhường chỗ cho Lâm Nhất, Lâm Nhất ngồi xuống bắt tay ngay vào công việc.

"Hãy theo tốc độ của tôi". Trịnh Sảng cất giọng trầm trầm với Lâm Nhất, một khi đã vào việc thì Trịnh Sảng không cần biết đối phương là ai. Lâm Nhất gật đầu rồi bấm tạch tạch theo Trịnh Sảng.

Lúc này, Trịnh Sảng và Lâm Nhất cùng liên thủ loại bỏ tín hiệu gây nhiễu. Còn ở trên mặt biển, sóng vẫn cuồn cuộn xô vào mấy chiếc quân hạm đang đứng im, dòng nước chảy mỗi lúc một nhanh hơn, đẩy tất cả những con tàu cùng trôi về một hướng.

Tín hiệu bị gây nhiễu sẽ không thể đưa ra phương hướng chính xác, cũng không thể đưa ra phán đoán chuẩn xác, tất cả chỉ có thể đợi đến khi tín hiệu gây nhiễu bị loại bỏ. Vào lúc này không ai lên tiếng, mọi người chỉ còn cách duy nhất là chờ đợi. Nhìn từng đợt sóng cuồn cuộn xô vào thân tàu, đôi lông mày của Dương Dương càng nhíu chặt hơn.

"Tín hiệu gây nhiễu số một bị loại bỏ".

"Tín hiệu số hai bị loại bỏ"

Nửa tiếng đồng hồ sau, giọng nói bình tĩnh của Trịnh Sảng vang lên, khiến bầu không khí bớt căng thẳng. Tại sao Lam Bang lại gây nhiễu? Nếu nói Lam Tư chỉ vì muốn bọn họ bị mất phương hướng trên biển mới tiến hành gây nhiễu thì không thông lắm, ánh mắt Dương Dương càng sắc lạnh hơn.

Ở dưới mặt biển, dòng nước chảy siết, mấy chiếc quân hạm của Dương Dương bị đẩy về một hướng, tốc độ trôi đi nhanh hay chậm trên mặt biển bao la khó có thể nhìn ra, chỉ có tiếng gió thổi mỗi lúc một lớn.

"Thật không hổ danh là Dương Dương, việc này cũng phát hiện ra, tôi chúc anh có một hành trình vui vẻ. Haha, tôi đợi anh ở New York, hy vọng anh còn sống quay về gặp tôi. Anh phải nhanh lên mới được, tôi không có lòng kiên nhẫn chờ đợi đâu". Trong lúc Trịnh Sảng phá giải tín hiệu gây nhiễu, một tin tức đột ngột xuất hiện trên màn hình. Mọi người im lặng đọc dòng chữ đầy khiêu khích đó.

Trịnh Sảng nhanh chóng xem xét thời gian và nguồn gốc gây nhiễu. Cô phát hiện ra mấy con tàu bị đám Dương Dương phá hủy chính là nguồn gốc gây nhiễu. Trịnh Sảng nghiến răng ken két, Lam Tư giỏi lắm, anh ta đã sử dụng nhiều bước đệm như vậy, mấy con tàu chìm dưới đáy biển không ngờ lại mang tín hiệu gây nhiễu mạnh như vậy. Hơn nữa, cuộc xâm nhập với mục đích đối thoại của anh ta cũng khiến tín hiệu thay đổi, đúng là một thủ đoạn cao minh thật.

Nhưng vào lúc này, không một ai chú ý đến việc Lam Bang gây nhiễu bằng cách nào, tất cả mọi người đều tập trung theo dõi xem rốt cuộc vấn đề gì xảy ra sau khi tín hiệu trở lại bình thường.

"Lão đại, chúng ta đã chệch khỏi tuyến đường biển cần đi". Sau khi tín hiệu gây hiệu của Lam Tư hoàn toàn bị loại bỏ, Trịnh Sảng thấy màn hình rada hiển thị 26 độ.

"Bị chệch đi một độ, chuyện này có nghĩa lý gì? Lão Sơn, mau lại đây, 26 độ có vấn đề gì không?" Lâm Nhất đột ngột lên tiếng khi thấy thông tin chính xác trên màn hình hiển thị.

"26 độ? Sao có thể đi tới 26 độ, mau quay lại, mau quay lại. Đây là tuyến đường biển chết chóc, nhanh lên". Nghe đến từ "26 độ", sắc mặt người được gọi là Lão Sơn lập tức biến đổi, ông ta xông lên hét lớn tiếng.

"Quay lại". Dương Dương lạnh lùng ra lệnh.

"Vâng". Đám Hồng Ưng và Hoàng Ưng nhất loạt trả lời, nhanh chóng khởi động những con tàu đang dừng lại trên mặt biển.

"26 độ 1, sao nhanh như vậy, chẳng phải chúng ta stop rồi sao?" Trịnh Sảng kinh ngạc thốt lên khi thấy rada không ngừng chuyển động.

"Tuy chúng ta dừng lại, nhưng dòng nước vẫn đẩy tàu trôi đi, chỉ cần nổ máy là ổn rồi". Lâm Nhất đứng bên cạnh giải thích cho Trịnh Sảng biết.

Trịnh Sảng chỉ rành những kiến thức trên lục địa, xuống nước là cô bó tay. Lần này cô không nôn nao mà khá tỉnh táo, có thể nói đây là lần đầu tiên cô tỉnh táo khi đi tàu. Tuy nhiên về một số vấn đề liên quan đến lý luận và thực tiễn, cô vẫn không hiểu.

Trịnh Sảng gật đầu, cô đang định mở miệng nói điều gì đó, rada lại nhảy một con số, Trịnh Sảng nhíu mày nói: "Nhanh quá". Trong lúc quân hạm khởi động rada vẫn nhảy thêm một vạch, chứng tỏ tốc độ dòng nước chảy rất mạnh.

"Mau quay lại nhanh lên, mở hết tốc độ". Trịnh Sảng vừa dứt lời, Dương Dương lên tiếng, hắn ngồi thẳng người, gương mặt nghiêm túc hơn lúc nào hết.

Dương Dương giơ tay nhấc người Trịnh Sảng ra phía sau: "Hãy túm chặt lấy tôi", vừa nói hắn vừa nhanh chóng điều khiển quân hạm.

Trịnh Sảng chỉ thấy Dương Dương bấm mấy nút, gạt cần điều khiển, con tàu nhanh chóng quay đầu về phía sau, cả con tàu phát ra tiếng ù ù, chắc là tốc độ tăng đến mức cao nhất trong chốc lát.

Trịnh Sảng còn chưa kịp phản ứng, mặt biển trước mắt dao động, thân con tàu lắc mạnh, cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt, trong đầu cũng xuất hiện tiếng ù ù. Cảm giác say sóng lại dội đến khiến Trịnh Sảng chỉ biết túm chặt cánh tay Dương Dương, cả người dính chặt vào lưng Dương Dương.

"Lực kéo lớn quá, xuất hiện sự xoay vòng".

"Không thể tăng tốc".

"Không chìm xuống được, thủy áp đột nhiên tăng cao".

Chỉ trong giây lát, Hồng Ưng, Hoàng Ưng và Trịnh Nghiệp Thành cùng lên tiếng, ngữ điệu của bọn họ có vẻ ngạc nhiên, nhưng không hề hốt hoảng.

Dương Dương cất giọng trầm trầm: "Tất cả mọi người ở trên tàu ngầm hãy lên quân hạm ngay, bỏ tàu ngầm ở lại, nhanh lên". Vừa nói hắn vừa tiếp tục điều khiển, quân hạm của hắn quay đầu thành công, và bắt đầu lao đi trên mặt biển.

Lúc này, Lâm Nhất thấy Trịnh Sảng đứng đằng sau Dương Dương trông có vẻ rất khó chịu, anh ta liền đi tới ôm cô: "Thấy khó chịu trong người thì hãy dựa vào tôi ngủ một giấc. Cô đừng đứng ở đây, cũng đừng nhìn ra biển nữa". Vừa nói anh ta vừa định kéo Trịnh Sảng khỏi người Dương Dương.

Trịnh Sảng vội từ chối: "Không, đừng ôm tôi, tôi ở đây thôi".

Lâm Nhất nói bằng một giọng vô cùng nghiêm túc: "Nghe tôi đi, bây giờ không phải là lúc cô tùy hứng, Dương lão đại không lo nổi cho cô đâu, chúng ta đừng làm phiền đến anh ấy. Ít nhất lúc này hãy nghe lời tôi". Vừa nói Lâm Nhất vừa kéo ngón tay đang bám chặt Dương Dương của Trịnh Sảng.

Thấy vẻ mặt thận trọng của Lâm Nhất, Trịnh Sảng hỏi: "Sao thế", vừa nói cô vừa chuẩn bị buông tay khỏi Dương Dương.

"Ai cho em bỏ tay ra?" Tay Trịnh Sảng còn chưa rời khỏi người Dương Dương, Dương Dương đột nhiên quay đầu gầm lên khiến Trịnh Sảng giật bắn mình, theo phản xạ lại ôm chặt lấy hắn.

Lâm Nhất nhíu mày khi chứng kiến cảnh này, anh ta cũng không ép Trịnh Sảng theo anh ta. Cảm nhận thấy thân thể Dương Dương căng cứng, Trịnh Sảng bất giác ngẩng lên nhìn Lâm Nhất: "Chuyện gì xảy ra vậy?" Vì cô không dám nhìn ra ngoài mặt biển nên cô không rõ tình hình ở bên ngoài bây giờ ra sao.

Lâm Nhất nhìn chăm chú mặt biển ở bên ngoài rồi quay đầu về phía Lão Sơn: "Mau nói ra những điều ông biết, nhanh lên".

Lão Sơn mặt trắng bệch, cất giọng nói run run: "Tuyến đường biển này là đường biển chết chóc, ở đây có một xoáy nước vị trí nằm ở 26 độ 4. Trung tâm xoáy nước không lớn nhưng có sức mạnh khủng khiếp, đạt đến sức gió cấp 10 của cơn lốc xoáy, không một con tàu nào có thể thoát khỏi khi đi qua vùng xoáy nước.

Một số con tàu chẳng may đi qua vùng này chỉ còn lại mảnh vỡ được phát hiện ở vùng biển cách đó cả ngàn hải lý, thế có nghĩa là mặt biển đã bị xoáy nước bao phủ. Nếu chúng ta bị hút vào, hậu quả không cần nói đến". Lão Sơn nói một hơi, lời nói của ông ta được truyền đi qua hệ thống phát thanh, khiến tất cả những người ở trên tàu hơi biến sắc mặt.

"Xoáy nước, xoáy nước ư?" Mặt Trịnh Sảng cũng bắt đầu tái mét, cô đứng thẳng người nhìn vào hệ thống rada.

26 độ 3, sắc mặt Trịnh Sảng vô cùng khó coi, lúc này cô chẳng thèm để ý đến chuyện say sóng mà quay đầu nhìn ra mặt biển, chỉ thấy nước biển vẫn không ngừng chuyển động, sóng vẫn đánh từng cơn vào thân tàu, mặt biển vẫn đẹp đẽ yên bình như cũ.

Nhưng nếu Trịnh Sảng không nhìn nhầm, mặt nước đã tạo thành thế chảy ngược, con tàu của cô ra sức lao về phía trước, nhưng bị dòng nước kéo ngược về phía sau.

Trịnh Sảng hít một hơi sâu lại nhìn sang bên này, chiếc tàu ngầm của Hồng Ưng không thể nào chìm xuống nước. Ở mấy chiếc quân hạm bên cạnh, người của Dương Gia nhanh chóng từ bỏ tàu ngầm và leo lên quân hạm.

Sức nước vô cùng lớn, lực hút ở bên dưới mặt bước càng mạnh hơn. Vũ khí của Dương Dương dù có tiên tiến có lợi hại đến mấy, đối với sức mạnh của thiên nhiên cũng chỉ như trứng chọi đá. Mấy chiếc tàu ngầm vừa bị bỏ lại ở bên cạnh chỉ trong chốc lát đã mất hút trên mặt biển. Chứng kiến cảnh tượng này, tim Trịnh Sảng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Sao có thể như vậy?" Dương Mịch mặt cắt không còn hột máu, toàn thân run lẩy bẩy. Ngô Lỗi giơ tay kéo cô vào lòng: "Em đừng nhìn nữa".

Thấy sắc mặt của Ngô Lỗi và Tiêu Chiến trở nên rất khó coi, mấy người nhân viên thăm dò bắt đầu run rẩy, Lâm Nhất mở miệng trấn an: "Hãy cố định thân thể của mình, dù xảy ra chuyện gì cũng đừng hoảng hốt. Tình hình bây giờ chắc mọi người cũng đã rõ, sợ hãi không giải quyết được vấn đề gì. Lúc này chúng ta chỉ có bình tĩnh, đừng nghĩ ngợi nhiều, nếu có thể chịu đựng thì mở mắt nhìn, không thể chịu nổi thì hãy nhắm mắt lại. Dương lão đại cần sự yên tĩnh tuyệt đối, chúng ta không thể khiến Dương lão đại phân tâm". Nói xong anh ta nhanh chóng đứng ở đằng sau Trịnh Sảng.

Ngô Lỗi và Tiêu Chiến liền đưa mắt nhìn nhau, hít một hơi sâu cố định thân thể của họ, đã đến nước này rồi thì chỉ còn cách phó mặc cho số phận.

Lúc này mặt biển không còn những đợt sóng lớn như vừa rồi, tất cả đều bằng phẳng lặng lẽ, chỉ có tiếng gió thổi nhè nhẹ bên tai. Mặt biển yên bình nhưng chứa đựng một sức mạnh đủ khiến con người nổi da gà. Trong khi đó, ba chiếc quân hạm còn lại đang cố gắng giãy giụa tiến lên, lui lại rồi lại tiến lên giữa dòng nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro