Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xong rồi người đẹp, tranh của cô đây".

Nhìn người trong bức họa có nét giống mình, Trịnh Sảng vui vẻ đưa một tờ tiền mệnh giá lớn cho người vẽ tranh.

"Cô mau gọi điện thoại cho Dương Mịch đi, để tôi đưa cô số điện thoại". Lâm Nhất thấy Trịnh Sảng chuẩn bị đi, vội vàng lên tiếng.

Trịnh Sảng nhún vai: "Không cần, tôi không có điện thoại".

Lâm Nhất nghe xong sững người nhìn Trịnh Sảng. Anh ta không thể hiểu, cô lái một chiếc xe mui trần rất sành điệu. Vậy mà cô không có di động, có tin nổi không?

Trịnh Sảng không định giải thích với Lâm Nhất. Cô không có người để gọi điện thoại thì cần máy di động làm gì?

"Này, tôi bấm số rồi đấy, cô mau nói chuyện với cô ấy đi. Đừng đến lúc bảo tôi gặp cô mà không báo cho cô ấy biết, tội càng nặng thêm". Lâm Nhất vừa nói vừa đưa điện thoại của mình cho Trịnh Sảng.

Trịnh Sảng nhận điện thoại. Cô nghe Dương Mịch nói một tràng giang đại hải, chỉ xen vào một câu "chị muốn bán thì bán". Kết quả Dương Mịch khóc lóc ầm ĩ.

Trịnh Sảng kiên nhẫn nghe xong, cô đột nhiên muốn đánh người. Bà chị Dương Mịch này, nói không muốn cô lái xe, cô liền đưa chìa khóa cho chị ta. Nói muốn bán xe, cô bảo bán thì bán, cùng lắm lúc nào gặp chiếc xe vừa ý lại bỏ tiền mua. Cuối cùng, chị ta lại lằng nhằng kêu cô hiểu nhầm chị ta, chị ta hoàn toàn không có ý đó. Đúng là thời buổi này muốn làm theo lòng dân cũng khó.

Hơn nữa, Trịnh Sảng còn rút ra kết luận, bữa trưa thịnh soạn của cô đi tong. Dương Mịch lo tìm người, quên cả việc nấu cơm. Ông trời cho nhân loại tình cảm phong phú làm gì. Con người nên hạn chế bớt tình cảm sướt mướt thì hơn.

Nhìn cảnh Trịnh Sảng nhăn nhó tắt điện thoại, Lâm Nhất toát mồ hôi lạnh. Chiếc xe trị giá mấy triệu cô nàng có thể tùy tiện đem bán, vừa nghe nói không có cơm ăn liền trở mặt. Loại người như vậy đúng là anh ta mới gặp lần đầu.

"Bữa trưa hôm nay tôi mời, coi như cám ơn cô giúp bạn tôi" - Lâm Nhất bất giác mỉm cười khi thấy Trịnh Sảng vẫn nhăn mặt nhíu mày. Chỉ là một bữa cơm thôi, không đến mức khó chịu như vậy chứ.

Trịnh Sảng lắc đầu: "Không cần".

Nói xong cô liền quay người bước đi. Trịnh Sảng không cho rằng bản thân đã giúp họ, mà cô chỉ tình cờ can thiệp mà thôi."Kẻ trộm, bắt kẻ trộm, bắt kẻ trộm". Trịnh Sảng vừa đi vài bước, từ xa có tiếng la hét vọng tới. Trịnh Sảng đứng lại nhìn về hướng đó, thấy một thanh niên tóc đỏ đang chạy rất nhanh về phía cô, trong tay hắn vẫn cầm chiếc ví tiền chưa kịp cất đi. Đằng sau hắn là một người đàn ông và một người đàn bà, có vẻ là cặp tình nhân vừa đuổi theo vừa hét lớn.

Lúc này trên quảng trường rất đông du khách, nhưng tất cả đều vờ như không nhìn thấy. Có người thậm chí còn quay đi chỗ khác, giữ thái độ lạnh lùng.

Trịnh Sảng quan sát tên trộm. Hắn vừa chạy vừa trừng mắt nhìn những người xung quanh. Ánh mắt hắn hung ác, mang tia sát khí đằng đằng, khiến mọi người không khỏi sợ hãi. Trịnh Sảng vốn tâm trạng không tốt, lại thấy bộ dạng đó của tên trộm, cô lạnh lùng tiến về phía hắn.

Trịnh Sảng nhẹ nhàng giơ chân. Tên trộm tóc đỏ vấp phải chân cô ngã lộn xuống đất, lăn đến đúng chỗ Lâm Nhất. Lâm Nhất nhếch mép cười, giơ chân đạp mạnh vào lưng tên trộm, khiến hắn nằm sõng xoài trên mặt đất.

Trịnh Sảng lùi một bước rồi tiếp tục nhấc cao chân lấy hết sức dẫm lên lưng tên trộm. Hôm nay cô đi giày cao gót, đúng là dùng được việc.

Tên trộm liên tiếp bị hai cú đạp tàn nhẫn vào người, không ngóc đầu dậy nổi.

"Cô to gan thật đấy". Lâm Nhất cười thật tươi với Trịnh Sảng. Trong khi bao người ngoảnh mặt làm ngơ, cô nàng dám ra tay bắt trộm. Người như cô trong xã hội này đúng là hiếm thấy.

Trịnh Sảng chỉ liếc qua Lâm Nhất. Cô xông tới mắng xối xả tên trộm đang khóc dở mếu mở ngồi dưới đất: "Anh là kẻ trộm chứ có phải là kẻ cướp đâu. Ăn trộm cần kỹ thuật, không phải dùng ánh mắt hung ác, sát khí đằng đằng. Con mẹ nó, Anh là tên trộm chứ không phải sát thủ. Giở thói lưu manh cũng cần có đạo đức nghề nghiệp".

Nghe Trịnh Sảng nói vậy, cả Lâm Nhất và tên trộm đều ngây người. Đúng lúc đó, cặp tình nhân chạy tới nơi vừa cám ơn rối rít, vừa giật lại ví tiền rồi gọi điện báo cảnh sát.

Nhìn tên trộm bị giải đi, Trịnh Sảng cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều. Lâm Nhất đứng bên cạnh thấy sắc mặt cô tươi tắn trở lại, bất giác cười lớn: "Không ngờ cô cũng có lòng tốt".

Trịnh Sảng liếc Lâm Nhất. Cô cũng có lòng tốt ư, sao cô không biết điều đó? Cô chỉ cảm thấy tên trộm vừa rồi làm mất mặt giới trộm đạo quá. Ăn trộm là nghề cần kỹ xảo chứ không phải thể lực. Một khi bị bắt, cần phải có phong độ. Tên đó không có phong độ cần thiết của một kẻ trộm, cô đành phải giúp hắn lấy lại.

Trịnh Sảng phẩy tay: "Không có kỹ thuật thì đừng giở trò, mất mặt lắm". Nói xong, cô bỏ đi tìm chỗ ăn trưa.

Lâm Nhất nhíu mày. Người phụ nữ này không phải có lòng tốt, mà cô nàng nhìn không vừa mắt. Tư duy của cô nàng quả thật không theo logic bình thường, nhưng lại khiến anh ta cảm thấy hứng thú mới chết.

Khi màn đêm buông xuống, Dương Mịch ngồi lặng lẽ trong quần bar, nhìn Trịnh Sảng điên cuồng theo điệu nhạc trên sàn nhảy. Đôi môi cô nở nụ cười nhẹ nhõm. Dương Mịch còn tưởng Trịnh Sảng sẽ trở mặt với cô, ai ngờ Trịnh Sảng coi như không có chuyện gì xảy ra. Một bữa tối thịnh soạn lập tức giải quyết mọi vấn đề.

"Hi! Dương Mịch, sao cô không ra nhảy? Nhảy với tôi một điệu đi".

Dương Mịch quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, cười nói: "Tôi không biết nhảy, các anh cứ tự nhiên đi".

"Thế sao được? Cô mời mà không tham gia. Chúng tôi chơi một mình còn có ý nghĩa gì nữa". Một tên khác xông đến tiếp lời. Đó chính là mấy anh chàng nhà giàu Dương Mịch gặp ở trường hồi sáng.

Hôm nay, khi Trịnh Sảng bỏ đi, Dương Mịch đi tìm khắp nơi nhưng không thấy Trịnh Sảng đâu cả. Mấy tên nhà giàu gặp Dương Mịch đang hốt hoảng tìm kiếm, sao bọn họ bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy được. Họ đưa Dương Mịch đi khắp San Fancisco tìm người. Dương Mịch không còn cách nào thoát khỏi nên đành phải nhận lời bọn họ tới nơi này, coi như trả ơn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro