Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương Mịch cau mày, cô thực sự không thích tiếp xúc với đám người này chút nào. Thấy từng tên áp sát vào, cô bất giác lùi lại, đảo mắt tìm Trịnh Sảng.

"Cậu mà không đi, Dương Mịch của cậu sẽ bị bọn nó ăn tươi nuốt sống đó". Ở một góc quán bar, Lâm Nhất đưa mắt về phía Dương Mịch, mỉm cười nói với Ngô Lỗi.

Ngô Lỗi nhận ra Dương Mịch từ lúc cô mới vào quán bar. Anh không ngờ cô lại đến nơi này. Chứng kiến cảnh Dương Mịch bị đám đàn ông gây khó dễ, Ngô Lỗi mặt tối sầm đứng phắt dậy.

"Khoan đã, cậu xem kìa". Tiêu Chiến nhảy lên ghế sofa quay người về phía Dương Mịch.

"Nào, Dương Mịch uống cạn ly này đi. Chỉ cần cô uống ly này, coi như nể mặt chúng tôi rồi".

Dương Mịch nhìn hai người đàn ông trước mặt, cắn môi nhận ly rượu. Bọn họ đã nói như vậy, cô không uống cũng không xong. Dương Mịch từ từ đưa ly rượu lên môi, không để ý đến ánh mắt khác lạ của hai người đàn ông.

"Khát quá". Ly rượu chưa kịp chạm môi Dương Mịch đã bị một bàn tay cướp lấy, đưa lên miệng tu một hơi.

Dương Mịch nhìn Trịnh Sảng mỉm cười: "Có nóng không?".

Trịnh Sảng nhếch môi nói với hai người đàn ông trước mặt Dương Mịch: "Xin lỗi đã uống rượu mời của các anh".

Hai người đàn ông liếc nhau, cười cười: "Không sao cả, cô nể mặt là được rồi".

"Đúng là đồ ngốc, thứ rượu đó có thể tùy tiện uống sao?". Thấy Trịnh Sảng uống hết ly rượu, Lâm Nhất liền đứng dậy đi về phía Trịnh Sảng. Tiêu Chiến và Ngô Lỗi nhìn nhau rồi đi theo Lâm Nhất.

"Tôi tưởng cô tài giỏi lắm, không ngờ cô cũng chỉ là con ngốc". Một giọng nói lạnh lùng vọng tới.

Trịnh Sảng hơi giật mình, nhận ra giọng nói của Lâm Nhất. Cô quay đầu về phía Lâm Nhất, anh đang nhìn đám đàn ông bằng ánh mắt lạnh lẽo: "Các cậu dám động thủ với người của tôi?"

Mấy người đàn ông lộ vẻ sợ sệt trong giây lát, rồi đột nhiên nở nụ cười mờ ám: "Chúng tôi có ra tay với cô ấy đâu. Có điều, Lâm thiếu, coi như chúng tôi làm một việc tốt cho anh đi".

"Các cậu định ra tay với ai hả?" - Ngô Lỗi đứng bên cạnh Dương Mịch trừng mắt với mấy người đàn ông.

Bọn họ sững sờ: "Xin lỗi, chúng tôi không biết hai cô gái là hoa đã có chủ. Ngô thiếu, chúc các anh tối nay chơi vui vẻ". Bọn họ vừa nháy mắt ra hiệu cho nhau vừa quay người định bỏ đi.

"Sợ gì chứ. Hiếm lắm mới có dịp mọi người cùng ra ngoài chơi. Thôi thì ở lại chơi cho đã đi". Trịnh Sảng giơ tay ngăn mấy người đàn ông. Xem ra Lâm Nhất và Ngô Lỗi là người có thế lực, đám con trai nhà giàu này còn phải nể mặt họ.

Quả nhiên Trịnh Sảng vừa mở miệng, mấy người đàn ông nhìn nhau rồi liếc Ngô Lỗi và Lâm Nhất bằng ánh mắt e ngại. Sau đó, họ cười khan với Trịnh Sảng.

Trịnh Sảng mỉm cười vẫy tay. Người phục vụ đứng chờ ở bên cạnh từ ban nãy đưa đến mấy ly rượu. Trịnh Sảng nhếch mép: "Hôm nay may có các anh giúp đỡ. Dương Mịch không uống được rượu, tôi sẽ uống thay chị ấy. Để tôi cạn trước". Nói xong, Trịnh Sảng một hơi cạn sạch.

Mấy người đàn ông thấy vậy, cũng mỉm cười nhận ly rượu uống hết. Trịnh Sảng nhếch mép nở nụ cười thâm hiểm. Mấy người đàn ông uống rượu xong cáo từ rồi chuồn vào sàn nhảy.

Trịnh Sảng có vẻ như khống chế toàn bộ cục diện. Cô cúi xuống dặn dò người phục vụ vài câu. Cô gái phục vụ cười tươi gật đầu rồi đi ra ngoài.

" Trịnh Sảng, cô ác thật đấy". Tiêu Chiến bước tới. Anh ta từ đầu đến giờ chưa lộ diện, chỉ đứng ở góc quầy bar xem trò vui, tình cờ nghe thấy những lời dặn dò của Trịnh Sảng.

Nghe Tiêu Chiến nói vậy, Trịnh Sảng chỉ nhún vai không phản bác. Lâm Nhất ngồi bên cạnh tò mò hỏi: "Sao thế?"

Tiêu Chiến thấy Trịnh Sảng không có ý che dấu. Anh ta liền kể lại những điều mình vừa nghe được. Hóa ra từ lúc ở sàn nhảy, Trịnh Sảng đã nhìn thấy hai người đàn ông ép rượu Dương Mịch. Ra đời từ năm mười mấy tuổi, Trịnh Sảng không thể không đoán ra chúng định giở trò gì. Vì vậy, cô đã sớm chuẩn bị chiêu đối phó với chúng.

Mấy ly rượu đưa bọn chúng uống bị bỏ thuốc nhiều gấp mấy lần rượu của Trịnh Sảng. Ở quán bar chỉ cần uống phải loại thuốc đó, tìm gái cũng không phải quá khó. Còn về việc bọn chúng bị chặt chém bao nhiêu tiền, liệu có mắc bệnh gì không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Trịnh Sảng.

Lâm Nhất nghe xong bất giác rùng mình. Cô gái này quả nhiên không ngốc nghếch, mà quá tàn nhẫn. Đúng là chỉ có cô mới nghĩ ra trò đó. Ngô Lỗi đứng bên cạnh Dương Mịch sờ lên cằm, không nói một câu nào.

" Tiểu Sảng, em có sao không?". Hiểu rõ đầu đuôi, Dương Mịch hốt hoảng nhìn Trịnh Sảng.

Trịnh Sảng thấy bộ dạng lo lắng và áy náy của Dương Mịch, cô mỉm cười lắc đầu: "Em không sao". Tuy trưởng thành ở nước ngoài, nhưng Trịnh Sảng không phải chưa từng đọc qua sách vở Trung Quốc. Biết rõ trên núi có hổ, vẫn tự nguyện đi lên núi thì đúng là kẻ ngốc. Tất nhiên cô phải có bản lĩnh ứng phó mới dám uống ly rượu đó. Bảo Trịnh Sảng hy sinh bản thân vì người khác? Không có đâu. Ở nơi ồn ào náo nhiệt như thế này, không một ai để ý đến nước dưới chân Trịnh Sảng.

"Hi, đây không phải là Lâm Nhất sao? Nhất, thời gian qua anh đi đâu mà chẳng thấy tới tìm em?". Một giọng nói ẽo ợt vọng đến khiến những người có mặt không khỏi rùng mình.

Trịnh Sảng và Dương Mịch cùng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một cô gái lả lơi, bỏ tay người đàn ông bên cạnh xông đến chỗ Lâm Nhất. Cô nàng ôm vai Lâm Nhất, nũng nịu: "Nhất, người ta nhớ anh quá, chẳng thấy anh đến tìm người ta gì cả. Đáng ghét".

Trịnh Sảng bỗng dưng nổi da gà. Người đàn bà này nhìn là biết thuộc dạng từng trải, còn làm ra vẻ ngây thơ. Trịnh Sảng bất giác cảm thấy khinh thường Lâm Nhất. Cô theo phản xạ dịch chiếc ghế ngồi như càng tránh xa anh ta càng tốt.

Trịnh Sảng nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt kinh thường của Ngô Lỗi và Dương Mịch. Họ cũng không nói năng gì, cúi đầu uống rượu. Chỉ có Tiêu Chiến ngồi bên cạnh là hưng phấn theo dõi màn kịch hay.

Lâm Nhất cau mày nhìn người đẹp đang đeo bám trên cánh tay anh ta. Anh ta thật sự không nhớ cô nàng là ai. Anh ta không thiếu người đẹp, lại thường xuyên đổi khẩu vị nên làm sao nhớ nổi người đàn bà bên cạnh. Tuy nhiên, Lâm Nhất vẫn giữ phong độ của một playboy: "Người đẹp, tôi...".

" Lâm Nhất, là anh phải không? Trời ạ, em tìm anh lâu lắm rồi. Đúng là ông trời có mắt, cho em gặp anh hôm nay". Lâm Nhất chưa nói hết câu, một người đẹp có thân hình bốc lửa khác xông tới như tên bắn, bám chặt cánh tay còn lại của anh ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro