Chương 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giáo Văn trầm mặt nói nhỏ: "Là Hải quan phòng không cảnh giới".

Dương Dương ra lệnh cho Hoàng Ưng: "Tăng nhanh tốc độ, cần giải quyết bên ngoài phạm vi an toàn của họ". Hoàng Ưng vâng dạ rồi lập tức truyền lệnh cho thuộc hạ.

Mặc dù đám Dương Dương có mối quan hệ với một số quan chức cấp cao như Bộ trưởng quốc phòng nhưng không có nghĩa quen biết tất cả mọi người. Bộ phận Hải quan phòng không tuy thuộc Bộ quốc phòng nhưng một khi anh công khai đột nhập vào lãnh hải của họ, họ có quyền tiêu diệt anh trước báo cáo sau. Hơn nữa, dù Bộ quốc phòng nhận được tin, họ cũng không trực tiếp can thiệp. Có những sự việc xảy ra trên lãnh thổ của bọn họ không thể công khai thảo luận.

"Rốt cuộc các anh là ai? Nếu còn không khai báo danh tính, chúng tôi sẽ lập tức nổ súng". Giọng nói uy nghiêm không khoan nhượng truyền qua hệ thống liên lạc khiến Dương Dương và Giáo Văn bất giác nhíu mày.

Tín hiệu rada đột nhiên rung nhẹ. Đám Dương Dương nhìn xuống màn hình hiển thị rada. Hệ thống phòng không bên dưới đã bắt đầu khởi động, đầu pháo tập trung về hướng này. Trên mặt biển, tàu tuần tra lao về phía bọn họ, bộ phận nhắm bắn trên quân hạm hướng về đội máy bay đang tiến gần đến lãnh thổ Australia.

"Nhanh lên". Giáo Văn lên tiếng thúc giục. Còn lại hai chiếc máy bay vẫn chưa giải quyết xong, những máy bay khác đã bị khống chế đều giảm tốc độ tối đa, gần như giữ nguyên vị trí. Chỉ có hai chiếc máy bay vẫn không ngừng tiến về phía trước.

"Cảnh cáo, cảnh cáo. Có vật nguy hiểm tiến lại gần, có vật nguy hiểm tiến đến". Bộ phận tự động dò tìm và máy quét trên máy bay Hoàng Ưng liên tục đưa ra thông báo. Đám Dương Dương và Giáo Văn đều nghe rõ qua hệ thống thông tin.

"Lái qua bên đó". Giáo Văn đột nhiên ra lệnh. Chiếc máy bay của Giáo Văn vốn đang dừng trên không trung phía sau lập tức tăng tốc, lao đến chiếc máy bay chở hàng bay đầu tiên. Giáo Văn cầm khẩu súng bắn tỉa loại hình mới nhất, chĩa ra ngoài cửa sổ nhắm thẳng vào cơ trưởng trên chiếc máy bay chở hàng đang hỗn loạn.

Pằng, một tiếng nổ nhẹ vang lên. Loạt đạn từ khẩu súng của Giáo Văn bay xuyên qua cửa sổ làm bằng chất liệu đặc biệt trúng đầu tên cơ trưởng. Chiếc máy bay chở hàng không người điều khiển khựng lại rồi nhanh chóng rơi xuống dưới.

"Lão đại, khống chế thành công". Chiếc máy bay đang rơi đột nhiên giữ thăng bằng rồi lại cất đầu bay lên cao, Giáo Văn biết người của anh ta đã khống chế được chiếc máy bay chở hàng anh ta vừa ra tay.

"Toàn bộ máy bay chở hàng quay đầu". Giáo Văn truyền lệnh qua hệ thống liên lạc nội bộ. Máy bay của anh ta cũng quay về khu vực an toàn.

"Chúng tôi cảnh cáo lần cuối, chúng tôi cảnh cáo lần cuối". Hải quan cảnh giới ở bên dưới cũng nhận thấy, đội máy bay trên bầu trời đang tấn công lẫn nhau. Họ không hiểu chuyện gì xảy ra, đành lên tiếng cảnh cáo.

"Lui lại". Dương Dương cất giọng lạnh lùng, những chiếc máy bay chở hàng được khống chế đã quay về điểm tập kết, nơi Hồng Ưng chờ sẵn để chuẩn bị đưa đi Trung Đông. Trên không trung chỉ còn lại máy bay chiến đấu, đặc biệt chiếc cuối cùng vẫn tiếp tục lao về phía trước.

"Thông báo cho Hắc Ưng, đi tổng bộ điều một chiếc máy bay chiến đấu loại hình mới nhất, gặp nhau ở Trung Á". Dương Dương vừa theo dõi tình hình, vừa ra lệnh cho Bạch Ưng. May mà lúc sản xuất, người của hắn chế tạo thêm một chiếc máy bay nên bây giờ mới có thể bù vào chiếc bị nổ tung. Hắn không thể hủy thêm chiếc máy bay nào vì trong tay hắn không còn hàng tồn. Đây cũng là nguyên nhân khiến Dương Dương chưa thể bỏ đi.

Lô máy bay chiến đấu này vừa đắt tiền vừa có yêu cầu rất cao nên chỉ sản xuất theo đơn đặt hàng. Dương gia thừa tiền sẵn của nên gặp những lô hàng có giá trị, họ thường sản xuất thêm để tự sử dụng. Do đó, một chiếc máy bay bị hủy cũng không sao, nhưng không thể nhiều hơn.

"Chuẩn bị bắn". Một mệnh lệnh lạnh lùng vang lên, Dương Dương nhíu chặt đôi lông mày. Đội máy bay của hắn nằm ngoài khu vực an toàn thì không sao, nhưng chiếc máy bay chiến đấu kia đã lọt vào phạm vi tập kích.

Một đường màu trắng mắt thường không nhìn thấy bay thẳng lên không trung về phía đội máy bay. Hệ thống rada phát hiện bị tập kích liền rung nhẹ. Một tiếng nổ lớn vang lên trong không trung. Chiếc máy bay của Hoàng Ưng ở phía trước kịp thời phát hiện điều bất thường liền phóng một quả tên lửa vào đạn pháo đang bay từ mặt đất, chặn đứng hiểm nguy ngay tức thì.

Hoa lửa thắp sáng không gian, những tín hiệu lấm chấm như các vì sao phủ kín màn hình rada. Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, sắc mặt của Dương Dương và Giáo Văn trở nên rất khó coi. Họ biết hành động đáp trả cuộc tấn công của hệ thống phòng vệ Australia vừa rồi là một hành vi khiêu khích. Lúc này, hệ thống pháo phòng không ở bên dưới đã khởi động, các loại máy bay chuẩn bị cất cánh. Phía Australia coi tất cả máy bay đang lượn lờ trên không trung là kẻ thù của họ.

"Tôi cho các anh mười giây. Nếu giải quyết không xong, tôi sẽ bắn tên lửa tiêu diệt các anh". Dương Dương cất giọng bá đạo, gửi thông điệp cuối cùng đến người của Giáo Văn đang ở trên chiếc máy bay chiến đấu chưa khống chế thành công.

"Dương...anh...". Giáo Văn biết trong tay Dương Dương không còn hàng dự trữ, lập tức hét lên ngăn cản. Nhưng chứng kiến vẻ mặt băng giá như không thể lạnh hơn của Dương Dương, Giáo Văn nuốt những lời còn lại. Lúc này, tốt nhất không nên nghi ngờ quyết định của Dương Dương. Hắn dám ra lệnh hủy chiếc máy bay chiến đấu, tức là hắn đã có cách giải quyết hậu sự.

"Sáu giây, năm giây, bốn giây...". Dương Dương chậm rãi đếm ngược, tất cả mọi người không nhúc nhích, chỉ căng mắt chăm chú theo dõi chiếc máy bay chiến đấu lắc đi lắc lại ở phía trước.

"Đối phương đã cất cánh rồi". Bạch Ưng nãy giờ quan sát phản ứng của Hải quan Australia, quay lại báo cáo với Dương Dương.

"Chuẩn bị quay về". Dương Dương ra lệnh, tất cả những chiếc máy bay đã quay đầu nhưng vẫn đang tạm dừng trên không trung lập tức tăng tốc sau khi có lệnh của Dương Dương.

"Còn ba giây nữa, chiếc máy bay chiến đấu sẽ tiến vào tầm bắn của đối phương". Giáo Văn lên tiếng, gương mặt anh ta căng thẳng vô cùng.

"Hai giây, một giây. Chuẩn bị..."

"Đã khống chế được rồi, chúng tôi sẽ quay về ngay". Đúng lúc Dương Dương đặt tay lên phím bắn tên lửa, hệ thống liên lạc đột nhiên truyền đến tiếng nói gấp gáp và hơi thở hổn hển. Chiếc máy bay chiến đấu phía trước đã quay đầu, bay theo của Dương Dương.

"Quay về". Dương Dương nói lạnh lùng.

Trong chốc lát, tất cả máy bay trên không trung lao nhanh về hướng ngược với đất Australia. Cũng vào lúc này, hệ thống phòng không Australia đang đếm tới giây cuối cùng để bắn pháo. Những người dưới mặt đất sững sờ khi thấy đội máy bay xâm nhập trên bầu trời đột ngột quay đầu bay đi mất.

"Đuổi...". Hải quan Australia còn chưa kịp ra lệnh, họ bỗng nhận được mệnh lệnh từ Bộ quốc phòng và Cục an ninh quốc gia, yêu cầu họ rút quân ngay lập tức. Vì vậy, họ chỉ còn cách khoanh tay đứng nhìn đội máy bay không rõ tung tích, đến bất thường, rồi đột nhiên biến mất.

Trên máy bay, Dương Dương tựa người vào thành ghế phía sau, tay vẫn ôm chặt Trịnh Sảng. Hắn từ từ nhắm mắt, cảm nhận thấy trên đùi ướt rượt. Quần âu đen của hắn ướt đẫm, từng giọt từng giọt chảy xuống sàn máy bay.

"Lão đại, chân lão đại..."

"Lão đại bị thương rồi".

Dương Dương lịm đi trong tiếng thét hỗn loạn. Lúc nhảy xuống chiếc máy bay chiến đấu, một viên đạn đã găm vào đùi hắn. Bao nhiêu năm không bị thương, hôm nay đúng là dịp hiếm có.

Trong tòa lâu đài của Giáo Văn ở Italy. Trịnh Sảng chống tay lên cằm nhìn Dương Dương đang nằm ngủ trên chiếc giường lớn. Cô thật sự không bao giờ nghĩ đến chuyện hắn bị thương. Sau một loạt hành động của ngày hôm qua, Trịnh Sảng đánh giá Dương Dương không phải người bình thường. Nếu trên thế giới này tồn tại siêu nhân, Trịnh Sảng tin chắc Dương Dương là một trong những người đó. Thế mà giờ đây siêu nhân lại bị thương. Dù chỉ là một viên đạn găm vào đùi nhưng cũng đủ khiến Trịnh Sảng cảm thấy không thể tin nổi.

Trịnh Sảng vặn đi vặn lại cổ đã bị cứng đờ. Cô tỉnh giấc sau khi máy bay về đến Italy. Vừa mở mắt, Trịnh Sảng liền chứng kiến cảnh Trịnh Nghiệp Thành đang gắp viên đạn trên đùi Dương Dương và cho hắn uống thuốc giải độc tố số không năm. Dương Dương vẫn giữ bộ mặt bình thản như thường lệ, đến lông mày của hắn cũng không động đậy. Trịnh Sảng không thể không khâm phục sức chịu đựng của Dương Dương.

Cúi xuống thấy Dương Dương nắm chặt tay mình, Trịnh Sảng bất giác vuốt mũi. Đến khi tỉnh dậy, Trịnh Sảng vẫn nắm tay Dương Dương. Do đó cô không thể không thừa nhận, Dương Dương nắm tay cô cũng chẳng có gì là sai. Bàn tay to lớn của hắn bóp chặt tay cô, đến mức Trịnh Sảng cảm thấy rất mệt. Cô không thể động đậy, cũng không thể đi chỗ khác, toàn thân cứng đờ.

"Đây là thuốc giải, cô mau cho lão đại uống đi". Trịnh Nghiệp Thành lên tiếng phá vỡ không khí yên tĩnh. Trịnh Sảng chưa kịp quay lại, thuốc giải đã được đưa vào tay cô.

"Sao vẫn phải uống?". Nhìn lọ thuốc nước trong tay, Trịnh Sảng hơi nhíu mày. Dương Dương mỗi tiếng uống một lần, đã sáu tiếng trôi qua rồi, hắn vẫn tiếp tục uống sao?

Trịnh Nghiệp Thành vừa kiểm tra vết thương của Dương Dương vừa giải thích: "Bởi vì lão đại hít một lượng không nhỏ độc tố số không năm, vì vậy cần mỗi tiếng đồng hồ uống thuốc một lần. Uống liền tám tiếng mới có thể hoàn toàn loại bỏ độc tố khỏi cơ thể".

Trịnh Sảng nhăn mặt, nhìn Dương Dương đang ngủ say lại nhìn xuống lọ thuốc. Cô đột nhiên lên tiếng: "Lô hàng thế nào rồi?" Cô gần như đánh cược cả mạng sống để lấy lại đống vũ khí đó, dù sao cũng nên tỏ ra quan tâm một chút.

Trịnh Nghiệp Thành mỉm cười: "Giáo Văn lão đại đích thân đưa hàng đi Trung Đông rồi. Nếu còn xảy ra vấn đề gì nữa, không cần cô ra oai, đến lúc đó lão đại sẽ giải quyết anh ta". Nói xong Trịnh Nghiệp Thành dọn số thuốc thừa rồi đi ra ngoài.

Trịnh Sảng gật đầu. Thảo nào chẳng thấy bóng dáng Giáo Văn, hóa ra anh ta đi thẳng đến Trung Đông. Tốt nhất anh ta đừng để xảy ra chuyện gì. Nếu lại có chuyện cần tìm đến Dương Dương, rồi cô lại bị đưa vào chỗ chết. Đến lúc đó không cần Dương Dương động thủ, cô cũng sẽ xơi tái Giáo Văn trước.

Thấy Dương Dương vẫn ngủ say sưa, Trịnh Sảng nhún vai. Sao Trịnh Nghiệp Thành lại bắt cô cho Dương Dương uống thuốc nữa, người bác sĩ là anh ta không biết tồn tại để làm gì. Nghĩ thì nghĩ vậy, Trịnh Sảng vẫn rút ống hút nhựa ở bên cạnh đưa vào miệng Dương Dương. Cô đổ thuốc nước vào ống hút rồi cúi đầu ngậm một đầu ống thổi thuốc vào miệng Dương Dương.

Độc tố số không năm có tác dụng phá hoạt thần kinh con người. Lượng độc tố lọt vào cơ thể Dương Dương sau khi phát tán không đến nỗi khiến hắn mất mạng nhưng cũng đủ khiến hắn lịm đi. Lần đầu tiên Trịnh Sảng cho Dương Dương uống thuốc, cô không biết làm thế nào để cạy miệng hắn. Cuối cùng, Trịnh Sảng đành phải tìm ống hút nhét vào mồm hắn. Lúc đó Trịnh Nghiệp Thành đứng bên cạnh còn cười ngoác miệng: "Tôi tưởng cô sẽ cho lão đại uống thuốc thuốc bằng phương pháp hô hấp nhân tạo".

Trịnh Sảng liếc Trịnh Nghiệp Thành đầy khinh bỉ. Bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt, thứ gì chẳng có. Nhân loại phát triển đến ngày hôm nay, hơn động vật cao cấp khác ở chỗ biết sử dụng công cụ. Nếu việc cỏn con này cũng phải dùng đến cơ thể, nhân loại trở về thời kỳ vượn người mất.

Nghĩ đến đây, Trịnh Sảng lại thấy khinh thường Trịnh Nghiệp Thành. Dương Dương đột ngột mở to hai mắt, khiến Trịnh Sảng liền bị mắc nghẹn ở cổ họng. Cô ngậm thuốc của Dương Dương, nhổ ra không được, nuốt vào cũng không xong.

Dương Dương đảo mắt nhìn Trịnh Sảng. Hắn ném chiếc ống hút nối giữa miệng hai người sang một bên rồi giơ tay kéo mạnh gáy Trịnh Sảng xuống và phủ miệng lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Trịnh Sảng ngây người. Cô còn chưa kịp phản ứng, thuốc trong miệng đã bị Dương Dương mút hết. Sau khi hút hết thuốc trong miệng Trịnh Sảng, Dương Dương nhấc cổ Trịnh Sảng lên cao một chút.

Trịnh Sảng cau mày. Đây là nụ hôn đầu của cô. À quên...không đúng, nụ hôn đầu đã bị Dương Dương cướp mất lúc ở trên máy bay. Nếu nói chuyện này với Dương Dương, chắc chắn cô sẽ bị hắn ném bay đi. Dù sao Dương Dương cũng không phải loại người hạ lưu, về điểm này Trịnh Sảng rõ hơn ai hết.

"Bỏ tôi ra". Trịnh Sảng bị Dương Dương xách cổ áo treo trên đầu hắn. Cô nghiến răng hét lớn. Lần này đúng là cô đã cứu hắn, cô có quyền hung hăng một tý.

Dương Dương không thay đổi sắc mặt. Hắn ấn đầu Trịnh Sảng xuống, khiến cô nằm đè lên ngực hắn. Dương Dương liền ôm chặt Trịnh Sảng vào lòng.

"Bỏ tôi ra, tôi không muốn ngủ". Trịnh Sảng ngủ liên tục hơn một ngày, bây giờ cô tỉnh táo hơn lúc nào hết, cô không buồn ngủ chút nào. Bị Dương Dương ôm chặt, Trịnh Sảng bất giác giãy giụa, miệng la hét lớn tiếng.

"Tôi không hỏi cô". Giọng nói lạnh lùng của Dương Dương vang bên tai Trịnh Sảng. Trịnh Sảng lập tức ngậm miệng, ngẩng cổ nhìn ngược lên cằm Dương Dương. Trịnh Sảng than trời, sao cô có thể quên bản tính độc tôn của hắn, hắn nghĩ đến cô mới là chuyện lạ.

Nằm trên ngực Dương Dương, cảm nhận bàn tay của hắn đang vuốt tóc cô, vừa theo một quy luật vừa dịu dàng. Tuy so với người khác vẫn là nặng tay, nhưng đối với một người có sức mạnh như Dương Dương, đây tuyệt đối là động tác dịu dàng. Nghe nhịp tim đập bình ổn trong lồng ngực Dương Dương, cảm nhận được cơ bắp rắn chắc của hắn, Trịnh Sảng bất giác bị thu hút. Cô vô ý thức sờ tay lên bộ ngực trần của Dương Dương. Cảm nhận được sức mạnh từ bắp thịt rắn chắc như pho tượng đồng, Trịnh Sảng có chút cảm khái. Làm thế nào mới có thể tạo ra một thân hình cường tráng như Dương Dương, nếu cô cũng có thì tốt quá. Đến lúc đó cô sẽ chẳng sợ Dương Dương, mà sẽ dùng nắm đấm đấu trực tiếp đấu với hắn, xem ai sợ ai.

"Cô muốn thưởng gì?" Dương Dương đột ngột lên tiếng. Trịnh Sảng đang nằm trên ngực Dương Dương sững người trong giây lát. Hiếm có dịp Dương Dương chủ động nhắc đến chuyện thưởng cho cô, Trịnh Sảng liền ngẩng đầu nhìn cằm hắn, miệng cười hỉ hả: "Anh biết rồi còn gì? Lần này chắc anh có thành ý đấy chứ?"

Trước đó, Dương Dương nói Trịnh Sảng chỉ tình cờ cứu hắn nên không tính công lao. Lần này tuy Trịnh Sảng bị Trịnh Nghiệp Thành đẩy xuống dưới chứ không phải cô tự nguyện nhưng trên thực tế, cô cũng hơi hơi muốn cứu hắn. Hơn nữa, tình huống lần này vô cùng nguy hiểm nên coi như cô lập công lớn.

"Đổi thứ khác". Vẫn là ngữ khí lãnh đạm của Dương Dương.

Trịnh Sảng nhìn Dương Dương bằng ánh mắt đầy thất vọng. Cô chỉ có một nguyện vọng là tìm hiểu tung tích của Trịnh Ý Hàm, tại sao lần nào cô cũng phải thương lượng với hắn. Trịnh Sảng không che dấu sự phẫn nộ: "Tại sao? Lẽ nào mạng sống của anh không đủ để đổi lấy tung tích của Ý Hàm?"

Dương Dương lên tiếng: "Chỉ vì tung tích của cô ta, cô mới bán mạng cứu tôi?". Giọng nói hắn hạ xuống mức không độ.

Trịnh Sảng sờ mũi: "Cũng không hẳn như vậy. Vào hoàn cảnh đó nếu tôi có thể cứu, tôi sẽ không quản ngại. Tôi đâu có thời gian nghĩ ngợi nhiều. Dương lão đại, anh rộng lượng tha cho Ý Hàm có được không?". Trịnh Sảng giở chiêu nũng nịu, nhưng không biết có tác dụng với Dương Dương hay không.

Dương Dương có thể nhận thấy những lời nói của Trịnh Sảng là thật lòng. Hắn vỗ nhẹ lên đầu Trịnh Sảng, ngữ khí đỡ băng giá hẳn: "Tôi có thể hứa sẽ không lấy mạng cô ta".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro