Chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe Dương Dương nói vậy, Trịnh Sảng không giấu vẻ vui mừng. Cô định nhoài người lên trên để đối diện với Dương Dương nói chuyện nhưng bị hắn giữ chặt ở trên ngực. Trịnh Sảng lườm Dương Dương: "Anh không được hành hạ chị ấy". Cô không muốn Trịnh Ý Hàm rơi vào hoàn cảnh tội chết có thể miễn, tội sống không tha.

"Chờ xem biểu hiện của cô thế nào". Dương Dương trả lời lãnh đạm.

Trịnh Sảng thầm rủa Dương Dương trong lòng. Trong khi đó, cô ngẩng đầu nở nụ cười rạng rỡ khiến gương mặt cô sáng bừng. Trịnh Sảng cười nói với Dương Dương: "Tôi sẽ là một người hầu tốt của lão đại".

Dương Dương lạnh lùng hừm một tiếng rồi xoay người nằm nghiêng, giữ chặt Trịnh Sảng trong lòng: "Ngủ thêm đi".

Trịnh Sảng bất giác cau mày. Lúc này, cô nằm đối diện với Dương Dương, hắn đã nhắm mắt ngủ. Trịnh Sảng chớp chớp mắt, ngủ thì ngủ, Dương Dương là lão đại, còn cô là người hầu của hắn nên chỉ có thể tuân lệnh.

Một đêm trôi qua rất nhanh. Ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ vào trong phòng. Bị ánh sáng chiếu vào mặt, Trịnh Sảng liền mở mắt, vươn vai.

"Lão đại, đến giờ thay thuốc rồi". Trịnh Nghiệp Thành gõ cửa cộc cộc và lên tiếng.

"Vào đi". Dương Dương nói lạnh lùng. Trịnh Sảng quay đầu thấy Dương Dương đang ngồi bên bàn sách cách giường cô không xa, hắn đang chăm chú xem thứ gì đó.

"Lão đại, vết thương...".

"Lại đây". Trịnh Nghiệp Thành chưa nói hết câu, Dương Dương đột ngột lên tiếng mà không hề quay đầu. Trịnh Sảng bất giác sờ trán, hắn vừa gọi cô?

"Cô làm đi". Vẫn là giọng nói lãnh đạm của Dương Dương. Trịnh Sảng nhìn khay vải băng, kéo và thuốc trên tay Trịnh Nghiệp Thành. Dương Dương ra lệnh cô thay thuốc cho hắn sao?

Trịnh Nghiệp Thành nghe vậy liền cười híp mắt với Trịnh Sảng. Anh ta tự giác đưa khay đồ cho cô và tỏ ra nghiêm túc: "Tôi giao lão đại cho cô đấy". Nói xong, Trịnh Nghiệp Thành liền đi lùi ra phía sau rồi nhanh chóng mất hút.

Dương Dương đứng dậy ngồi lên giường, hắn bình thản nhìn Trịnh Sảng đang đứng chết lặng một chỗ. Trịnh Sảng nhăn nhó nói với Dương Dương: "Dương lão đại, tôi không thạo công việc này. Nếu làm đau anh, anh cũng đừng trách tôi đấy". Nói xong cô liền mỉm cười đi đến bên Dương Dương.

Có câu "Ba mươi năm ở phía đông Hoàng hà, ba mươi năm ở phía tây Hoàng Hà" (một câu trong "Nho lâm ngoại sử", ý nói sông Hoàng Hà thường đổi dòng, nơi vốn ở phía Đông khi đổi dòng biến thành phía Tây), chuyện đời thay đổi trong chớp mắt. Trịnh Sảng mới bị Dương Dương dày vò vài hôm trước, bây giờ cô đã có cơ hội báo thù. Lần này, cô có thể quang minh chính đại ra tay, cả thù cũ thù mới trả cho hắn một lượt.

Dương Dương cau mày giục: "Nhanh lên".

Trịnh Sảng liền gật đầu: "Ok, tôi sẽ làm ngay". Vừa nói cô vừa bước nhanh tới.

Dương Dương ngồi im trên giường, hắn không hề có ý tự cởi quần để Trịnh Sảng thay thuốc. Trịnh Sảng lườm hắn, đúng là lão đại có khác. Cô đặt khay thuốc và với tay cởi dây đai quần hắn.

Vết thương của Dương Dương nằm ở đùi phải. Trịnh Sảng từ từ tụt quần Dương Dương. Thấy vết máu đọng xung quanh lớp vải băng, Trịnh Sảng cúi đầu nhếch mép cười và bắt đầu xử lý vết thương.

"Tôi xin lỗi, Dương lão đại, tay nghề của tôi kém lắm". Đang ấn ấn vào vết thương, Trịnh Sảng cảm thấy cơ bắp dưới tay cô rung nhẹ. Trịnh Sảng vội vàng nói lời xin lỗi, bàn tay cô vẫn giữ nguyên một chỗ.

"Chảy máu rồi. Lão đại, anh cố chịu đựng nhé".

"Tôi xin lỗi..."

"A...xin lỗi anh".

Trong căn phòng rộng ngoài tiếng kêu của Trịnh Sảng, không có bất cứ một tiếng động nào khác.

Một lúc sau, Trịnh Sảng ngẩng đầu nhìn Dương Dương: "Sao lại như vậy? Tôi phải băng bó thế nào đây?". Vết thương vốn đã khép miệng, bị Trịnh Sảng vần vò một hồi, bây giờ không ngừng rỉ máu. Dù Trịnh Sảng xử lý kiểu gì, máu từ vết thương vẫn cứ tuôn ra, chảy xuống đùi Dương Dương và nhuốm đỏ hai bàn tay Trịnh Sảng.

Dương Dương lạnh lùng nhìn Trịnh Sảng: "Giỡn đủ chưa?". Nghe Dương Dương nói vậy, Trịnh Sảng bất giác đỏ mặt. Dương Dương không ngăn cản hành động của cô, Trịnh Sảng còn tưởng hắn tin cô thật sự không thạo việc xử lý vết thương. Ai ngờ Dương Dương đã nhìn ra ý đồ của cô. Bị Dương Dương hỏi câu đó, Trịnh Sảng không biết trả lời thế nào. Dù sao hắn cũng hại cô nằm trên giường mất mấy ngày, khiến cô đau đớn lâu như vậy. Nhưng có lẽ...Dương Dương cũng không phải cố ý.

"Tôi đi gọi Trịnh Nghiệp Thành ". Trịnh Sảng cắn môi, quay người đi ra ngoài. Cô chỉ là muốn khiến Dương Dương chịu khổ giống như cô chứ không có mục đích nào khác. Nhưng nếu để Dương Dương mất nhiều máu, không biết hậu quả sẽ như thế nào.

Từ nhỏ, Trịnh Sảng toàn tự mình băng bó vết thương. Mặc dù không phải bị đạn bắn nhưng cũng là vết thương tóe máu. Hành động vừa rồi của cô nằm trong tầm kiểm soát, cùng lắm chỉ mất tý máu. Nhưng không hiểu tại sao vết thương của Dương Dương chảy nhiều máu như vậy. Trịnh Sảng chưa gặp tình huống tương tự nên hơi hoảng loạn.

"Lại đây". Thấy Trịnh Sảng quay người bước đi, Dương Dương cất giọng lạnh lùng: "Việc cỏn con này còn xử lý không xong, cô có tư cách gì làm người của tôi? Lại đây giải quyết đi".

Nhìn vẻ kiên định trong ánh mắt Dương Dương, Trịnh Sảng bất giác cắn môi rồi quay lại ngồi xuống bên cạnh Dương Dương. Cô nói khẽ: "Tôi không biết thật đấy. Anh hãy dạy tôi". Cô thật sự không biết cách xử lý vết thương kỳ lạ này.

"Viên đạn m16 có lực rất mạnh, lại tự động phát nổ khi gặp cản trở nên càng gia tăng phạm vi bị thương". Dương Dương cúi đầu nhìn Trịnh Sảng đang nỗ lực cầm máu. Hắn nói bình thản như không phải hắn là người bị thương: "Vết thương ở bề mặt da rất nhỏ, nhưng bên trong càng sâu hơn. Khi bị vần vò, vết thương sẽ không ngừng lan rộng và chảy máu".

Nghe Dương Dương giải thích, Trịnh Sảng nghiến răng nghiến lợi, đôi bàn tay cô nhanh chóng băng bó vết thương theo cách đặc biệt của cô.

Sau một hồi, vết thương trên đùi Dương Dương cuối cùng cũng cầm máu. Hai bàn tay Trịnh Sảng nhuộm một màu đỏ đáng sợ. Cô lau tay rồi đứng dậy nhìn Dương Dương: "Xin lỗi, Dương lão đại".

Dương Dương nói lãnh đạm: "Hủy bỏ công lao của cô lần này".

Trịnh Sảng sa sầm mặt. Thảo nào Dương Dương để yên khi cô giở trò trên vết thương của hắn. Với tính cách của Dương Dương, hắn không đánh cô một trận rồi ném cô ra ngoài mà để mặc cô giày vò vết thương thì đúng là chuyện lạ. Hóa ra Dương Dương muốn khấu trừ công lao của cô. Dương Dương ác thật, chiêu này còn tàn nhẫn hơn việc đánh đòn hoặc ném Trịnh Sảng ra ngoài. Dương Dương đã tìm thấy nhược điểm của cô.

Trịnh Sảng cười giả lả: "Dương lão đại. Sao anh có thể làm vậy, anh vừa hứa với tôi rồi".

"Tôi nhớ tôi đã hứa với cô. Đó là do cô không muốn". Dương Dương lạnh lùng nhìn Trịnh Sảng. Hắn vốn có ý định thưởng cho cô. Dù sao lần này cô cũng lập công lớn, cứu hắn thoát chết. Hắn không phải hạng người không chịu thừa nhận công lao của thuộc hạ. Hắn luôn công minh trong việc thưởng phạt nên mới hỏi Trịnh Sảng xem cô muốn nhận phần thưởng gì. Có điều, người phụ nữ này trí nhớ không tốt, dám giở trò với hắn, vậy thì đừng trách hắn không giữ lời.

Nghe Dương Dương nói vậy, Trịnh Sảng tái mét mặt. Dương Dương đã hứa không động đến Trịnh Ý Hàm, còn có thể cho cô thêm phần thưởng khác. Lần này coi như xong rồi. Nếu sớm biết Dương Dương cứng rắn như vậy, cô sẽ không thèm nhanh tay băng bó cho hắn.

"Đổi chiếc khác". Nhìn xuống thấy quần lót bị dính đầy máu, Dương Dương cau mày lên tiếng. Trịnh Sảng chuẩn bị đi lấy quần lót mới nhưng cô khựng lại khi thấy Dương Dương đi thẳng vào nhà tắm.

"Anh không thể tắm rửa". Trịnh Sảng nhanh chóng vớ một chiếc quần lót rồi chạy theo Dương Dương vào nhà tắm. Vết thương không thể bị dính nước. Lúc cô bị thương, Dương Dương cũng không cho cô tắm rửa.

Dương Dương đứng ở bên cạnh bồn tắm đưa mắt qua Trịnh Sảng. Hắn ngồi xuống bệ màu trắng sứ trên bồn tắm, cất giọng lạnh lùng: "Cô tắm cho tôi".

"Anh nói đùa đấy à, tôi...". Trịnh Sảng chưa nói hết câu phản đối, bị ánh mắt băng giá của Dương Dương làm cho cứng họng.

"Nhanh lên". Thấy Trịnh Sảng đứng im một chỗ, Dương Dương lên tiếng thúc giục.

Thấy sắc mặt Dương Dương có vẻ mất kiên nhẫn, Trịnh Sảng liền nắm chặt tay bước về phía hắn. Trịnh Sảng giúp Dương Dương cởi quần áo. Làn da màu đồng và cơ bắp rắn chắc thể hiện sức mạnh hơn người của Dương Dương dần lộ ra trước mắt Trịnh Sảng. Dương Dương nhắm mắt ngồi tựa vào bồn tắm. Đối diện với thân hình không một chút che đậy của hắn, Trịnh Sảng bất giác đỏ mặt.

Tuy Trịnh Sảng từng chứng kiến Dương Dương khỏa thân, cũng từng giúp hắn mặc quần áo nhưng đó chỉ là khoảnh khắc rất nhanh. Đây là lần đầu tiên cô giúp hắn tắm rửa. Mặc dù biết Dương Dương không có hứng thú với phụ nữ nhưng vẫn khiến Trịnh Sảng cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

Trịnh Sảng cầm chiếc khăn mặt ướt lau vết máu xung quanh chỗ bị thương của Dương Dương. Trịnh Sảng biết Dương Dương khó chịu khi thấy chân dính đầy máu nên mới đòi đi tắm. Đây là sai sót của cô nên cô còn cách nào khác ngoài việc tuân lệnh.

Dòng nước ấm từ từ chảy qua ngực Dương Dương. Làn da màu đồng, cơ bắp rắn chắc và thân hình có tỷ lệ hoàn hảo của hắn khi ướt đẫm mang lại cảm giác vô cùng gợi cảm. Sự gợi cảm toát ra từ cơ thể Dương Dương pha trộn sức mạnh và sự hoang dã tạo nên sức hấp dẫn đặc biệt. Trịnh Sảng càng đỏ mặt hơn, Dương Dương gợi cảm quả là một ý nghĩ kỳ quái.

Bên đùi bị thương của Dương Dương được Trịnh Sảng gác lên thành bồn, để tránh bị nước dính vào. May mà vết máu còn chưa khô hẳn nên Trịnh Sảng dễ dàng lau sạch. Từng giọt nước như hạt thủy tinh đọng trên cơ thể trần truồng của Dương Dương, khiến gương mặt Trịnh Sảng càng đỏ ửng.

"Quay người lại". Trịnh Sảng đang nhẹ nhàng lau người Dương Dương, hắn đột ngột cất giọng lạnh lùng ra lệnh cho cô. Trịnh Sảng hơi ngây người. Dương Dương bắt cô quay lại thì cô tắm cho hắn kiểu gì? Tuy nhiên, Trịnh Sảng vẫn làm theo lời Dương Dương quay lưng về phía hắn.

Xoạt xoạt, tiếng xé vải vang lên. Trịnh Sảng chỉ cảm thấy bờ lưng cô lạnh toát, hai mảnh áo cô nổi lên trên mặt nước. Trịnh Sảng theo phản xạ giơ hai tay che ngực rồi quay đầu hét lớn: "Anh làm gì...Á á á...". Một cơn đau dội tới khiến cô không thể nói hết câu.

Dương Dương ở đằng sau ôm chặt eo Trịnh Sảng và kéo cô đến trước ngực hắn. Hắn giữ chặt người Trịnh Sảng không cho cô động đậy. Dương Dương chăm chú nhìn vết tím bầm trên lưng Trịnh Sảng. Tối qua lúc ôm Trịnh Sảng ngủ, hắn phát hiện mỗi khi nằm thẳng, cả người cô liền run nhẹ. Dương Dương đoán vết thương trên lưng cô có lẽ nghiêm trọng hơn hắn tưởng. Lúc này, nhìn cổ tay Trịnh Sảng nổi gân xanh khi bị hắn túm chặt, còn trên lưng cô là di chứng của vụ thủy áp dưới tàu ngầm, Dương Dương đột nhiên xuất hiện một cảm xúc khó nói thành lời.

"Đau quá". Trịnh Sảng giãy giụa, hòng thoát khỏi sự đụng chạm của Dương Dương.

"Không được động đậy". Dương Dương càng siết chặt eo Trịnh Sảng. Biểu bì trên lưng Trịnh Sảng nứt toác, máu đọng chảy ra ngoài. Nếu không kịp thời xử lý, vết thương trên lưng cô sẽ ngày càng nghiêm trọng. Dương Dương một tay kẹp chặt thân hình không ngừn giãy giụa của Trịnh Sảng, một tay ra sức bóp nặn máu đọng trong vết thương.

Hai tay Trịnh Sảng nắm chặt cánh tay Dương Dương đang vòng qua eo cô. Cô đau đến mức toàn thân lấm tấm mồ hôi. Vết thương trên lưng cô vốn tê liệt không có bất cứ cảm giác nào, bây giờ bị Dương Dương động vào, nỗi đau dường như xuyên qua tim. Trịnh Sảng lắc đầu quầy quậy: "Đừng, đừng mà".

Thấy một tay không tiện xử lý vết thương của Trịnh Sảng, Dương Dương cau mày. Hắn dùng hai tay xoay người Trịnh Sảng đối diện với hắn. Hắn ấn đầu Trịnh Sảng xuống vai mình rồi cất giọng lạnh lùng: "Ôm chặt lấy tôi, vết thương trên lưng cô cần xử lý ngay".

Đầu Trịnh Sảng gục xuống vai Dương Dương. Nghe hắn nói vậy, cô liền giơ hai tay ôm chặt thắt lưng hắn và nghiến răng cố gắng chịu đựng sự đau đớn tột cùng.

"Đau, đau quá. Đau thật đấy". Nỗi đau dội từ lưng đến trước lồng ngực, khiến Trịnh Sảng không thể kìm chế tiếng rên la. Vết thương để một thời gian càng trở nên đau hơn khi bị Dương Dương nắn bóp.

Máu đen từ vết thương chảy xuống lưng Trịnh Sảng, sau đó dòng máu đỏ trào ra. Dương Dương giữ đầu Trịnh Sảng nói nhỏ: "Cố gắng chịu một lúc, sẽ rất đau đấy". Vừa nói, hắn vừa mở vòi nước lạnh ở bên cạnh phun vào lưng Trịnh Sảng.

"A...Dương Dương, đau quá...". Dòng nước lạnh dội xuống làn da bỏng rát của Trịnh Sảng. Cô bất giác dùng toàn lực ôm chặt lấy Dương Dương và há miệng cắn vào đầu vai hắn.

Lưng Trịnh Sảng được dòng nước lạnh gột rửa sạch máu đen. Nhìn bộ dạng thảm thương của cô và những vết tím đen nổi bật trên làn da trắng muốt rất khó coi, Dương Dương bất giác cau mày. Từ khi đi theo hắn, cô mới bị thương tích đầy mình. Nhớ đến chuyện Trịnh Sảng từng đỡ hộ hắn một viên đạn, Dương Dương vô thức đưa tay vuốt tóc Trịnh Sảng nói nhỏ: "Sau này sẽ không xảy ra nữa".

Trong cơn mê man vì đau đớn, Trịnh Sảng không chú ý đến câu nói của Dương Dương. Cô chỉ ôm chặt người hắn, cứ như việc ôm hắn sẽ giúp cô giảm bớt nỗi đau.

Dương Dương đưa hai tay ôm Trịnh Sảng vào lòng, chỉnh lại tư thế cô trước người hắn. Dương Dương vẫn để mặc Trịnh Sảng cắn vai hắn. Hắn từ từ cúi đầu ngoạm vào cổ Trịnh Sảng, day đi day lại như dã thú thưởng thức mùi vị thơm ngon của con mồi, giống như hắn đang nâng niu món đồ quý giá, càng giống trạng thái chiếm hữu tuyệt đối.

Đau đớn ở trên lưng giảm nhẹ, Trịnh Sảng cảm thấy trong miệng cô có mùi máu tanh nên ngẩng đầu. Đúng lúc này, Dương Dương đột ngột nghiến rất mạnh cổ Trịnh Sảng khiến cô đau đến mức giật nảy mình.

"Anh làm gì đó? Bỏ tôi ra". Bị Dương Dương cắn cổ, Trịnh Sảng chỉ biết đập tay liên hồi vào lưng Dương Dương. Đi theo Dương Dương một thời gian, khả năng chịu đau của Trịnh Sảng tăng lên tương đối. Bị Dương Dương cắn, Trịnh Sảng chỉ thấy đau đớn trong giây lát, còn lại là cảm giác tê tê. Chỉ có điều, tư thế thân mật khiến cô không mấy dễ chịu.

Trịnh Sảng đột nhiên cảm thấy Dương Dương giống như một con sư tử, còn cô là con mồi bị hắn bắt được. Hắn đang thưởng thức miếng mồi ngon miệng. Cô không thể kêu rên, cũng không thể động đậy, chỉ có thể chờ chết hoặc là thuần phục hắn vĩnh viễn.

Đến khi hai hàm răng bập sâu vào da thịt Trịnh Sảng, Dương Dương mới nhả ra. Lúc này, vết răng trên cổ cô rớm máu. Ánh mắt hắn lóe lên một đốm lửa, phát sáng đến kinh hồn. Dương Dương vẫn ôm chặt Trịnh Sảng, hắn từ từ cúi xuống liếm mút vệt máu trên cổ cô và hôn lên vết cắn.

"Dương Dương, anh muốn gì?" Trịnh Sảng cố gắng giãy giụa nhằm thoát khỏi đôi cánh tay cứng như thép của hắn. Cô càng bị Dương Dương siết chặt hơn, đến mức cô có cảm giác tức thở. Đồng thời, Dương Dương tiếp tục cúi đầu hôn cổ Trịnh Sảng, khiến cô càng có cảm giác buồn buồn. Trịnh Sảng đập tay liên hồi lên lưng Dương Dương trong sự kinh ngạc và hoảng loạn.

Dương Dương ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt Trịnh Sảng, hắn cất giọng trầm trầm: "Trịnh Sảng! Em đã mang dấu ấn của Dương Dương tôi. Cả đời này, dù có chết em cũng chỉ có thể chết trong tay tôi". Vừa nói, hắn vừa vuốt nhẹ lên vết răng. Từ trước đến nay, Dương Dương không biết thế nào là dịu dàng. Hắn chỉ biết một khi hắn muốn, hắn nhất định sẽ đánh dấu riêng của hắn, để trở thành vật sở hữu của hắn.

Nhìn ngọn lửa có thể đốt cháy người và vẻ kiên quyết không thể cự tuyệt trong đáy mắt Dương Dương, Trịnh Sảng bất giác toát mồ hôi lạnh. Trước đây, mặc dù biết Dương Dương là người bá đạo nhưng Trịnh Sảng không bao giờ có cảm giác hắn sẽ giết chết cô hoặc không buông tha cô một khi cô rời khỏi hắn. Hôm nay, nghe Dương Dương tuyên bố một cách trịnh trọng như vậy, Trịnh Sảng đột nhiên có cảm giác chẳng lành, có lẽ cả đời này cô cũng không thể thoát khỏi hắn.

Thấy Trịnh Sảng nhìn mình chăm chú, Dương Dương nhếch mép nở nụ cười lạnh lùng pha trộn vẻ vui mừng hiếm thấy. Hắn cúi xuống rút chiếc nhẫn hình con chim ưng đang bay trên tay rồi đeo vào ngón tay Trịnh Sảng.

Dương Dương nhấc cằm Trịnh Sảng nói rành rọt từng từ một: "Đây là thứ tượng trưng cho thân phận của Dương Gia. Hôm nay, tôi trao nó cho em, đồng nghĩa với việc thừa nhận em trở thành một thành viên của Dương Gia, thành người của tôi. Sau này, em có thân phận tương đương đám Hồng Ưng. Em đừng làm tôi thất vọng". Nói xong hắn ôm Trịnh Sảng đi ra khỏi nhà tắm.

Vào lúc Trịnh Sảng nắm chặt tay Dương Dương trên máy bay, hắn thật sự cảm nhận thấy sự nương tựa và phó thác của cô dành cho hắn. Chỉ cần cô một lòng theo hắn, coi hắn là chủ nhân, là thượng đế của cô thì dù cô còn khiếm khuyết cũng không sao cả. Dương Dương sẽ không bỏ qua người phụ nữ tên Trịnh Sảng. Người hắn lựa chọn cả đời này hắn tuyệt đối không từ bỏ.

Trịnh Sảng bị Dương Dương bế đi, hai thân thể ở trần không ngừng ma sát. Cảm thấy da Dương Dương không ngừng đụng chạm vào da thịt mình, Trịnh Sảng bất giác đỏ mặt. Cô không kịp tiêu hóa lời Dương Dương vừa nói, chỉ biết hét lớn: "Mau thả tôi xuống. Tôi có thể tự đi, anh mau bỏ tôi xuống đi". Đáng tiếc, Dương Dương không phải loại người nghe lời cô.

Dương Dương để Trịnh Sảng nằm úp sấp trên giường, nhẹ nhàng bôi thuốc lên lưng cô. Trịnh Sảng đảo mắt một lượt quanh căn phòng trống rồi lại nhìn chiếc nhẫn trên tay. Cô vùi đầu vào gối, thở một hơi dài. Tại sao mọi chuyện ngày càng xa rời suy nghĩ ban đầu của cô? Càng sống lâu với Dương Dương, cô càng chứng kiến sự bá đạo và lợi hại của Dương Dương, nhưng cơ hội thoát thân của cô cũng nhỏ hơn.

Một lúc sau, bụng Trịnh Sảng sôi òng ọc. Bị hành hạ cả buổi sáng mà chưa có thứ gì nhét vào bụng, Trịnh Sảng đói đến mức quên cả mỏi mệt. Cô quyết định không tiếp tục nghĩ ngợi. Dù sao bây giờ giải quyết cơn đói là chuyện quan trọng nhất, mọi việc khác tính sau. Nghĩ đến đây, Trịnh Sảng liền xuống giường định đi ra ngoài.

"Lại đây". Dương Dương đang cúi đầu xem thứ gì đó ở phòng khách. Hắn nói với Trịnh Sảng mà không ngẩng đầu nhìn cô. Trịnh Sảng biết Dương Dương là người vô cùng nhạy cảm nên lặng lẽ đi về phía hắn.

"Tôi đói rồi". Trịnh Sảng ngồi xuống bên cạnh Dương Dương, vỗ nhẹ lên bụng ra hiệu cho Dương Dương.

Dương Dương không lên tiếng. Trịnh Sảng vừa định mở miệng, một quản gia trung niên không biết xuất hiện từ bao giờ cúi người cung kính với Trịnh Sảng: "Tiểu thư muốn ăn món gì, thích khẩu vị như thế nào? Tiểu thư cứ dặn dò".

Trịnh Sảng hơi cau mày. Kể từ lúc đi theo Dương Dương, cô chưa nhận được sự tiếp đãi như thế này bao giờ. Đưa mắt nhìn chiếc nhẫn con chim ưng trên tay, Trịnh Sảng ngồi thẳng người nói rành rọt: "Gà cung bạo, miến cay, mực thiên hương, xách bò mẫu đơn, canh đơn hồng".

"Vâng ạ. Tiểu thư hãy đợi một lát". Người quản gia vẫn cúi người, đi giật lùi về phía sau rồi nhanh chóng mất dạng. Trịnh Sảng bất giác vuốt mũi, đãi ngộ đúng là tốt hơn nhiều.

"Lão đại, có kết quả xét nghiệm máu của Trịnh Sảng rồi". Trịnh Nghiệp Thành đi nhanh về phía hai người, trong tay anh ta cầm một tờ giấy.

"Có vấn đề gì không?". Trịnh Sảng liền quay sang hỏi Trịnh Nghiệp Thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro