Chương 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Im lặng hồi lâu, người đàn bà mới cất giọng lạnh lùng: "Không tồi, ít ra cô cũng có chút bảnh lĩnh". Vừa nói, bà ta vừa thu lại con dao trên cổ Trịnh Sảng.

Trịnh Sảng mỉm cười, thân thủ của cô không giỏi, nhưng đừng quên trên cánh tay cô có khẩu súng. Hai tay Trịnh Sảng không bị khống chế nên trong lúc người đàn bà sơ ý, cô rút súng thế thủ. Bà ta muốn thử thì cô sẽ cho bà ta biết dao hay súng nhanh hơn, bà ta cắt cổ cô hay cô găm một viên đạn vào tim bà ta trước.

Đến lúc này, Trịnh Sảng mới nhìn kỹ người đàn bà. Cô bất giác cau mày, tuy người đàn bà này giữ gìn rất tốt nhưng nhất định ở độ tuổi từ bốn mươi đến năm mươi. Bà ta ái mộ Dương Dương? Chắc cô đã nhầm lẫn.

Người đàn bà không đổi sắc mặt và ngữ điệu lạnh lùng: "Coi như cô cũng có năng lực tự bảo vệ".

Trịnh Sảng lên tiếng: "Nếu tôi không có thì bà sẽ làm gì tôi?". Khi đã thấy diện mạo của người đàn bà, Trịnh Sảng lập tức gạt bỏ suy đoán vừa nãy. Bà ta có lẽ là nhân vật cấp trưởng bối của Dương Dương. Cô biết ngay mà, trên đời này tồn tại người ái mộ Dương Dương, người đó chắc phải có lá gan bằng kim cương.

"Giết cô. Bên cạnh Dương Dương tuyệt đối không thể xuất hiện người kéo chân nó". Người đàn bà trả lời không chút do dự.

Trịnh Sảng đã quen bộ dạng băng giá của Dương Dương và đám Hồng Ưng nên sắc mặt của người đàn bà này chẳng là gì cả. Cô mỉm cười đáp lại: "Tại sao vừa rồi bà không ra tay?". Người đàn bà hoàn toàn có thể ra tay khi bà ta kề dao vào cổ cô. Thân thủ của cô như thế nào, có thể tự bảo vệ hay không sẽ càng thể hiện rõ hơn ở thời khắc sinh tử.

Người đàn bà nhìn xuống khẩu súng trong tay Trịnh Sảng đang chĩa thẳng vào ngực mình, bà ta hơi nhếch môi cười cười, thần sắc hoàn toàn khác vẻ lạnh lùng hồi nãy: "Tốt nhất cô hãy tập luyện thân thủ cho tốt vào, nếu không lần sau tôi sẽ không nương tay". Nói xong, bà ta quay người đi thẳng vào ngôi biệt thự như họng súng đen ngòm không hề tồn tại.

Trịnh Sảng im lặng hồi lâu, chuyện này là thế nào, coi như đã kết thúc? Trịnh Sảng nhíu mày nhìn bậc tam cấp trống không, bà ta dụ cô đến đây chỉ vì muốn thử cô xem cô có khả năng tự bảo vệ hay không, thân thủ tốt hay không tốt?

Trịnh Sảng không phải không nghĩ đến mối quan hệ tình thân giữa người đàn bà và Dương Dương, nhưng ở một gia tộc như Dương Gia, chắc không tồn tại thứ gọi là tình thân. Tuy nhiên, lời nói của người đàn bà thể hiện rõ thái độ quan tâm Dương Dương.

Hơn nữa theo Trịnh Sảng được biết, Dương Dương không còn người thân ruột thịt. Bên ngoài thường xuất hiện vô số tin đồn về hắc đạo hào môn, tuy nhiên so với những gia tộc khác luôn che dấu kỹ càng, bày bộ dạng cao thâm thần bí, Dương Dương hoàn toàn không để ý đến những lời đồn về thân thế của hắn.

Bố mẹ Dương Dương đã qua đời từ lâu. Dương Dương một thân một mình leo lên vị trí cao nhất của Dương Gia, nhờ khả năng hô phong hoán vũ và thủ đoạn tàn nhẫn, hắn trở thành lão đại Dương Gia, điều này không còn là bí mật trong giới hắc đạo. Vì vậy người đàn bà kia không phải là người thân của Dương Dương, bà ta quan tâm đến Dương Dương là một chuyện hiếm có khó tin.

Trịnh Sảng thu lại khẩu súng, người đàn bà vừa rồi nồng nặc sát khí, bà ta thật sự có ý định giết cô nếu thân thủ của cô không tốt. Quả là một người đàn bà kỳ lạ cùng với cách quan tâm kỳ lạ.

Tuy nhiên, Trịnh Sảng không có tâm trạng bận tâm đến vấn đề này. Một gia tộc lớn có lịch sử cả trăm năm như Dương Gia, các mối quan hệ phức tạp đến mức đau đầu. Ai biết được đối phương thật lòng hay giả dối?

Trịnh Sảng ngẩng mặt nhìn lên bầu trời tối om, cô bất thần tức giận đi nhanh về lối cũ. Chỉ vì người đàn bà kỳ quái này mà Trịnh Sảng bỏ lỡ thời gian ăn tối. Đói bụng quá, nếu sớm biết xảy ra chuyện vừa rồi thì cô đã không đi theo người đàn bà, mặc kệ bà ta quan tâm Dương Dương hay không, chẳng liên quan gì đến cô.

Trịnh Sảng nhanh chóng quay về nơi ở của Dương Dương. Lúc này, trên bàn đã bày đầy thức ăn, Dương Dương đang ngồi nói chuyện với Trịnh Nghiệp Thành. Thấy Trịnh Sảng, đáy mắt hắn lóe một tia sắc lạnh, đồng thời cất giọng trầm trầm: "Dọn hết đi". Các đầu bếp lần lượt đi vào, bưng hết các đĩa thức ăn ra ngoài.

Trịnh Sảng thấy vậy vội lao đến giữ một đĩa thức ăn: "Lão đại, tôi vẫn chưa ăn cơm".

" Em muộn năm muơi sáu phút". Dương Dương không ngẩng đầu.

Trịnh Sảng tỏ ra tức giận: "Không phải lỗi của tôi, do một người đàn bà dụ tôi đi chỗ khác, nói một thôi một hồi những lời quan tâm đến anh nên tôi mới chậm chễ, nếu không tôi đã về từ lâu rồi. Lão đại, tôi đói bụng quá, lão đại tha cho tôi lần này được không?"

Từ phòng tập luyện về đây chỉ mất chưa đến hai mươi phút, Dương Dương là người có khái niệm thời gian rất chặt chẽ, nếu cô không cho hắn lời giải thích xác đáng, hôm nay cô đừng mong ăn cơm. Trịnh Sảng tương đối hiểu Dương Dương, vừa thấy hắn đưa ra con số thời gian cụ thể, Trịnh Sảng liền khai thật. Cô còn nhìn hắn bằng bộ dạng đáng thương.

Dương Dương ngẩng đầu, thấy Trịnh Sảng không rời mắt khỏi hắn, tay vẫn giữ chặt đĩa thức ăn không cho đầu bếp mang đi. Hắn liền cau mày cất giọng lạnh lùng: "Dụ em thì em đi?"

Trịnh Sảng than thầm không xong rồi, vội vàng đổi sang nét mặt tươi cười rạng rỡ: "Lão đại, tôi đã tính đến chuyện tôi có gặp nguy hiểm hay không, có khả năng tự bảo vệ hay không thì tôi mới đi. Lão đại, nếu có người muốn làm điều bất lợi ở Dương Gia thì hắn phải lén lút tiến hành. Hơn nữa một khi người ngoài có thể xông vào nơi này, đây không còn là Dương Gia nữa. Vì vậy tôi không phải đi theo người đó một cách mù quáng".

Nói xong Trịnh Sảng hơi bĩu môi. Cô đã là người trưởng thành, tuy cô không sống trong giới hắc đạo, không biết nước có độ sâu như thế nào nhưng ít nhất cô cũng biết tiến lùi, biết phân biệt phải trái, đừng coi cô là trẻ con có được không? Cô đâu đến nỗi vô dụng như vậy.

Sắc mặt Dương Dương đỡ âm u hơn một chút. Đầu bếp đứng bên cạnh thấy Dương Dương không lên tiếng, lại tiếp tục thu dọn đĩa bát. Trịnh Sảng liền chạy đến bên cạnh Dương Dương ngồi xuống, tức giận nói: "Lão đại, tôi đói bụng rồi".

Dương Dương hơi nhíu mày: "Lần sau chú ý".

Nghe câu nói của Dương Dương, Trịnh Sảng lập tức tươi cười rạng rỡ, gật đầu lia lịa. Dương Dương đã nắm được điểm yếu của cô, cô chỉ có thể ký hiệp ước bất bình đẳng. Tuy nhiên, đối với lời dặn dò của Dương Dương, Trịnh Sảng không có ý kiến, sau này cô không bao giờ dính đến những chuyện không liên quan đến bản thân như lần này.

Trịnh Nghiệp Thành ngồi bên cạnh không nói một lời, chứng kiến bộ dạng của Trịnh Sảng, anh ta bất giác mỉm cười. Trịnh Sảng một phút trước vẫn còn nhăn nhăn nhó nhó, bây giờ đã tươi như hoa, chứng tỏ đồ ăn có sức hấp dẫn vô cùng to lớn với Trịnh Sảng.

"Lão đại, điện thoại của thân vương William". Trịnh Sảng cười híp mắt với đống thức ăn vừa được dọn lên, Hồng Ưng từ bên ngoài đi vào bẩm báo. Dương Dương gật đầu đứng dậy đi vào bên trong.

"Cô vừa gặp người phụ nữ nào?" Thấy Dương Dương đi khỏi, Trịnh Nghiệp Thành mở miệng hỏi Trịnh Sảng. Trịnh Sảng vừa ăn vừa hỏi lại Trịnh Nghiệp Thành: "Gì cơ?"

Trịnh Sảng không trả lời, ánh mắt cô ẩn chứa điều gì đó. Trịnh Sảng không thay đổi về ngoại hình cùng khí chất so với lúc Trịnh Nghiệp Thành mới biết cô, nhưng bây giờ cô càng trở nên khó nắm bắt hơn. Sự thay đổi này bắt đầu xuất hiện từ lúc Trịnh Sảng tỉnh lại. Trịnh Nghiệp Thành bất giác mỉm cười, lão đại quả nhiên biết cách dạy dỗ. Chỉ qua một khóa huấn luyện tập bắn súng, Trịnh Sảng đã lĩnh ngộ ra nhiều điều, đây là tiền đề cô sẽ đọ sức với bọn họ trong tương lai.

Trịnh Nghiệp Thành cũng không che dấu, nói thẳng ra: "Tôi theo lão đại mười năm trời, chưa bao giờ gặp người nào ở Dương Gia quan tâm đến lão đại. Dù là sáng hay tối, ở nơi này, việc thể hiện tài năng của mình còn thông minh hơn lộ bộ mặt giả dối giả vờ quan tâm đến lão đại".

Nghe Trịnh Nghiệp Thành nói vậy, Trịnh Sảng lập tức hiểu ra, người đàn bà đó có lẽ hát tuồng với cô. Không biết hôm nay bà ta có ý gì? Lẽ nào bà ta nghĩ cô là trẻ lên ba dễ lừa sao?

Thấy Trịnh Sảng không lên tiếng, Trịnh Nghiệp Thành tựa vào ghế sofa nói nhẹ nhàng: "Hồng Ưng đi theo lão đại lâu nhất, tôi tin chúng tôi đều không biết ai quan tâm đến lão đại. Người cô gặp hôm nay rốt cuộc là ai?"

"Một người phụ nữ bình thường, khoảng từ bốn mươi đến năm mươi tuổi". Trịnh Sảng ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời. Bà ta đúng là rất bình thường, không có diện mạo xuất chúng, cũng không có khí thế áp đảo mà chỉ có bộ dạng lãnh lẽo chết người. Nhưng người của Dương Gia ai mà chẳng lạnh lùng, người không có diện mạo xuất chúng mới là bất bình thường.

Trịnh Nghiệp Thành hơi cau mày suy nghĩ, anh ta không nói gì thêm. Trịnh Sảng cũng không lên tiếng, chuyên tâm vào bữa cơm.

Dương Dương và Trịnh Sảng đều hồi phục rất nhanh, không để lại di chứng. Thể lực của Dương Dương dần dần tốt hơn. Giáo Văn sau khi thấy Dương Dương không trừng phạt anh ta, anh ta liền chuồn về Italy. Vì vậy hiện tại chỉ còn lại Trịnh Nghiệp Thành ngày ngày theo sát Dương Dương.

Một đêm trôi qua, khi ánh nắng ban mai còn chưa chiếu vào trong phòng, ngoài cửa đột nhiên có tiếng gõ nhè nhẹ. Tiếng gõ cửa rất có quy củ, hai tiếng gõ có tiết tấu, cách mười giây một lần, đây là quy tắc cơ bản nhất.

Tối qua Trịnh Sảng ngủ rất muộn. Dù hàng ngày cô dậy sớm nhưng không phải vào giờ này, bây giờ còn sớm quá. Trịnh Sảng bực mình không thèm để ý đến tiếng gõ cửa, cô quay người ôm chặt Dương Dương nằm bên cạnh, rúc đầu vào ngực hắn.

Dương Dương nghỉ ngơi rất có quy luật, nghe tiếng gõ cửa, hắn ôm Trịnh Sảng ngồi dậy.

"Thiếu gia, bữa sáng của thiếu gia". Giọng một người phụ nữ khiến Trịnh Sảng đang rúc trong lòng Dương Dương cũng phải thò đầu ra nghe ngóng. Theo Dương Dương một thời gian dài, Trịnh Sảng biết tính nết và quy tắc của hắn. Dương Dương không bao giờ để phụ nữ làm người hầu. Trong Dương Gia có không ít đàn bà nhưng ngôi biệt thự của Dương Dương chỉ toàn đàn ông, không xuất hiện bóng dáng người hầu nữ.

Trịnh Sảng mơ mơ màng mở mắt, thấy người đàn bà đang kinh ngạc nhìn cô. Trịnh Sảng bất giác chớp mắt, người đàn bà này khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi, chính là người cô gặp tối qua. Mặc dù lúc đó trời tối nhưng Trịnh Sảng tuyệt đối không nhìn nhầm.

Người đàn bà chứng kiến cảnh tượng Dương Dương và Trịnh Sảng ôm ấp nhau rất thân mật và mờ ám, ánh mắt bà ta lóe lên một tia không rõ là vui mừng hay xúc động, đến bàn tay cầm khay đồ ăn cũng hơi run nhẹ.

Trịnh Sảng chớp mắt nhìn đối phương rồi lại quay sang Dương Dương. Hắn vẫn giữ vẻ bình thản, không vui không buồn. Trịnh Sảng lại lăn xuống giường ngủ tiếp. Mặc kệ sự đời, ngủ đủ giấc càng có lý hơn.

Thần sắc Dương Dương lạnh lẽo trong giây lát, hắn kéo tay Trịnh Sảng: "Dậy mau".

"Không dậy". Trịnh Sảng lật người ôm chặt đùi Dương Dương, trực tiếp cự tuyệt hắn. Bây giờ là thời điểm ngủ ngon nhất, Dương Dương bắt cô thức dậy, cô sẽ nguyền rủa hắn.

Dương Dương không nói một lời nào, nắm lấy vai Trịnh Sảng kéo cô ngồi dậy. Đánh thức Trịnh Sảng là một công việc vô cùng phiền phức, một khi cô đã ngủ say sấm sét đánh trên đầu cũng mặc kệ. Bây giờ lại chưa phải là giờ cô tỉnh giấc nên càng khó khăn hơn.

Trịnh Sảng bị Dương Dương kéo ngồi dậy, trong lúc mơ màng cô ôm đại thứ gì đó ngủ tiếp. Dương Dương thấy Trịnh Sảng ôm cổ hắn, mắt vẫn nhắm tịt, hắn sa sầm mặt, thuận tay phát mạnh vào mông Trịnh Sảng.

Trịnh Sảng đột nhiên cảm thấy mông đau rát, cô không nghĩ ngợi cắn cổ Dương Dương, miệng làu bàu: "Hãy để cho tôi yên, nếu không tôi sẽ giết người đấy".

Trong mắt Dương Dương chỉ còn lại sát khí, hắn siết chặt cổ tay Trịnh Sảng, nói rành rọt từng từ một: "Tôi cho em ba giây, thức dậy cùng tôi ra ngoài hay đi Hắc lao, tùy em chọn".

Hai chữ "Hắc lao" lạnh lùng khiến Trịnh Sảng tỉnh hẳn ngủ. Mấy ngày Giáo Văn ở đây, anh ta từng nhắc đến nơi này với cô. Giáo Văn miêu tả rất nhẹ nhàng, Hắc lao nơi đại ngục dành cho tội phạm giết người tàn bạo nhất. Nếu Trịnh Sảng bị tống đi Hắc lao, cơ hội thoát khỏi nơi đó còn khó hơn hái sao trên trời. Khốn khiếp thật, Dương Dương lại nắm được điểm yếu của cô.

Khi mở mắt, Trịnh Sảng phát hiện cô đang cắn cổ Dương Dương, mặt cô trở nên tái mét trong giây lát. Con người cô rất dễ chịu, chỉ có vấn đề ăn uống và buổi sáng thức giấc là cấm kỵ của cô. Nhưng bây giờ cô dám làm như vậy với Dương Dương, chắc cô không xong rồi.

Trịnh Sảng vội lau nước bọt của mình trên cổ Dương Dương, miệng xin lỗi rối rít: "Lão đại, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi. Anh biết là tôi không cố ý, Anh đại nhân đại lượng tha cho tôi lần này, lần sau tôi không dám nữa, lão đại". Nhìn vết cắn chỉ hơi hồng hồng, Trịnh Sảng trong lòng cảm thán da Dương Dương dày thật, bị cắn mạnh như vậy cũng không sao.

Dương Dương lạnh lùng nhìn Trịnh Sảng không lên tiếng. Trịnh Sảng biết thân biết phận nhanh chóng xuống giường giúp hắn mặc quần áo và chuẩn bị đồ dùng vệ sinh cá nhân cho hắn. Cô lại trở thành người hầu của hắn như lúc ban đầu, Dương Dương im lặng để Trịnh Sảng muốn làm gì thì làm.

Sau khi Dương Dương đi vào nhà tắm, Trịnh Sảng mới thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay cô đen đủi quá, tự nhiên trút bực mình vì bị đánh thức lên người Dương Dương. Bình thường Dương Dương không ép cô dậy sớm, không biết hôm nay hắn bị chập mạch ở đâu, hại cô giật mình thon thót.

"Đồ ăn sáng của cô". Một giọng nói lãnh đạm truyền tới.

Trịnh Sảng quay đầu nhìn, bắt gặp người phụ nữ đứng đối diện cô, gương mặt bà ta bình thản như không chứng kiến cảnh vừa rồi. Trịnh Sảng nói: "Bà bỏ xuống đi". Lúc này, Trịnh Sảng không có hứng thú nghiên cứu người đàn bà này. Việc quan trọng nhất bây giờ là Dương Dương liệu có tức giận và ném cô đi Hắc lao hay không?

"Còn nóng đấy, tranh thủ ăn đi, đây là phần của cô". Người đàn bà gật đầu rồi đi ra ngoài. Trịnh Sảng hơi nhíu mày, hóa ra đồ ăn là của cô. Cô biết ngay mà, Dương Dương có bao giờ dùng người hầu nữ đâu.

Trịnh Sảng thấp thỏm khi đối diện với Dương Dương, mãi đến khi tiễn Dương Dương rời khỏi Dương Gia, Trịnh Sảng mới thở phào nhẹ nhõm. Dương Dương không tức giận, đúng là hôm nay trời nổi cơn hồng vũ, hy vọng là sau này hắn sẽ không tính sổ với cô.

Ở dưới phòng tập bắn, Trịnh Sảng có tâm trạng cực kỳ tốt, cô bắn phát nào trúng phát đó, khiến Hoàng Ưng theo dõi qua màn hình giám sát không khỏi kinh ngạc. Không biết Trịnh Sảng uống nhầm phải thuốc gì, nếu cô sớm bộc lộ khả năng xuất sắc như vậy, chắc anh ta phải nhường vị trí cho cô từ lâu.

Trong lúc Trịnh Sảng chuyên tâm tập bắn, Hồng Ưng đột ngột đi xuống tầng hầm. Kể từ khi Trịnh Sảng tập luyện ở dưới này, Hồng Ưng đều không thấy bóng dáng, hôm nay anh tự nhiên xuất hiện ở đây, Trịnh Sảng bất giác quay sang nhìn anh ta.

Hồng Ưng cất giọng bình thản: "Cô đem cái này cho lão đại". Nói xong anh ta đưa một tờ giấy cho Trịnh Sảng.

Trịnh Sảng cúi xuống nhìn, nội dung trên tờ giấy đại khái là Khúc Vi xảy ra chuyện, hiện tại sống chết không rõ. Trịnh Sảng ngẩng đầu hỏi Hồng Ưng: "Tại sao anh bắt tôi đi? Khúc Vi có liên quan gì đến tôi?"

Hồng Ưng ho một tiếng: "Bảo cô đi thì cô đi, đây là nhiệm vụ của cô. Lão đại vừa về là đi ngủ. Cô nói xem, ai trong chúng tôi có thể đánh thức lão đại?"

Trịnh Sảng nghe xong bất giác cau mày, Dương Dương đi ngủ là lý do dở nhất trần đời, Dương Dương có bao giờ ngủ ngày? Rõ ràng là bọn họ không muốn báo tin này cho Dương Dương. Bắt gặp vẻ mặt ngại ngùng của Hồng Ưng, Trịnh Sảng lên tiếng: "Hồng Ưng, anh nợ tôi lần này". Nói xong, cô giật tờ giấy trên tay Hồng Ưng rồi đi ra ngoài.

Sắc mặt Hồng Ưng rất bình thường, nhưng cặp lông mày của anh ta hơi nhíu lại. Nói cho Trịnh Sảng biết bọn họ không dám đi báo tin ư? Mất mặt quá.

Rõ ràng không dám báo tin nhưng vẫn phải thực hiện, đám Hồng Ưng vô cùng do dự. Trịnh Sảng lúc đầu cảm thấy kỳ lạ nhưng sau đó cô hiểu ra, tại sao Hồng Ưng lại bảo cô đi báo tin cho Dương Dương, bọn họ cho rằng cô là người đặc biệt đối với Dương Dương. Tuy Trịnh Sảng không cảm thấy cô có gì đặc biệt với Dương Dương nhưng cô vẫn nhận lời.

Có điều, đám Hồng Ưng tỏ ra do dự là một điểm đáng chú ý, Trịnh Sảng không phải cô ngốc, cô đoán trên tờ giấy này có nội tình gì đó nghiêm trọng, mới khiến cả đám người giao nhiệm vụ cho cô. Trịnh Sảng chỉ còn cách đi báo tin, hy vọng nếu Dương Dương có trách tội thì cùng xử phạt tất cả bọn họ.

Trịnh Sảng vừa khuất bóng, Hồng Ưng mới hơi nhẹ nhõm. Hoàng Ưng nhìn theo bóng Trịnh Sảng đi xa, mở miệng nói với Hồng Ưng: "Thượng đế hãy bảo vệ cô ấy". Hồng Ưng gật đầu hưởng ứng.

Bọn họ nhiều năm lên núi đao, xuống biển lửa đều không sợ. Chỉ cần một câu nói của Dương Dương, nơi nào bọn họ cũng dám lao vào. Tuy nhiên, không một ai trong số bọn họ muốn đưa tin về Khúc gia cho Dương Dương. Còn nhớ lần đầu tiên bọn họ không biết, đến báo tin Khúc gia với Dương Dương, kết quả Hắc Ưng bị đánh gãy tay và bị ném ra ngoài. Sau đó không ai dám phạm phải sai lầm tương tự, nhưng tin tức ngày hôm nay rất quan trọng, bọn họ do dự hồi lâu, quyết định giao nhiệm vụ cho Trịnh Sảng.

Khúc gia là họ ngoại của Dương Dương, cũng là gia tộc buôn bán nổi tiếng ở cả hai giới hắc bạch đạo. Khúc Vi là cậu ruột duy nhất của Dương Dương. Nhưng Khúc Gia cũng chính là cấm kỵ mà Dương Dương né tránh nhất, điều này cả hai giới hắc bạch đạo biết rõ từ lâu. Có lẽ ngày hôm nay sẽ là sự bắt đầu của một cơn mưa máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro