Chương 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cầm tờ giấy trên tay, Trịnh Sảng càng nghĩ càng cảm thấy cô bị mát dây, tự nhiên nhận lời Hồng Ưng đi báo tin, thật không biết phải đối mặt với Dương Dương như thế nào.

Trịnh Sảng đứng ở cửa ra vào do dự hồi lâu, cô băn khoăn không biết nên trả lại tờ giấy cho Hồng Ưng hay là mạo hiểm một lần, đã nhận lời thì phải hoàn thành. Trong lúc vẫn chưa quyết định, giọng nói lạnh lùng của Dương Dương từ trong vọng ra: "Vào đây".

Trịnh Sảng ngẩng đầu, thấy Dương Dương đang ngồi trên ghế sofa đối diện cô, ánh mắt lạnh lẽo của hắn khiến Trịnh Sảng bất giác run nhẹ. Cô nở nụ cười rạng rỡ và đi đến bên Dương Dương.

Thấy Trịnh Sảng cười tươi nhưng đứng cách hắn một khoảng khá xa, đáy mắt Dương Dương lóe lên tia tức giận.

Trịnh Sảng cảm nhận được sự không hài lòng của Dương Dương, cô liền ngoan ngoãn tiến lại gần hắn. Dương Dương thật quá đáng, hắn vô cùng nhạy cảm, nếu người nào có ý tránh xa hắn, hắn sẽ khiến kẻ đó càng xa hơn, nhưng quy tắc này hoàn toàn không có tác dụng với Trịnh Sảng. Thật ra Trịnh Sảng không cố ý giữ khoảng cách với Dương Dương, cô chỉ cảm thấy ít nhất cô nên chuẩn bị cơ hội chuồn đi khi Dương Dương nổi giận. Có điều, hình như Dương Dương thông minh hơn cô tưởng.

Khi Trịnh Sảng đứng trước mặt Dương Dương, hắn đảo mắt qua người cô và cất giọng lạnh lùng: "Nói đi".

Trịnh Sảng cười tươi: "Lão đại, tôi sai rồi. Tôi đã hoàn toàn nhận ra sai sót của tôi ở sáng ngày hôm nay. Sau này tôi không dám tái phạm. Lão đại, anh đại nhân đại lượng tha thứ cho tôi nhé".

Thấy Dương Dương không có phản ứng, chỉ là nhíu chặt đôi lông mày, Trịnh Sảng lập tức tiếp lời: "Lão đại, anh cũng biết tôi không phải cố ý đúng không. Có câu chỉ cần biết ăn năn hối cải, là có thể cho một cơ hội. Lãng tử quay đầu đáng giá hơn ngàn vàng. Lão đại, tôi biết tướng ngủ của tôi không tốt, tôi cũng biết buổi sáng khi tôi thức giấc tính nết tôi đặc biệt khó chịu. Tôi biết lão đại rất nhân từ độ lượng, sẽ cho tôi cơ hội sửa đổi, sau này tôi tuyệt đối không tái phạm".

Trịnh Sảng nói một thôi một hồi, chân tay vung loạn xạ, gương mặt tỏ ra rất thành khẩn. Thái độ của cô thành thật một trăm phần trăm, dù không ăn nói văn hoa nhưng tuyệt đối đi sâu vào lòng người. Đây là lần đầu tiên trong đời, Trịnh Sảng diễn đạt lưu loát như vậy.

"Nói xong rồi?". Dương Dương bỏ thứ ở trong tay xuống, khoanh hai tay trước ngực tựa người vào thành ghế sofa nhìn Trịnh Sảng.

Nộ khí dường như biến mất khỏi gương mặt Dương Dương, chỉ còn lại sự lạnh lùng, xem ra Trịnh Sảng đã vượt qua thời khắc nguy hiểm, cô liền gật đầu lia lịa: "Tôi nói xong rồi. Lão đại, xin hãy cho tôi cơ hội sửa chữa, đừng bắt tôi đi Hắc lao. Anh thử nghĩ xem nếu anh đưa tôi đi Hắc lao, buổi tối anh không còn gối ôm. Tôi làm gối ôm rất tốt, nếu bị tống đi Hắc lao, dù lão đại có chiếu cố đến mấy, khi trở về không què chân cũng cụt tay, lão đại ôm sẽ không thấy dễ chịu đúng không ạ?". Có lẽ đây là lần đầu tiên Dương Dương chứng kiến bộ dạng này của Trịnh Sảng.

Dương Dương cau mày: "Không có gối ôm, tôi cũng sống ba mươi năm".

Trịnh Sảng hơi nhăn mặt khi thấy khả năng biểu diễn của cô không ăn thua với Dương Dương, cô đã nói rất thành tâm thành ý. Dù sao sáng nay là cô không đúng, nhưng...nhưng ai bảo Dương Dương ép cô thức giấc.

Trịnh Sảng thu lại nụ cười, trừng mắt nhìn Dương Dương: "Lão đại, anh....", cô cố nuốt bốn từ "đừng có quá đáng" ở đằng sau. Trịnh Sảng rất muốn bộc lộ sự bất mãn trước mặt Dương Dương nhưng nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng sau đó, cô cố gắng nhẫn nhịn.

Vẻ mặt không hài lòng và do dự của Trịnh Sảng không lọt qua mắt Dương Dương. Dù cô che dấu khá tốt nhưng đối với một người nhạy cảm như hắn, không nhìn xuyên thấu mới là chuyện nực cười. Dương Dương cất giọng lãnh đạm: "Tôi không hỏi em chuyện đó".

Trịnh Sảng sững người, nhưng cô lập tức hiểu ý Dương Dương. Dương Dương hoàn toàn không có ý hỏi cô chuyện ban sáng. Trịnh Sảng đột nhiên cảm thấy xấu hổ vì màn biểu diễn vừa rồi.

Trịnh Sảng thở phào nhẹ nhõm: "Tôi còn tưởng lão đại sẽ truy cứu". Cô đã tìm những câu nói buồn nôn nhất, kết quả Dương Dương không có ý trách tội cô, Trịnh Sảng bất giác than thầm, Dương Dương không phải người bình thường, không thể nhìn hắn qua lăng kính của người bình thường. Sau này cô nhất định không mở miệng nói nhiều, làm rõ ý Dương Dương rồi tính sau. Nhưng tại sao hắn lại có vẻ tức giận khi trông thấy cô, lẽ nào hắn không thích cô ở bên hắn?

"Nói đi, tìm tôi có việc gì?". Dương Dương cảm thấy hết tức giận khi nhìn thấy vẻ hối hận từ trong đáy mắt Trịnh Sảng, hiếm có dịp nhìn thấy bộ dạng chân thành của Trịnh Sảng như vừa rồi.

Trịnh Sảng hít một hơi sâu, đây mới là điều Dương Dương muốn biết, hắn muốn biết tại sao cô lại xuất hiện ở chỗ của hắn vào lúc này. Trịnh Sảng đột nhiên cảm thấy bản thân thất bại, những chiêu ngoan ngoãn và linh hoạt trước đây đều vô dụng với Dương Dương.

Trịnh Sảng nói nghiêm túc: "Tôi đến báo tin". Vừa nói cô vừa đưa tờ giấy cho Dương Dương.

Dương Dương nheo mắt, phát ra một tia sắc bén. Hắn không nhận tờ giấy trong tay Trịnh Sảng mà chỉ nhìn cô lạnh lùng: "Tại sao lại là em đưa tin, đám Hồng Ưng đâu rồi?".

Trịnh Sảng cảm nhận được sự thay đổi trong thần sắc Dương Dương như hắn đã phát giác ra điều gì đó. Ánh mắt sắc lạnh của hắn xuyên thấu người cô, Trịnh Sảng bất giác ho nhẹ: "Mấy người đó không dám nên bảo tôi đưa cho anh".

Nghe Trịnh Sảng nói, Dương Dương càng lạnh lùng hơn, khí lạnh bức người bao trùm cả căn phòng. Đôi mắt hắn ánh lên sự hung ác, căm hận và chán ghét.

Trịnh Sảng há hốc mồm kinh ngạc, Dương Dương nhất định đoán ra cô đến báo tin của ai. Nhưng...chuyện này là thế nào? Bộ dạng của Dương Dương đáng sợ quá. Khúc gia rốt cuộc là cái gì mà khiến sắc mặt của Dương Dương khó coi như vậy, giống như sắp ăn tươi nuốt sống người đối diện, vừa phẫn nộ tàn ác vừa hung bạo.

"Cút". Dương Dương cúi đầu không nhìn Trịnh Sảng. Giọng nói hắn xuống đến không độ, pha trộn ngọn lửa của cơn giận dữ đã bốc cháy phừng phừng.

Trịnh Sảng lần đầu tiên nghe Dương Dương nói câu này với cô, lại thấy hắn cuộn chặt hai bàn tay thành nắm đấm nổi rõ đường gân,một luồng sát khí không thể khống chế tỏa ra xung quanh người hắn.

Mặc dù hết sức kinh ngạc nhưng Trịnh Sảng nhanh chóng ném tờ giấy xuống ghế sofa trước mặt Dương Dương rồi bỏ ra ngoài. Cô không thể chịu đựng nổi cơn giận dữ của Dương Dương, nên chuồn sớm thì hơn.

Chân còn chưa bước ra khỏi cửa phòng, Trịnh Sảng đột nhiên nghe tiếng động lớn ở đằng sau. Cô giật mình quay đầu, thấy chiếc bàn trà trước mặt Dương Dương bị hắn đấm một phát vỡ tan thành. Trịnh Sảng kinh hoàng đi nhanh ra ngoài, Dương Dương nổi cơn điên thật rồi.

Do quá vội vàng nên Trịnh Sảng đâm trúng một người đang đứng ở bên ngoài, cô ngẩng đầu bắt gặp đám Hồng Ưng, Bạch Ưng đều có mặt. Bộ dạng của họ như muốn vào trong phòng nhưng lại không dám.

Trịnh Nghiệp Thành kéo người Trịnh Sảng vừa đâm anh ta dịch xa một chút: "Vừa rồi lão đại có đánh cô không?". Nhìn bề ngoài Trịnh Sảng hình như không bị thương nhưng anh ta vẫn không quên cảnh tượng Dương Dương ra tay với Trịnh Sảng trước kia nên không thể không hỏi.

Trịnh Sảng tỏ ra không hiểu: "Không, lão đại chỉ nói đúng một từ 'Cút', sao thế?"

Hoàng Ưng và Hồng Ưng liếc nhìn nhau, rồi Hoàng Ưng lên tiếng: "Bảy năm trước, Hắc Ưng trong một lần báo tin về Khúc gia, lão đại không nói một lời nào, đánh gãy tay Hắc Ưng rồi ném ra ngoài".

Trịnh Sảng phẫn nộ hét vào mặt mấy người đàn ông: "Các anh giỏi thật, tôi sẽ ghi nhớ vụ này". Trịnh Sảng tưởng Dương Dương tính cách không tốt nên đám Hồng Ưng mới không dám đi báo tin, không ngờ chuyện xảy ra nghiêm trọng như vậy. Thân thủ của cô không giỏi bằng Hắc Ưng, nếu hôm nay Dương Dương ra tay với cô, chắc chắn cô sẽ hy sinh ngay tại chỗ, đáng sợ thật.

Nhìn bộ dạng tức giận của Trịnh Sảng, Bạch Ưng nói thản nhiên: "Chẳng phải cô vẫn sống sờ sờ hay sao?"

Trịnh Nghiệp Thành gật đầu: "Chúng tôi biết lão đại đối xử đặc biệt với cô nên mới bảo cô đi. Chúng tôi đứng đợi ở đây, một khi bên trong xảy ra chuyện, chúng tôi sẽ cùng ra tay. Dù không thể áp chế lão đại nhưng cứu cô không phải là vấn đề lớn".

Dương Dương một khi tức giận là bất chấp tất cả, hắn đuổi Trịnh Sảng ra ngoài vì e ngại sẽ làm Trịnh Sảng bị thương. Đám Trịnh Nghiệp Thành biết rõ điều này, tin chắc Trịnh Sảng cũng sẽ hiểu.

Tâm trạng Trịnh Sảng đến lúc này mới đỡ một chút. Năm người bọn họ lo lắng cho cô mới tập trung đông đủ ở bên ngoài. Trong căn phòng vọng ra tiếng đập phá đồ đạc, Trịnh Sảng lên tiếng hỏi nhỏ: "Khúc gia là ai? Tại sao lão đại lại oán hận bọn họ đến vậy?"

"Khúc gia là họ ngoại của lão đại. Khúc Vi là cậu của lão đại. Còn về chuyện tại sao lão đại oán hận bọn họ, chúng tôi cũng không biết". Hồng Ưng trả lời.

Trịnh Sảng hơi nhíu mày, cô không hề biết chuyện này. Khúc gia là họ của mẹ ruột Dương Dương, vụ người thân có vẻ mới mẻ đây. Trịnh Sảng chưa từng nghe nói Dương Dương có ông bà ngoại và cả cậu nữa, cảm giác không hề chân thực.

Trịnh Sảng lên tiếng: "Với tính cách của lão đại, chỉ có người khác nhẫn nhịn lão đại chứ làm gì có chuyện lão đại chịu đựng người khác. Nếu lão đại có mắc mớ với Khúc gia thì trực tiếp hủy diệt là được chứ gì, tôi không tin lão đại có quan hệ tình thân với bọn họ". Dương Dương có tình thân là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Các trưởng bối đời trước của Dương Gia phần lớn chết trong tay Dương Dương, vì vậy hắn mới có thể ngồi lên vị trí cao nhất. Khúc gia chỉ là họ ngoại, một khi oán hận bọn họ đến mức như vậy, với tính cách của Dương Dương, hắn đã hủy diệt từ lâu chứ làm gì có chuyện nhẫn nhịn đến bây giờ, kỳ lạ thật.

Bạch Ưng lắc đầu: "Về điều này chúng tôi cũng không biết nói thế nào. Hủy diệt Khúc gia đối với chúng tôi dễ như trở bàn tay. Có điều, hình như lão đại từng tuyên bố không động đến Khúc gia, không biết đó là lời nói thật hay giả. Dù sao bao nhiêu năm nay cũng không có ai dám làm gì Khúc gia, lão đại cũng không có tâm trạng tiêu diệt bọn họ." Nghe Bạch Ưng nói, Trịnh Sảng bất giác cau mày. Dương Dương coi trọng tình thân ư, không giống tác phong của hắn chút nào.

"Khúc Vi coi như họ hàng gần gũi nhất của lão đại". Hắc Ưng không biết nghĩ ra điều gì, đột nhiên nói chen vào.

"Đúng rồi, cô có bẩm báo với lão đại nội dung cụ thể không đấy?" Hoàng Ưng quay đầu nhìn Trịnh Sảng.

Trịnh Sảng tỏ ra nghiêm túc: "Không, tôi đã kịp nói gì đâu, lão đại hình như đã đoán ra sự việc". Đúng là Trịnh Sảng chưa kịp báo cáo nội dung, Dương Dương đã thay đổi thái độ và đuổi cô ra ngoài. Dương Dương quá nhạy cảm, mặc dù từ "nhạy cảm" hoàn toàn không thích hợp với con người hắn.

"Mau vào trong nói đi". Hồng Ưng và Hắc Ưng đồng thời lên tiếng, nắm lấy cổ áo Trịnh Sảng đẩy cô về phía cửa.

"Các anh đùa kiểu gì thế, muốn tôi chết à?". Trịnh Sảng tức giận nói. Bây giờ Dương Dương đang nổi cơn điên, cô vào trong đó khác nào càng đổ thêm dầu vào lửa. Không biết thì thôi, một khi biết rõ nội tình còn lâu cô mới dính vào, cô còn chưa sống đủ.

Thấy Trịnh Sảng bám chặt cánh cửa không chịu đi vào, Trịnh Nghiệp Thành bất giác thở dài: "Lão đại chỉ có một người thân là Khúc Vi, chúng tôi không phải thích can thiệp vào chuyện của người khác hay chống lại mệnh lệnh của lão đại. Nếu không phải đối phương là Khúc Vi chúng tôi cũng mặc kệ, dù sao cũng chẳng có chút tình cảm, sống hay chết không ảnh hưởng gì đến chúng tôi. Có điều Khúc Vi hình như không giống những người khác. Bao nhiêu năm nay năm nào ông ta cũng gửi đồ cho lão đại, dù thứ được gửi đến chỉ là ảnh của ông ta và một ít đặc sản mà thôi. Mặc dù ngay từ đầu lão đại đã ném hết mấy thứ đó đi nhưng mấy năm nay Khúc Vi vẫn gửi đồ cho lão đại. Cuối cùng thì lão đại cũng mở một mắt nhắm một mắt, mặc kệ ông ta. Lão đại là người thế nào, tôi nghĩ chắc cô cũng biết rõ. Lão đại không giết đối phương đã nể tình lắm rồi. Vì vậy chúng tôi mới đặc biệt chú ý đến Khúc Vi. Bây giờ ông ta mất tích, cô thử nói xem có nên cho lão đại biết tin hay không? Cô muốn vào bây giờ hay đợi lão đại phát tiết xong lại đi đối mặt một lần nữa?".

Lời nói của Trịnh Nghiệp Thành tương đối có trình độ, mềm có rắn có, phân tích lý lẽ đâu vào đấy, khiến Trịnh Sảng sa sầm mặt.

"Cô muốn chết hai lần hay một lần? Tôi nói cho cô biết, ở Dương Gia những người ngồi ở vị trí trên cao không bao giờ có kiểu nói không giữ lời, lúc nào cũng cần độc lập giải quyết. Cô đã được giao chiếc ghế thứ sáu thì đừng làm mất mặt chúng tôi". Hoàng Ưng luôn là người thẳng thắn dứt khoát.

Trịnh Sảng không lên tiếng, năm người đàn ông trước mặt là năm trụ cột của Dương Gia, cô cũng là một trong số đó. Bây giờ bọn họ đã nói đến mức này, cô muốn từ chối cũng không xong, đáng ghét quá.

"Bỏ ra". Trịnh Sảng hét lên với Hồng Ưng và Hắc Ưng, sắc mặt u ám như không thể u ám hơn.

Hắc Ưng và Hồng Ưng liếc nhìn nhau, vội thả tay khỏi người Trịnh Sảng. Trịnh Sảng liền quay người đi vào trong. Hắc Ưng và Hồng Ưng hơi ngượng ngùng. Hoàng Ưng nói đúng, bọn họ là những người được tôi luyện từ phong ba bão táp, thế mà bây giờ lại đi uy hiếp một người phụ nữ không bằng bọn họ, thật mất mặt.

Vào trong phòng, Trịnh Sảng vẫn đứng ở mép cửa. Trịnh Nghiệp Thành nói đúng, đã đến nước này rồi, lửa đang cháy bừng bừng có đổ thêm ít dầu nữa cũng chẳng sao. Nếu để lần sau mới nói, cô sẽ phải chịu thêm một ngọn lửa khác, giải quyết gọn một lần vẫn hơn.

Trịnh Sảng đưa mắt quanh căn phòng, cô chỉ có thể hình dung bằng một câu "cơn lốc tràn qua". Cả căn phòng bị đập phá tan tành, cảnh tượng còn đáng sợ hơn hiện tượng cơn bão cấp mười hai.

"Lão đại, có tin báo, Khúc Vi mất tích rồi, sống chết không rõ". Trịnh Sảng nói xong vội vàng quay người lao ra ngoài. Dương Dương từng nói, khả năng tự bảo vệ là rất quan trọng, bây giờ cô kiên quyết triệt để làm theo quan điểm của Dương Dương.

"Lại đây". Giọng nói lạnh lẽo cất lên, lạnh đến mức khiến con người có cảm giác đang ở thời tiết tháng bảy tháng tám đột nhiên đến Bắc cực.

Trịnh Sảng lúc này đã bước ra khỏi cửa, nghe câu nói của Dương Dương, cô liền hóa đá tại chỗ. Đám Hồng Ưng ở bên ngoài hiển nhiên cũng nghe thấy, mọi con mắt đổ dồn vào Trịnh Sảng. Trịnh Nghiệp Thành đã chuẩn bị sẵn sàng tư thế cứu người.

"Nghe rõ không?" Ngữ điệu gằn lên tức giận của Dương Dương giống như sấm nổ trên không trung.

Trịnh Sảng trừng mắt với đám Hồng Ưng rồi quay người từ từ đi về phía Dương Dương, miệng cô mỉm cười: "Lão đại". Tuy nhiên, trong lòng Trịnh Sảng phấp phỏng lo sợ, cô không biết nên ứng phó như thế nào.

Thấy Trịnh Sảng nhích từng bước một, Dương Dương tức giận sải hai bước dài về phía Trịnh Sảng. Hắn túm cánh tay Trịnh Sảng kéo mạnh, bàn tay còn lại tung nắm đấm vào người Trịnh Sảng. Trịnh Sảng theo phản xạ giơ tay đỡ đồng thời hét lớn: "Dương Dương".

Lúc này, đôi mắt Dương Dương vằn lên tia máu hung ác. Hắn phải hủy diệt mọi thứ ở xung quanh mới có thể dập tắt sự phẫn nộ. Khi nắm đấm của Dương Dương gần chạm đến người Trịnh Sảng, nghe tiếng thét của cô, hắn liền thu lại lực đạo, nắm đấm duỗi ra túm chặt tay Trịnh Sảng, khóa người cô trong lòng hắn. Sau đó Dương Dương cúi đầu cắn cổ Trịnh Sảng.

"A...lão đại, đau quá". Trịnh Sảng tưởng lần này cô không chết cũng bị trọng thương dưới nắm đấm của Dương Dương, không ngờ hắn đột nhiên đổi chiêu khác. Trịnh Sảng còn chưa định thần, Dương Dương đã cắn mạnh vào cổ cô, một cơn đau buốt khiến Trịnh Sảng bất giác kêu lên.

Đám Hồng Ưng đứng đợi ở bên ngoài nghe tiếng kêu đau của Trịnh Sảng liền xông vào. Trong căn phòng đổ nát hỗn độn, Dương Dương đang ôm chặt Trịnh Sảng và cắn cổ cô. Hiện tại, vẫn chưa thấy Trịnh Sảng có dấu hiệu bị đánh gãy tay gãy chân và bị ném ra ngoài. Năm người đàn ông không nói một lời, cùng lúc lùi ra bên ngoài.

Cổ bị cắn đau đến mức dần dần tê liệt nhưng Trịnh Sảng không hề phản kháng. Sau thích ứng nỗi đau đó, Trịnh Sảng cảm thấy thân thể Dương Dương không ngừng run rẩy. Sự run rẩy xuất phát từ phẫn nộ không thể khống chế.

Trịnh Sảng bất giác tham thầm, tại sao cô lại là người hứng chịu cơn giận dữ của Dương Dương? Tại sao hắn không đi cắn đám Hồng Ưng? Mọi người cùng là thuộc hạ của hắn cơ mà? Nhưng so với việc Hắc Ưng bị đánh gẫy tay rồi bị ném ra ngoài, bị cắn vẫn còn tốt chán. Dương Dương muốn cắn thì cho hắn cắn, sáng nay cô cũng mới cắn hắn nên bây giờ coi như trả nợ hắn.

Trịnh Sảng bị khóa chặt trong lòng Dương Dương không thể động đậy, đến hô hấp còn khó khăn. May mà Trịnh Sảng đã quen nên không thấy khó chịu. Cô giơ hai tay kéo vạt áo bên hai thắt lưng Dương Dương, cất giọng khẽ khàng: "Lão đại, đừng tức giận nữa".

Giọng nói nữ tính dịu dàng của Trịnh Sảng không những không khiến Dương Dương giảm bớt phẫn nộ mà còn làm cho đôi cánh tay cứng như sắt của hắn siết chặt cô hơn. Dương Dương quả nhiên không phải là người đàn ông bình thường, Trịnh Sảng thầm thở dài. Thôi thì đành để mặc cho hắn cắn, chỉ cần hắn không cắn chết cô, đau thế nào cô cũng có thể nhẫn nhịn. Ai bảo cô là thuộc hạ của hắn, không thể không cúi đầu, hơn nữa Dương Dương tương đối nhẹ tay với cô rồi.

Không khí trong phòng yên tĩnh một lúc lâu, im lặng đến mức đám Hồng Ưng ở bên ngoài đều cho rằng sau cơn mưa trời lại sáng.

Lúc này, cổ Trịnh Sảng không còn cảm giác, thân thể Dương Dương dần mất hết run rẩy. Trịnh Sảng thở phào nhẹ nhõm, Dương Dương là người có thể khống chế bản thân. Bây giờ hắn đã khống chế được tâm trạng của mình, hắn sẽ không nổi điên nữa.

Miệng Dương Dương nồng nặc mùi máu tanh, cơ thể ấm áp ở trong lòng khiến hắn có một cảm giác không thể nói ra lời, làn da mịn màng ở dưới hàm răng của hắn khiến hắn dần dần bình tĩnh lại.

Dương Dương hơi ngẩng đầu, bắt gặp cái cổ bị cắn toe toét máu. Dương Dương lại cúi đầu hút hết máu trào ra từ vết thương. Máu tươi có thể khiến hắn hưng phấn, nhưng chưa bao giờ làm cho hắn bình tĩnh như lúc này.

Lúc Dương Dương nổi cơn điên không một ai có thể tiếp cận hắn, hắn sẽ không khoan tay với bất cứ người nào. Vậy mà nghe tiếng kêu của Trịnh Sảng, hắn không kịp nghĩ ngợi lập tức đổi sang chiêu khác. Có thể nói đây là lần đầu tiên Dương Dương không ra tay đánh người khi hắn phát tiết.

Trịnh Sảng cảm thấy Dương Dương đã nhả cổ cô. Trịnh Sảng vỗ nhẹ lên lưng Dương Dương: "Lão đại, lần sau có thể cắn ở chỗ khác được không? Ở tình trạng này làm sao tôi có thể ra ngoài gặp thiên hạ?"

Bên cổ trái Trịnh Sảng vẫn còn một vết răng, bây giờ không cần nhìn cũng có thể khẳng định cổ bên phải xuất hiện một vết răng sâu nữa. Lẽ nào chiều cao của cô khiến Dương Dương cảm thấy chỉ có cổ là chỗ cắn dễ chịu nhất? Mặc dù Trịnh Sảng không bận tâm đến việc cô bị cắn nhưng hai vết răng ở trên cổ khiến cô cảm giác bản thân là một món ăn, cảm giác này không mấy dễ chịu.

Nghe câu nói của Trịnh Sảng, Dương Dương ngẩng đầu nhìn cô. Ánh mắt của cô không hề có sự sợ hãi mà chỉ hơi bất mãn. Biểu hiện này hoàn toàn khác với vẻ mặt kinh hoàng của Hắc Ưng khi bị bẻ gẫy tay năm đó. Nhưng chính vẻ mặt bình thản như không của Trịnh Sảng lại khiến Dương Dương cảm thấy bình tâm hẳn. Hắn bế Trịnh Sảng đi về phía chiếc ghế sofa duy nhất không bị đập vỡ ở góc phòng và ngồi xuống.

"Em không sợ sao?" Dương Dương khôi phục bộ dạng như lúc đầu.

Trịnh Sảng cau mày nhìn Dương Dương: "Sợ chứ, tại sao không sợ?"

Lúc chứng kiến cảnh Dương Dương nổi điên, sao Trịnh Sảng có thể không sợ. Hắc Ưng phi phàm như vậy cũng bị đánh nằm liệt giường một tháng, cô không sợ mới là lạ. Nhưng khi bị Dương Dương cắn, Trịnh Sảng biết mạng sống của cô đã được bảo toàn. Mạng sống được bảo toàn thì Dương Dương phát tiết kiểu gì cô cũng có thể chịu đựng.

Thấy Trịnh Sảng miệng nói sợ hãi nhưng vẻ mặt hoàn toàn ngược lại, Dương Dương gật đầu rồi đột nhiên cất giọng lạnh lùng: "Vào đây".

Trịnh Sảng liền cong khóe môi cười tươi. Dám giở trò trước mặt Dương Dương, bọn họ coi như xong rồi.

Đám Hồng Ưng vẫn đứng đợi ở bên ngoài. Nghe Dương Dương ra lệnh, bọn họ lần lượt đi vào và xếp thành hàng ngang.

"Mang thuốc lại đây". Dương Dương đưa mắt qua Trịnh Nghiệp Thành. Vết thương trên cổ Trịnh Sảng vẫn đang chảy máu. Trịnh Nghiệp Thành lập tức đưa thuốc đã chuẩn bị sẵn cho Dương Dương. Dương Dương nhận thuốc rồi bôi lên vết thương của Trịnh Sảng.

Trong không khí trầm mặc, đám Hồng Ưng cúi đầu liếc nhìn nhau. Lần trước Dương Dương nổi cơn điên phải mất ba ngày mới trở lại bình thường, lần này hắn nhanh chóng trở về trạng thái cũ, tuy nhiên không thấy hắn ra chỉ thị về Khúc gia. Hồng Ưng chăm chú nhìn Dương Dương đang bôi thuốc cho Trịnh Sảng rồi nháy mắt ra hiệu cho Trịnh Sảng.

Trịnh Sảng hiểu ý Hồng Ưng, lại bắt cô xuất đầu lộ diện nữa. Có điều chắc Dương Dương cắn đủ rồi, giận dữ cũng đã phát tiết xong, chắc sẽ không xảy ra vấn đề?

Trịnh Sảng hắng giọng hỏi: "Lão đại, vậy chúng tôi phải làm gì với Khúc Vi?". Trịnh Sảng không hỏi Dương Dương giải quyết thế nào mà hỏi bọn họ nên làm gì, có thể thấy Trịnh Sảng đã tiến bộ nhiều.

Dương Dương không trả lời, hắn tiếp tục bôi thuốc cho Trịnh Sảng. Thần sắc của hắn không hề thay đổi như Khúc gia chỉ là người xa lạ. Sự bình thản của Dương Dương khiến đám Hồng Ưng không biết nên phản ứng như thế nào.

Trịnh Sảng không quan tâm nhiều như vậy, Dương Dương và Khúc gia có ân oán gì, tại sao lại nảy sinh thù hận, cô không có hứng thú tìm hiểu. Vì vậy Trịnh Sảng vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên ngồi trên đùi Dương Dương để hắn xử lý vết thương.

Thấy vết thương trên cổ Trịnh Sảng đã cầm máu, Dương Dương mới lạnh lùng đảo mắt qua đám Hồng Ưng: "Tư liệu cụ thể".

Đám Hồng Ưng không dấu sự ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên Dương Dương mở miệng đòi xem tư liệu về Khúc Vi. Việc Dương Dương thay đổi thái độ nhanh như tên bắn nằm ngoài định liệu của bọn họ.

"Vâng ạ". Hồng Ưng nhanh chóng đưa tập tài liệu đã chuẩn bị từ trước cho Dương Dương.

Dương Dương lật xem vài trang, sau đó hắn cất giọng trầm trầm: "Đi Anh quốc".

Đám Hồng Ưng đồng thanh "Vâng ạ". Dương Dương phất tay ra hiệu, cả đám lần lượt rút lui. Anh quốc là địa bàn của Khúc gia, cũng là nơi Dương Dương kỵ húy nhất. Dương Dương trong nhiều năm nay đi khắp thế giới, nhưng hắn chưa đặt chân đến nước Anh một lần nào, có thể thấy Dương Dương hận Khúc gia đến mức hận cả địa bàn của họ. Lần này Dương Dương nói đi Anh quốc chứng tỏ Khúc Vi xảy ra chuyện nghiêm trọng.

Tuy nhiên, tất cả mọi người đều không ngờ Dương Dương đích thân đi, họ tưởng Dương Dương cùng lắm chỉ cử người đi giải quyết mà thôi. Dương Dương oán hận Khúc gia nhiều năm như vậy, lần này coi như phá lệ. Nhưng không biết Dương Dương có ý gì? Có lẽ Dương Dương thật sự quan tâm đến Khúc Vi vì dù sao ông ta cũng là cậu ruột Dương Dương, là người duy nhất không làm hại hắn.

Ngược lại với đám Hồng Ưng, Trịnh Sảng không hề suy nghĩ đến chuyện đó. Mặc kệ Dương Dương đi Anh quốc vì nguyên nhân gì, là thù hận hay nhớ nhung hay tình thân cũng không quan trọng, chỉ có một vấn đề quan trọng, nơi đó liệu có phải là núi đao biển lửa? Cô có mười mạng sống đi mất chín mạng rồi, cô không muốn bị hành hạ thêm nữa.

Trịnh Sảng ngẩng đầu nhìn Dương Dương, thấy hắn nhắm mắt tựa vào thành ghế sofa, ngón tay vuốt nhè nhẹ tóc cô. Hành động của hắn rất dịu dàng trái ngược với bộ dạng lúc nổi cơn điên. Trịnh Sảng liền cầm tập tài liệu lên xem, cô cần biết nơi đó có nguy hiểm không, có đám thổ dân ăn thịt người hay loài cá ăn thịt người không?

Tài liệu có mấy trang nhưng không có thông tin trọng tâm, chỉ là giới thiệu thân phận, tuổi tác, công việc của Khúc Vi và những người ông ta liên lạc gần đây nhất. Về việc ông ta mất tích ở đâu, lý do mất tích không thấy ghi chép trong tài liệu. Thảo nào Dương Dương phải đích thân đi Anh Quốc. Đến mạng lưới tình báo của Dương Gia cũng không tìm ra nguyên nhân Khúc Vi mất tích, nội tình chắc chắn không đơn giản.

Trịnh Sảng nhanh chóng xem hết một lượt. Xem ra nước Anh là một nơi an toàn. Chỉ cần nơi đó không xuất hiện loại người dị thường thì chính là thiên hạ của Dương Dương. Cùng lắm gặp phải vụ đụng độ súng ống, thần kinh của cô đã được tôi luyện nhiều lần, đây chỉ là vấn đề nhỏ.

Trịnh Sảng bỏ tập tài liệu xuống, quay đầu dựa vào ngực Dương Dương. Hôm nay nơm nớp hoảng sợ suốt một ngày, bây giờ lại sắp phải lên đường, cô cứ ngủ một giấc rồi tính sau.

Dương Dương để mặc Trịnh Sảng dựa vào người hắn, tay hắn vẫn vuốt ve đầu Trịnh Sảng. Khi Trịnh Sảng nhắm mắt, Dương Dương mới từ từ mở mắt, ánh mắt hắn nồng nặc vị máu tanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro