Chương 1: Hàn Quang - Vô Nguyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chúng ta như hai đường tiệm cận, dẫu ở gần nhau mà chẳng thể chạm vào" – Câu nói đó cứ vang mãi trong tâm trí mà chẳng thể nhớ ra nổi giọng nói đó là của ai và từ lúc nào. Trong phút chốc chợt nhận ra đó là lời duy nhất mà hắn còn nhớ tới. Quên đi tốt hơn nhưng lại sót một việc thì thật là khó chịu. Quên rồi thì quên hết luôn đi. Quên quá khứ, quên hiện tại, quên cả những thứ đã thề chẳng bao giờ quên... Vậy mà, lại nhớ một câu nói đó.

Cánh cửa của căn phòng được mở ra, ánh sáng len lỏi vào căn phòng chật hẹp, bóng người phản quang lên tiếng khẽ gọi:

  - Đại vương.  

Vẫn cái tướng nằm dài trên ghế, hắn uể oải đáp:

  - Gì?   

Người vừa vào đưa tay ra phía trước, một chiếc hộp màu trắng hiện ra. Nâng chiếc hộp bằng hai tay cung kính nói:

- Thuộc hạ đã tìm được thứ người cần.  

- Cảm ơn, Tử Kỳ.

Hắn hơi đưa tay lên phía trước, xòe lòng bàn tay ra, chiếc hộp dịch chuyển từ tay Tử Kỳ vào tay hắn. Hắn đẩy nắp hộp lên, nắp vừa mở, âm thanh từ bên trong nó phát ra. Hiển nhiên đây là một hộp nhạc. Âm thanh êm dịu, thanh khiết vang khắp căn phòng.

................

Khoảng 1 tháng 1 ngày trước, Hắn chỉ là một kẻ lang thang đang đi trên một con đường nhỏ dẫn vào một thị trấn, trên người chỉ mặc một chiếc báo bào trắng lấm bẩn đầy bùn và máu. Hắn - một kẻ không nhớ nổi tên mình, không nhớ nổi mình đến đây bằng cách nào, để làm gì và vì sao.

- Vô Nguyệt, cuối cùng ta cũng đã tìm thấy ngươi. – Một thanh niên đột ngột hiện ra trước mặt hắn, nhìn người mới đến còn khá trẻ, khoảng tầm 26 - 27 tuổi, mặc trường bào màu đen, lưng đeo một thanh kiếm dài có vỏ màu đỏ, đưa tay trái ra sau lưng rút ngược ra một thanh kiếm dài, sáng loáng, phong cách có phần giống kiếm Nhật. Hắn vẫn với bộ mặt thản nhiên như không bước tiếp.Tên mới đến thấy thái độ của hắn liền thẹn quá hóa giận quát:

- Ngươi.... Hôm nay ngươi đừng nghĩ có thể may mắn chạy thoát.

Tiếng quát chưa dứt gã đã dùng kiếm chém về phía cổ hắn, "khí" lạnh từ thanh kiếm làm hắn rùng mình. Theo phản xạ tự nhiên hắn hơi nghiêng người qua trái tránh né mũi kiếm đồng thời chân phải đá lên cao trúng cổ tay làm tay gã tê rần, thanh kiếm tung ra rơi xuống đất. Thanh niên đeo kiếm sắc mặt đã trầm đến sắp vắt ra nước, gã để tay chúi xuống đất, hơi nắm lại, thanh kiếm biến mất khỏi mặt đất lần nữa xuất hiện trong tay gã, gã khẽ đảo ngược kiếm trả vào bao đeo sau lưng. 

Kế tiếp thanh niên đeo kiếm cũng không tiếp tục lao về phía hắn mà dùng tay phải vẽ lên không trung vài ký tự kết thành một đồ án kỳ lạ, miệng lẩm bẩm mấy câu chú ngữ cổ xưa. Chưa đến một cái hô hấp không gian xung quanh đã phủ đầy một tầng khí trắng mờ. 

Hắn ở trong không gian hơi nhíu mày, hắn có thể phát hiện được mình đang dần mất cảm giác, đôi mắt của hắn không tự chủ sụp xuống, cơ thể cũng không tự chủ ngã xuống đất. Thanh niên đeo kiếm thấy thế thì thở phào một hơi, nhìn hắn lẩm bẩm nói:

- Quả nhiên tư tế nói không sai. Vô Nguyệt đã mất hết pháp lực, đây là thời cơ tốt nhất để giết chết hắn. Suýt chút để biểu hiện của hắn lừa gạt. Nhưng dường như hắn không chỉ mất pháp lực mà phản ứng cơ thể cũng có chút chậm hơn. Nếu là trước đây thì ta còn chẳng thể đến gần hắn bán kính 1 m.

Thanh niên đeo kiếm thở dài một hơi, giơ thanh kiếm của mình lên cao, khi chuẩn bị chém xuống thì một âm thanh lạnh lùng chợt không có dấu hiệu vang lên: 

- Dừng lại. 

Gã dừng tay tra lại kiếm nhưng vẫn nghi hoặc hỏi lại:

- Xin cho thuộc hạ biết tại sao?

- Đó là lệnh. – Giọng nói đó lại vang lên, cũng không phải giải thích. Thanh niên đeo kiếm không dám hỏi nữa, thân thể biến thành làn khói rồi tán đi.

..................

Thanh niên đeo kiếm vừa đi không lâu thì một nhóm 3 người xuất hiện. Nhóm người vừa phát hiện hắn thì tên trông như đứa trẻ 12 - 13 tuổi vác trường cung đã đến chỗ hắn, đỡ hắn ngồi dậy, hơi lay hắn, gọi:

- Đại vương?

Hắn từ từ mở mắt, nhìn xung quanh đánh giá một chút rồi đứng dậy. Thấy hắn không sao đám người mới đến vui mừng, một đại hán cầm côn lên tiếng đầu tiên:

- Đại vương, cuối cùng thì cũng đã tìm được người. Người không sao chứ?

Tên thiếu niên lúc trước đỡ hắn cũng lên tiếng hỏi:

- Đại vương, người sao mãi không trở lại vậy? Ngài có biết bọn thuộc hạ chờ ngài sắp mốc rồi không?

Người còn lại cũng gật đầu phụ họa, trong mắt không giấu nét vui mừng. Nhưng, câu kế tiếp hắn trả lời khiến đám người đều nghẹn một cục:

- Mấy người là ai? Tôi có quen mấy người à?

3 người nghe vậy đều kinh ngạc nhìn nhau, phát hiện trong mắt người kia đều có vô hạn nghi hoặc. Đại hán hơi lắc đầu, khẽ thở dài nói:

- Haiz, chúng ta có lẽ nhận nhầm người, đây chỉ là người giống người thôi...

Lời còn chưa nói hết thì "hắn" bỗng phun ra một cái tên:

- Tử Kỳ?

Và dường như đây chỉ là hành động vô thức nên hắn cũng lập tức không nói gì nữa. Nhưng người thanh niên đang ôm kiếm đứng một bên lại nhìn hắn một cách chăm chú, lần đầu mở miệng hỏi:

- Các hạ xin cho biết quý danh?

Hắn với bộ mặt thản nhiên đến vô tội đáp:

- Ta không biết.

3 người khẽ giật mình, thiếu niên kinh ngạc hỏi:

- Hả? Sao lại không biết?

Hắn thản nhiên:

- Bởi vì ta không nhớ.

Đại hán thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu:

- Phong cách này thì đúng là của Đại vương rồi. Chúng ta trước khi đi tư tế cũng có nói Đại vương đã mất pháp lực, khí tức có thể thay đổi. Nhưng xem ra ngài ấy không chỉ mất pháp lực mà còn mất trí nhớ nữa.

Thanh niên ôm kiếm cũng nói:

- Chắc có lẽ có những việc khiến ngài ấy không muốn nhớ lại. Đã vậy chúng ta cũng làm từ đầu đi, đây có lẽ cũng là một điều tốt với ngài ấy. 

2 người còn lại cũng gật đầu đồng ý. Đại hán lên tiếng:

- Đại vương tôn kính, ngài đã chẳng nhớ ra chúng ta vậy hãy để chúng ta giới thiệu lại với ngài. Tên của ta là Sở Kiên - Đại hán lại chỉ về phía thiếu niên vác trường cung, và thanh niên đeo kiếm giới thiệu - Tên của thiếu niên vác trường cung là Lý Thanh, người ôm kiếm là Tử Kỳ.

Hắn hơi gật đầu tỏ ý đã nhớ, suy nghĩ một lúc rồi cũng lên tiếng giới thiệu:

- Ta không biết tên ta là gì, cứ gọi ta là Hàn Vô Nguyệt.

Thiếu niên Lý Thanh chặc lưỡi:

- Chậc, mất trí nhớ mà sao "bịa" tên trúng phóc. Đúng là không thể khinh thường đại vương.

Sở Kiên, Tử Kỳ, Lý Thanh nhìn nhau sau đó không hẹn mà cùng quỳ một chân xuống, hô to:

- Trời cao chứng dám, ta, Sở Kiên, Tử Kỳ, Lý Thanh, dùng tính mạng của mình thề. Từ nay về sau xin nguyện dâng tính mạng của mình cho đại vương vỹ đại......  Nếu làm trái lời - Ba người cùng đồng thanh tuyên thệ Thiên Thệ (Lời thề với trời).

Vô Nguyệt yên lặng xem, cũng không nói một lời, hắn cảm giác hắn lên thừa nhận việc những người này làm. Nghi lễ kết thúc, ba người cũng tranh thủ giải thích cho Vô Nguyệt vài câu về thân phận cũng như tình huống của hắn hiện tại. 

- Cửu hoàng tử.- Một ông già xuất hiện, cầm quyền trượng quỳ xuống trước mặt Vô Nguyệt.

Vô Nguyệt hơi nghiêng đầu, nhìn về phía đại hán Sở Kiên. Sở Kiên cúi đầu nói khẽ vào tai hắn:

- Đây là tư tế (không nghĩ ra tên, bỏ qua đi), theo lễ nghi, ngài hãy đưa tay trái ra phía trước, nói "miễn lễ" để tư tế đứng lên.

Vô Nguyệt nghe theo Sở Kiên, đưa tay trái ra, nói:

- Miễn lễ.

Tư tế đứng dậy, lúc Sở Kiên, Tử Kỳ, Lý Thanh mới hơi cúi người chào tư tế. Sở Kiên hơi bước ra một bước đến trước mặt tư tế nói ngắn gọn tình hình của Vô Nguyệt. Tư tế nghe Sở Kiên nói thỉnh thoảng lại nhìn Vô Nguyệt, thấy hắn không phản ứng gì thì khẽ thở dài. 

Thấy không ai nói gì, Sở Kiên lên tiếng hỏi:

- Tư tế, sao ngài lại tới đây?

Tư tế thở dài nói: 

- Quân Hắc vương lại đến khiêu chiến, nên ta đến để gọi mọi người về, vừa cảm ứng vị trí của các ngươi ta liền chạy đến, không ngờ các ngươi cũng vừa tìm được Cửu hoàng tử.

Tử Kỳ hơi nhíu mày nói:

- Quân Hắc vương đến tất nhiên chúng ta phải đi nhưng còn Cửu hoàng tử? Ngài ấy bị mất trí nhớ, quay lại sẽ rất nguy hiểm...

Tư tế lắc đầu:

- Không, nếu các ngươi đã tìm được người, tất nhiên phải mang người về. Huống hồ như các ngươi nói Cửu hoàng tử mất trí nhớ, để ngài ấy lại một mình nếu gặp phải quân Hắc Vương không phải càng nguy hiểm sao?

Sơ Kiên, Tử Kỳ, Lý Thanh cùng ngẫm nghĩ, thấy lời tư tế có lý, cả 5 người liền thi triển phép thuật hóa thành ánh sáng biến mất tại chỗ.

số từ: 1730.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro