11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lúc báo danh tân sinh viên, em nói em tên Thanh Pháp, tôi đã ghi nhớ......"

Đăng Dương kể lại, để cho tôi nhận thức được mình năm đó hồ đồ ra sao.

Anh thích tôi trước.

Chỉ là thổ lộ chậm một bước.

Mà phương thức lấy lòng của tôi, ngay từ đầu đã sai.

Tôi lấy thứ anh thiếu nhất đi dụ dỗ anh.

Khiến anh rất khó xử.

Thật ra anh ấy đã nói rất nhiều lần, anh ấy thích tôi.

Chỉ là không ai tin thôi.

Tất cả mọi người đều cảm thấy, anh nói dối, là lấy lòng tôi.

- Thích là thích Pháp, hay là tiền thuốc men của ông nội?

Vô số lần bị cười nhạo, vô số lần ý thức được giữa chúng tôi chênh lệch.

Anh mâu thuẫn ngày qua ngày tra tấn chính mình.

Ai cũng có thể giúp hắn.

Duy chỉ có tôi không được.

Bởi vì tiền bạc sẽ làm cho thích không còn đơn thuần nữa.

Đăng Dương quá mạnh mẽ, mới có thể ở bên cạnh tôi yên ổn.

Anh cầm lấy một quả cam, bắt đầu chậm rãi cắt.

Tôi bỗng nhớ đến ngày gặp lại.

"Anh nói những lời kia, là có ý gì? Người đàn bà kia nói anh ghét em."

"Không đúng, tại tôi không kịp phản bác cô ta."

Đăng Dương chậm rãi cắt xong miếng cam cuối cùng.

Nhẹ nhàng thở dài.

"Dù sao, tôi cho rằng em là thật...... thật sự không cần tôi nữa.

Ngoài cửa sổ tuyết rơi.

Lót bên trong nhà khô ráo mà ấm áp.

Giờ khắc này, tôi cuối cùng đã xác định, anh vẫn là của tôi rồi.

Ngày kỷ niệm ngày thành lập trường cũ, tôi và Đăng Dương trở về một chuyến.

Với tư cách là đại biểu tốt nghiệp ưu tú, anh phải lên sân khấu tuyên truyền.

Trường học vẫn giống trước kia, chỉ là khuôn mặt ngây ngô thay đổi theo năm tháng.

Bảng tên của tôi rơi ra khỏi túi.

Một sinh viên năm tư giúp tôi nhặt lên, kinh ngạc nói: Anh chính là Thanh Pháp à?"

"Em biết anh à?"

"Em thực tập ở công ty tiền bối Dương, anh là danh nhân của công ty bọn em."

"Thật sao?"

Tôi đi qua công ty của Đăng Dương, ngồi ở quầy lễ tân chờ anh.

Khi nhân viên lễ tân đăng ký tên tôi, phản ứng cũng giống như vậy.

"Anh chính là Thanh Pháp sao?"

Chỉ là cho tới hôm nay, tôi cũng không biết vì sao.

Đàn em nói: "Dự án kia của công ty, từng có một bộ thuật toán hạch tâm tầng dưới chót, nghe nói là anh Dương mới hoàn thành hệ thống này đã viết xuống."

Anh để lại một câu ghi chú.

"Nếu như bạn gặp Thanh Pháp, xin thay tôi nói cho cậu ấy biết, tôi yêu cậu ấy."

Đối với người tiếp nhận bộ thuật toán này, đều nhìn thấy những lời này.

Tôi ngây người hồi lâu, chợt nghe thấy đàn em vui vẻ nói: "Thật tốt, cuối cùng tiền bối cũng tìm được người anh ấy muốn tìm."

Sau khi diễn thuyết kết thúc, tôi và Đăng Dương dọc theo con đường, chậm rãi tản bộ.

Chúng tôi đến cửa thư viện.

Đăng Dương nhìn cây đại thụ bên trái: "Năm đó em thổ lộ với tôi ở đây."

"Ừm, em nhớ rõ, lúc ấy em cũng thật dũng mãnh."

Anh nhìn tôi, hồi ức tựa hồ bay rất xa.

"Dương, anh học đại học vui vẻ không?"

Anh từng bôn ba, từng bị chửi bới, cũng từng cô đơn.

Tôi nghĩ hẳn là không vui.

Nhưng Đăng Dương nói: "Rất vui vẻ. Bởi vì có em ở đây, đau buồn đều biến thành vui vẻ."

Anh xoay người, vẫn như năm đó, cụp mắt nhìn về phía tôi.

"Thanh Pháp, anh thích em bây giờ là năm thứ 9 rồi, cho anh một cơ hội, được không?"

Tuyết lại bắt đầu rơi.

Tôi cong môi cười: "Năm mới, xin chỉ giáo nhiều hơn."

Chúc mừng năm mới.

Chúc mừng tuổi trẻ của tôi.

Cho dù có tiếc nuối, nhưng chúng tôi sẽ luôn sống thật tốt!

Hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro