10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đăng Dương mở cuộc trò chuyện trong điện thoại di động của mình cho tôi xem.

Anh nói với bạn cùng phòng, trả hết tiền dự án của công ty.

Những cuộc trò chuyện đó chỉ diễn ra ngay sau cái ảnh chụp màn hình kia.

Ảnh cuộc trò chuyện không biết sao lại rơi vào tay người đàn bà kia, bị cô ta nói sai ý tứ.

"Nhưng làm sao cô ấy biết anh sẽ giúp em trả tiền?"

"Cô ta có kinh nghiệm trong chuyện này, tôi mới hỏi cô ta một chút."

Đăng Dương lái xe đến nhà anh.

Lần thứ ba tới nơi này, so vớ lần trước đó tâm tình hoàn toàn không giống nhau.

"Thừa dịp hôm nay, chúng ta nói thẳng ra đi." Đăng Dương rót cho tôi ly cà phê," Thanh Pháp, tôi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi em."

"Anh hỏi đi."

"Lúc trước vì sao lại chia tay?"

"Em nghèo rồi sẽ trở thành gánh nặng, không muốn liên lụy anh."

"Không phải vì chơi chán sao?"

Ngớ ngẩn một lát, tôi nhớ ra, "Chán" là lý do tôi nói khi chia tay.

Sau khi nói chán rồi, Đăng Dương liền không quay đầu lại mà đi.

Anh nặng nề nói: "tôi cho rằng em coi tôi là đồ chơi, bốn năm, em chơi chán, hơn nữa gia đình gặp biến cố, tôi lại không giúp được gì, em không cần tôi nữa."

Sao anh có thể nghĩ như vậy?

Tôi há miệng, vẫn chưa trả lời.

Đăng Dương liền giành nói trước: "Coi như là như vậy, cũng không sao."

Anh giống như sợ nghe được đáp án, nói nhanh: "Thanh Pháp, Anh đã nghĩ kỹ rồi. Cho dù chỉ là một món đồ chơi, anh cũng muốn ở lại bên cạnh em."

Ánh mắt của Đăng Dương đen sâu, giống như năm đó.

Tôi đem lời của anh suy nghĩ một hồi lâu, mới lên tiếng: "Anh hiểu lầm rồi."

"Đó là vì tức giận, Đăng Dương, cho tới bây giờ em chưa từng coi anh là đồ chơi, em nghiêm túc."

"Vì sao lại tức giận?"

"Trước buổi lễ tốt nghiệp, anh nói với bạn cùng phòng, sẽ không cưới em."

Lần này đổi lại là Đăng Dương giật mình.

Anh nhớ lại dở khóc dở cười.

"Ý anh lúc đó là, vừa mới tốt nghiệp, còn chưa có năng lực kết hôn. ( Kỳ thật...... Tôi đã bắt đầu xem nhẫn kim cương từ rất sớm, chỉ là tôi không mua nổi )."

Hai chúng tôi đã phát hiện ra rằng cả hai đều hiểu sai về nhau.

"Tại sao lại như vậy?"

"Nguyên nhân căn bản là do điều kiện thực tế chênh lệch quá lớn."

Đăng Dương cho rằng, tôi giúp anh, là vì tôi muốn vui vẻ.

Mà tôi cho rằng, Đăng Dương trong lòng nghĩ thể không ở cùng một chỗ với tôi.

Tôi cũng không tin anh yêu mình.

Quanh quẩn đến hiện tại.

Đăng Dương hỏi: "Thanh Pháp, tại sao em cho Tuấn Duy trợ giúp, mà không cho anh giúp?"

"Bởi vì em thích anh, không muốn cùng anh phát triển mối quan hệ như vậy --"

Tôi đột nhiên hiểu ra.

Đăng Dương gật đầu: "Không sai, năm đó tâm tình tôi cũng giống em bây giờ."

"Chờ một chút, lúc em thổ lộ, anh cũng thích em rồi sao?"

"Đúng, Thanh Pháp, anh thích em, trước cả khi em thích anh rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro